[Dịch] Vũ Động Càn Khôn
Chương 46 : Toàn trường khiếp sợ
.
Thanh âm đột nhiên vang lên làm cho toàn bộ Thú Giác trường trở nên yên tĩnh, sau đó những ánh mắt kinh nghi bất định bắt đầu chuyển về phía Lâm Động đang ở trên thạch đài.
"Hồ đồ, việc này sao có thể mang ra đùa được!"
Lâm Chấn Thiên cũng bị câu nói của Lâm Động làm cho kinh hãi, chợt trầm giọng nói, hắn cho rằng Lâm Động vẫn còn tính khí thiếu niên, nhịn không được sự khích tướng của đối phương nên mới đáp ứng.
Lâm Khiếu cũng cau mày lại, hiển nhiên hắn không ngờ rằng, Lâm Động trước giờ vốn trầm ổn, sao bây giờ lại tự niên thốt ra câu nói như vậy.
"Gia gia, tin tưởng cháu đi mà."
Đối mặt với nhiều ánh mắt nghi vấn như vậy, Lâm Động cũng nhìn thẳng vào Lâm Chấn Thiên, trịnh trọng nói.
Thấy ánh mắt của Lâm Động, lông mày của Lâm Chấn Thiên càng lúc càng cau lại, lẽ nào Lâm Động thực sự nắm chắc đánh bại Lôi Lực?
Nhưng hiện giờ Lôi Lực có thể đã bước chân vào Địa Nguyên cảnh, Lâm Động muốn đánh bại hắn, vậy thì bản thân phải có thực lực Địa Nguyên cảnh, nhưng điều này sao có thể? Thời gian Lâm Động tu luyện mới chỉ hơn 1 năm mà thôi, hơn một năm đạt tới tầng 9 Thối Thể đã là chuyện quá mức khác thường, cho dù Lâm Lang Thiên trong dòng học Lâm thị cũng phải mất chừng gần 2 năm mới có thể tiến vào Địa Nguyên cảnh được.
"Hắc hắc, Lâm Chấn Thiên, xem ra bây giờ ngươi đã không còn nhuệ khí năm xưa, ngay cả một thiếu niên cũng dám nhận mà ngươi lại không dám, đúng là khiến cho người khác thất vọng."
Nhìn thấy Lâm Chấn Thiên do dự, Lôi Báo giễu cợt nói.
Nhưng mà, đối với sự giễu cợt khích tướng của hắn, Lâm Chấn Thiên không thèm quan tâm, hắn quay đầu nhìn về phía Lâm Khiếu, Lâm Khẳng ba người:
"Các ngươi cảm thấy thế nào?"
Trên mặt ba người hiện lên vẻ do dự, lý trí nói cho họ biết, tiền cược tuy rằng hấp dẫn nhưng quá mức mạo hiểm, tuy vậy, trong lòng họ vẫn có sự tham lam, hi vọng có thể vừa được cả thú lẫn cả thôn trang.
Nếu như Lâm gia chiếm được Thiết Mộc Trang, vậy thì lợi nhuận 1 năm có thể tăng lên 4 thành, đây không phải là một số lượng nhỏ. . .
"Tính cách Lâm Động bình thường rất trầm ổn, loại phép khích tướng thế này đối với nó sẽ vô dụng, nhưng chắc nó cũng biết Lôi Lực đã bước chân vào Địa Nguyên cảnh, nếu biết rõ mà nó còn dám nhận, thì chắc chắn trong lòng nó còn có con bài chưa lật mà chúng ta không biết. . ."
Lâm Khẳng trầm ngâm thấp giọng nói.
"Nếu như phụ thân muốn đọ sức thì có thể thử một lần. . ."
Thấy kết luận của Lâm Khẳng, Lâm Chấn Thiên cũng hít sâu một hơi, sau đó hai mắt khép hờ, một lát sau hắn đã khôi phục sự trầm tĩnh vốn có, nhìn về phía Lôi Báo thản nhiên nói:
"Nếu như Lôi lão đầu ngươi đã có quyết định như vậy, Lâm gia chúng ta cũng đùa với ngươi một chút!"
"Lâm Động, giao cho cháu đó."
Lâm Chấn Thiên quay đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Động, chậm rãi nói.
Nghe vậy, trên khuôn mặt Lâm Động cũng hiện lên vẻ tươi cười, khẽ gật đầu, nhìn về phía Lôi Lực cách đó không xa, nụ cười lập tức trở nên băng lãnh.
"Ngươi thực sự muốn giao thủ với Lôi Lực?"
Ngô Vân có chút lo lắng nói, tuy hắn biết Lâm Động đã tiến vào Địa Nguyên cảnh, nhưng mà dù sao Lôi Lực cũng có thời gian tu luyện tương đối lâu, các loại võ học hắn đã nắm chắc, kinh nghiệm cũng phong phú hơn.
"Ngươi cho rằng bây giờ còn có thể đổi ý hay sao?"
Lâm Động cười cười, sau đó đem con Hỏa Mãng Hổ ấu tử cho Ngô Vân, nói:
"Giúp ta trông nó một chút, tránh sơ suất khi ta xuất thủ."
"Vậy ngươi cẩn thận một chút."
Ngô Vân bất đắc dĩ gật đầu, cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận, ôm vào trong ngực, trông như một vú em.
Vốn cuộc thi săn bắn bị sự kiện này cắt ngang giữa chứng, nhưng mà khi thấy Lôi Lực và Lâm Động giao thủ, không ít người cũng hài lòng, hơn nữa trận đọ sức này còn đại biểu cho Lôi gia và Lâm gia, có thể chứng kiến một trận chiến đánh cược thế này cũng coi như chuyến đi này không tệ.
Những người dự thi khác vốn đã leo lên thạch đài, bây giờ tự động lùi ra xa một chút, tạo thành một khoảng trống ở giữa, một vị trọng tài đi vào trong sân chủ trì trận đấu này.
Lâm Động chậm rãi đi vào trong sân, dưới cái nhìn của vạn người, hắn từ từ bình tĩnh lại, trận tỷ thí này cực kỳ quan trọng đối với Lâm gia, không chỉ có vấn đề ấu tử Hỏa Mãng Hổ mà còn là vấn đề thể diện.
Lâm Động đương nhiên biết được tầm quan trọng của trận đấu này, cho nên, cho nên hắn mới mở miệng tiếp nhận, bởi vì hắn tự tin sẽ chiến thắng!
Lôi Lực ngúc ngắc cái cổ, sắc mặt có chút âm trầm đi vào trong trận, trong ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Động hiện lên vẻ độc ác.
"Ta sẽ khiến ngươi thua trận và trắng tay!"
Đứng ở trước mặt Lâm Động, Lôi Lực thản nhiên nói.
Đối mặt với sự uy hiếp của Lôi Lực, Lâm Động cũng cười trêu tức, từ chối cho ý kiến.
"Đôi bên vào chỗ, tỷ thí bắt đầu!"
Nhìn thấy hai người đã vào vị trí, trọng tài giơ tay sau đó phất xuống, quát lớn.
Khi tiếng quát vừa dứt, sắc mặt Lôi Lực trở nên lạnh lùng, Nguyên Lực hùng hậu sáng bóng chớp động xuất hiện bên ngoài cơ thể, dựa vào mức độ ba động có thể đánh giá, đây không còn là Thối Thể tầng 9 nữa.
"Quả nhiên là Địa Nguyên cảnh. . ."
Nhìn thấy Lôi Lực biểu hiện, xung quanh Thú Giác Trường lập tức vang lên tiếng than sợ hãi, trên khuôn mặt Lôi Báo nở một nụ cười đắc ý.
Nhưng mà, hắn cười chưa được bao lâu thì sắc mặt đã cứng lại, bởi vì hắn nhìn thấy trên cơ thể Lâm Động cũng hiện lên những quần sáng Nguyên Lực, mức độ ba động đâu có thua kém gì Lôi Lực!
"Lâm Động cũng đạt tới Địa Nguyên cảnh? !"
Khi Lâm Động bắt đầu khởi động Nguyên Lực thì toàn bộ Thú Giác trường đều chấn động, trong tất cả các ánh mắt đều hiện lên vẻ khiếp sợ, Lôi Lực đạt tới Địa Nguyên cảnh bọn họ không cảm thấy ngoài ý muốn , nhưng mà không ai có thể ngờ, một người mới nổi lên trong Lâm gia tầm nửa năm cũng đạt tới bước này!
"Ba!"
Ở vị trí của Lâm gia, chén trà trong tay Lâm Chấn Thiên rơi xuống đất vỡ tan, hắn trợn mắt há mồm nhìn vào thân ảnh thiếu niên đang đứng trên đài, cái mồm hắn run lên vài cái nhưng không nói được câu gì.
"Lâm Động. . . bước vào Địa Nguyên cảnh từ khi nào?"
Lâm Khẳng cùng Lâm Mãng cũng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, sau đó ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Khiếu.
"Chuyện này. . . ta cũng không biết. . ."
Đối mặt với cái nhìn của hai người, Lâm Khiếu cũng chỉ biết nở nụ cười cứng ngắc, hai bàn tay đặt ở trên đùi không ngừng run rẩy, cảm giác tự hào từ trong người hắn xông lên, làm cho thân hình hắn run rẩy.
Đám tiểu bối Lâm gia như Lâm Hà, Lâm Hoành ở bên cạnh cũng há to miệng, trong mắt hiện lên sự cuồng nhiệt.
"Khó trách hắn tiếp nhận cuộc tỷ thí này. . ."
Lâm Khẳng nhìn về phía Lâm Chấn Thiên, thì thào:
"Phụ thân, Lâm gia chúng ta cuối cùng cũng xuất hiện một thiên tài. . ."
Lâm Chấn Thiên yên lặng gật đầu, bàn tay run rẩy phẩy một số nước trà còn dính trên áo, sau đó ngẩng đầu lên, hít nhẹ một hơi, ánh mắt lão hơi ướt, tham âm có chút khàn khàn:
"Trời xanh có mắt. . ."
Cách đó không xa, sắc mặt Lôi Báo tái xanh, chậm rãi ngồi xuống, trong hai mắt hắn mơ hồ đã có sát khí hiện lên, tốc độ tu luyện của Lâm Động khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Người này tuyệt đối không thể lưu lại!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện