[Dịch] Vũ Động Càn Khôn

Chương 52 : Việc của gia tộc

Người đăng: 

"Vù!" Trên một khoảng đất trống trải trong rừng, một đạo thân ảnh như mãnh hổ đang huy động song chưởng của mình, Nguyên Lực màu lam bập bềnh như sóng cuộn, tán phát ra một cỗ khí tức âm hàn, làm cho những chiếc lá khô trên mặt đất phủ một tầng sương trắng. "Ầm ầm ầm!" Bóng người kia nhanh chóng di chuyển, đánh thẳng một kích vào một gốc cây đại thụ, lực đạo mạnh mẽ tới mức đánh bật gốc cây khỏi mặt đất, bay ngược lên trời sau đó ầm ầm rơi xuống đất. "Lâm Động ca giỏi quá!" Ở cách bãi đất trống không xa, một thiếu nữ mặc quần áo màu nhạt thấy gốc cây rơi xuống, vỗ tay cười nói. Lâm Động cười cười, thu quyền đứng thẳng, kỳ săn bắn đã qua được 1 tháng rưỡi rồi, trong một tháng rưỡi chăm chỉ tu luyện, cộng với sự trợ giúp của đan hoàn Thạch Phù, hắn đã đột phá Địa Nguyên cảnh sơ kỳ tiến vào Địa Nguyên cảnh trung kỳ, hơn nữa, do hắn hấp thu Âm Sát Khí trong cơ thể Thanh Đàn nên lực lượng vô cùng hùng hậu và mãnh liệt. Dựa theo Lâm Động suy đoán, thực lực của hắn là Địa Nguyên cảnh trung kỳ, nhưng do… có Âm Sát khí phối hợp, nên cho dù đối mặt với cao thủ hậu kỳ hắn cũng có thể liều mạng một phen. Thanh Nguyên Công hắn cũng đã tu luyện được nửa tháng, trong nửa tháng này hắn đã đả thông được 5 đường kinh mạch, hiệu suất thu nạp Nguyên Lực đã nhanh hơn trước kia gấp mấy lần. Dù sao một tháng rưỡi mà tu luyện được như vậy đúng là khá tốt rồi. "Hư!" Cầm khăn vải lau mồ hôi trên mặt, Lâm Động nhìn vào trong rừng sâu huýt sáo một tiếng, sau đó có một tiếng hổ gầm gừ từ trong rừng vọng ra, mấy phút sau một thân ảnh hồng rực lao như bay ra ngoài, xuất hiện trước mặt Lâm Động. Cái bóng này đương nhiên là Tiểu Viêm, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi thân hình nó đã to gấp đôi, khi đứng thẳng nó đã cao tới hông của Lâm Động, những răng nanh dữ tợn bắt đầu xuất hiện, bây giờ Tiểu Viêm mới xuất hiện những dấu hiệu đặc thù của Hỏa Mãng Hổ. Ở trong miệng Tiểu Viêm vẫn còn lưu lại một số lông và máu không biết của loại mãnh thú nào, nó dù sao cũng là yêu thú cho nên có vài phần hung lệ, ăn thịt cũng chính là bản năng của nó cho nên trong thời gian này nó tự mình vào trong rừng sâu, tìm một số mãnh thú làm bữa ăn cho chính mình. Với thực lực của Tiểu Viêm bây giờ, cho dù có gặp phải cao thủ hoặc mãnh thú tầng 8 Thối Thể cũng có thể ứng phó được, nguyên nhân của sự tiến bộ này ngoài lý do nó là yêu thú, thì còn một lý do khác rất quan trọng, nó được Lâm Động nuôi dưỡng một cách xa xỉ. "Tiểu Viêm, ngươi thật là không ngoan, mỗi lần đều làm cho mình bẩn như vậy!" Thanh Đàn nhìn thấy Tiểu Viêm xông tới, thấp giọng hừ một tiếng, sau đó cầm một tấm vải khô lau vết máu bên miệng của Tiểu Viêm. Lâm Động cười cười đưa tay sờ lên đầu của Tiểu Viêm, thân hình khổng lồ của nó khiến cho Lâm Động phải suy nghĩ, có lẽ nếu so với bình thường thì Tiểu Viêm đúng là lớn quá nhanh, mặc dù có linh dịch Thạch Phù tương trợ đi nữa thì cũng không phát triển tới mức như thế này. "Thảo nào Thạch Phù lại có phản ứng đặc thù với Tiểu Viêm, xem ra chắc là vì nguyên nhân Tiểu Viêm có cái gì đó khác với Hỏa Mãng Hổ. . ." "Được rồi, Lâm Động ca, phụ thân đã trở về đang tìm huynh đó. . ." Trong lúc Lâm Động đang trầm ngâm thì Thanh Đàn ở bênh cạnh đột nhiên nói. "A? Phụ thân đã trở về?" Nghe vậy, Lâm Động cũng vui mừng, sau đó gật đầu, huýt sáo một tiếng chạy ra ngoài. . . . Ở trong phòng, Lâm Khiếu đang ngồi, khi nhìn thấy Lâm Động bước vào, những dấu hiệu mệt mỏi trên khuôn mặt dần biến mất, nở nụ cười tươi, vẫy tay bảo Lâm Động ngồi xuống, ánh mắt đảo qua người hắn một lượt, cười nói: "Thanh Nguyên Công đã đả thông được mấy đường kinh mạch rồi?" "Ba đường." Lâm Động thản nhiên nói. Nghe vậy, Lâm Khiếu cười khổ một tiếng, than thở: "Đúng là tự tìm đả kích. . ." Năm đó hắn phải mất đúng 3 tháng mới đả thông được 4 đường kinh mạch, vậy mà Lâm Động chỉ mới gần nửa tháng đã đả thông được 3 đường kinh mạch, tốc độ này quả thực quá khủng khiếp, hắn không cách nào so sánh được. "Hắc hắc." Lâm Động hắc hắc cười cười, vỗ vỗ Tiểu Viêm, Tiểu Viêm thấy vậy thì nằm xuống bên cạnh, Lâm Động nhìn về phía Lâm Khiếu, nói: "Gần đây phụ thân hình như có chuyện bận tâm? Mấy lần con tới thôn trang thấy sắc mặt người hình như không được tốt lắm." Thấy Lâm Động nói câu này, nụ cười trên mặt Lâm Khiếu cũng lạnh dần, thở dài một hơi, nói: "Đều là do đám hỗn đản Lôi gia không biết xấu hổ." "Là chuyện Thiết Mộc Trang?" Ánh mắt Lâm Động lạnh lại, thử hỏi. "Đúng." Lâm Khiếu gật đầu, sắc mặt hơi xanh lại, hắn nói: "Chính là đám hỗn đản này, chúng nói trong vòng nửa tháng sẽ hoàn thành bàn giao, vậy mà hiện giờ đã một tháng rưỡi cũng chẳng có động tĩnh gì, chúng ta đã phái người tới thúc giục nhưng bọn họ lại tránh mặt không gặp." "Lần đó Lôi gia đánh cược trước mặt mọi người, họ không có gan đổi ý đó chứ?" Lâm Động cau mày nói, nếu quả thật đổi ý, danh dự của Lôi gia sẽ bị phá hủy, đây là một tổn thất không gì bù đắp được. "Nếu bọn họ đổi ý thì tốt, nhưng đằng này họ lại dùng thủ đoạn vô lại kéo dài thời gian." Lâm Khiếu cắn răng nói, Thiết Mộc Trang có rất nhiều Thiết Mộc, là một trong những đại sản nghiệp của Lôi gia, nếu như Lâm gia có được nó thì thu nhập một năm sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng bây giờ mỡ vốn đã đến miệng vậy mà bị Lôi gia cứ dây dưa kéo dài, đương nhiên trong lòng không thể thoải mái được. "Vậy gia gia định làm như thế nào?" Lâm Động hỏi. "Gia gia của con đã nói, ngày mai sẽ dẫn mấy người chúng ta tới Thiết Mộc Trang, nếu như bọn họ không chịu bàn giao chúng ta sẽ động thủ, việc này chúng ta chiếm phần lý." Lâm Khiếu nói. Nghe vậy, Lâm Động rùng mình, xem ra gia gia đã không còn dự tính nhẫn nhịn nữa rồi, nếu như thực sự động thủ thì cho dù thắng hay bại cũng là trở mặt với Lôi gia, cho nên lần hành động này cực kỳ quan trọng với Lâm gia. "Phụ thân, ngày mai con cũng đi." Lâm Động trầm ngâm một chút, đột nhiên nói. "Con chỉ là một đứa nhỏ, tới đó làm. . ." Lâm Khiếu giật mình, nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã nhớ tới hiện giờ Lâm Động đã tiến vào Địa Nguyên cảnh, trong Lâm gia cũng được coi là một trong những người có công lực cao nhất, bây giờ mà nói câu đó thì cũng không ổn lắm, cho nên có chút chần chờ. "Phụ thân, yên tâm đi, con sẽ chiếu cố tốt cho bản thân mình, hơn nữa con cũng muốn xông pha một phen, dù sao con cũng là một thành viên của Lâm gia, người cũng không thể lãng phí một cao thủ Địa Nguyên cảnh như vậy chứ." Lâm Động cười nói. Lâm Khiếu cảm thấy buồn cười nhìn Lâm Động, trầm ngâm một chút, rốt cục gật đầu cười, nói: "Được rồi, ngày mai con đi theo cha, nhưng mà không được động thủ bừa bãi, bảo vệ mình cho tốt." "Dạ, con đi chuẩn bị một chút để ngày mai lên đường!" Nhìn thấy Lâm Khiếu gật đầu, Lâm Động nhất thời đại hỉ, sau đó vội vã đứng dậy, chạy vội ra khỏi phòng, ở phía sau của hắn Tiểu Viêm cũng bật dậy nhanh nhẹn đi theo. Nhìn theo bóng lưng của một người một hổ, Lâm Khiếu cũng cười, nhưng ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, lẩm bẩm một mình: "Lôi gia, các ngươi chèn ép Lâm gia ta nhiều năm như vậy, hiện đã tới lúc trả nợ rồi!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang