[Dịch] Vũ Động Càn Khôn
Chương 43 : Tranh cướp
.
"Ha ha, Lâm Động huynh đệ quả nhiên là đầy khí phách!"
Nhìn thấy Lâm Động gật đầu, Ngô Vân nhịn không được cười to một tiếng, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.
"Tới đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là Mục Lăng Sa, là người của Mục gia trang, từ trước tới giờ ta luôn coi nàng là bạn tốt, hắc hắc, đừng thấy nàng là nữ hài tử nhưng đã tiến vào Tầng 8 Thối Thể rồi, hơn nữa tài bắn cung của nàng vô cùng tốt, có nàng hỗ trợ chúng ta cũng sẽ dễ dàng hơn một chút."
Ngô Vân chỉ vào thiếu nữ đang đứng trên cây, cười nói.
"Mục gia trang?"
Lâm Động giật mình, chợt gật đầu, Mục gia trang cũng tính là có chút danh tiếng trong phạm vi trăm dặm xung quanh Thanh Dương trấn, hắn đương nhiên cũng đã nghe nói tới.
"Theo ta được biết ẩu tử Hỏa Mãng Hổ có 3 con, nếu như lần này đắc thủ thì mỗi người chúng ta đều được một con."
Ngô Vân cười nói.
"Hiện giờ thương lượng chiến lợi phẩm sợ rằng còn hơi sớm một chút, Hỏa Mãng Hổ không phải là thú vật tầm thường, mặc dù đã bị trọng thương nhưng đó sẽ là trọng thương liều chết, chúng ta rất khó mà chế phục nó, thậm chí sẽ bị tổn thương."
Lâm động lắc đầu, trầm ngâm nói.
"Ha hả, yên tâm, Hỏa Mãng Hổ không phải là vấn đề đáng lo lắng, cái đáng lo lắng chính là bọn Lôi Lực, nếu như ta đoán không sai, thì hiện giờ Lôi Lực đã bước chân vào Địa Nguyên cảnh rồi, thực lực bậc này chắc chắn hắn đứng vị trí thứ nhất trong đám người dự thi."
Ngô Vân cười cười, chợt than thở.
"Trước tiên phải tới đó xem tình hình thế nào đã."
Lâm Động gật đầu, nói.
Nghe vậy Ngô Vân gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Mục Lăng Sa đang đứng trên cây, người này cũng mạnh mẽ nhảy xuống đất liếc mắt nhìn Lâm Động, nói:
"Đi theo ta."
Nói xong nàng lập tức lao về phía khu rừng trước mặt chạy dẫn đường, Lâm Động và Ngô Vân chạy theo sau.
Ba người lao đi trong rừng cũng gặp phải một số người muốn chặn cướp mộc bài, nhưng mà khi đám người đó chuẩn bị động thủ lại bị một mũi tên xé gió lao tới, cắm trên mặt đất trước mặt bọn họ, cái đuôi mũi tên vẫn còn run rẩy không ngớt, đám người kia hiểu rõ nếu như mũi tên này bắn trúng người bọn họ thì nhất định sẽ để lại một lỗ máu.
Dựa vào tài bắn cung của Mục Lăng Sa, trên đường đi không ai dám xuất thủ, bởi vậy ba người lao đi tầm 10 phút thì tốc độ của Mục Lăng Sa chậm lại, bóng hình xinh đẹp của nàng lấp sau một cây đại thụ, thấy nàng thạo đường như vậy, Lâm Động đoán nàng cực kỳ thông thạo khu rừng này.
"Tới rồi."
Ngô Vân hạ thấp thanh âm, nhìn Lâm Động ở phía sau nói.
Nghe vậy, Lâm Động yên lặng đi lên trước hai bước, đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm túc.
Đập vào mắt Lâm Động là một khu đất trống trải, có hơn 10 người đang cầm trường mâu gỗ, đầu lĩnh của đám người này đương nhiên là Lôi Lực và Tạ Doanh Doanh.
Ở giữa đám người kia là một... con yêu thú cao to hơn trượng, bộ lông yêu thú đỏ như lửa, đầu của nó có hình con hổ vô cùng thô bạo và độc ác, đuôi của nó vắt trên lưng, phe phẩy như một con rắn trông giống như một con rắn lửa.
Nhìn bộ dáng như vậy, Lâm Động có thể khẳng định đây chính là con Hỏa Mãng Hổ mà Yêu thú giám đã nói tới, nhưng mà Hỏa Mãng Hổ vốn uy phong lẫm lẫm, bây giờ lại trông có vẻ vô cùng yếu ớt, máu tươi không ngừng từ trên cơ thể nó tuôn ra, nhuộm đỏ mảnh đất bên dưới. Khi nhìn thấy thương thế của Hỏa Mãng Hổ, Lâm Động mới hiểu được, vì sao Ngô Vân lại nói Hỏa Mãng Hổ không phải là điều đáng để lo lắng.
Loại thương thế này không cần người khác phải xuất thủ, con Hỏa Mãng Hổ này cũng sẽ chết vì mất máu nhiều, Lôi Lực hiển nhiên cũng biết được điểm này cho nên hắn chỉ mang theo nhân mã thử công kích, không chân chính cùng nó giao thủ. Dù sao Hỏa Mãng Hổ cũng có thực lực Thiên Nguyên cảnh, nếu như ép nó liều mạng vậy thì không phải là điều gì tốt lành cả.
"Ẩu tử Hỏa Mãng Hổ ở trên mỏm núi phía sau."
Ngô Vân ở phía sau Lâm Động len lén nói.
Lâm Động lập tức đưa mắt nhìn về mỏm núi phía sau, quả nhiên nhận ra ở trên một mỏm đá có 3 con thú dính đầy máu, thậm chính nó còn chưa mở mắt, đang y y nha nha lăn lộn, cố gắng muốn đứng dậy.
"Quả nhiên là ấu tử."
Nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù Lâm Động vốn bình tĩnh cũng phải trở nên nóng bỏng, nếu như hắn có được một con ấu tử vậy thì sau này Lâm gia sẽ có thêm một cao thủ Thiên Nguyên cảnh, điều này đối với Lâm gia mà nói chính là một sự tăng cường cực kỳ quan trọng.
"Hắc hắc, ta nói không sai chứ? Làm sao bây giờ?"
Nhìn thấy thần sắc Lâm Động, Ngô Vân cười hắc hắc nói.
"Trước tiên chờ Hỏa Mãng Hổ tắt thở đã."
Lâm Động hít sâu một hơi, cố gắng làm cho đầu óc tỉnh táo, thấp giọng nói, nếu như con đại gia hỏa kia không chết thì khó mà lấy được con của nó.
"Được."
Đối với kiến nghị của Lâm Động, Mục Lăng Sa lập tức gật đầu tán thành.
"Đến lúc Hỏa Mãng Hổ tắt thở, ta xuất thủ ngăn cản đám người Lôi Lực, Mục Lăng Sa âm thầm trợ giúp ta cản những người khác lại, Ngô Vân, ngươi ra tay bắt ấu tử, nếu như đắc thủ thì lập tức rút đi, sau đó sẽ tập hợp ở chỗ vừa nãy."
Lâm Động liếm liếm miệng, nói.
"Một mình ngươi?"
Nghe vậy, Ngô Vân nhất thời cả kinh, bên Lôi Lực có tận 10 người, hơn nữa bản thân hắn đã có thực lực Địa Nguyên cảnh, Lâm Động nếu như xuất thủ thì có thể chống đỡ được bao nhiêu lâu?
"Yên tâm, ta sẽ không cậy mạnh đâu."
Lâm Động khoát tay áo, cười nói.
Nhìn thấy Lâm Động nở nụ cười, Ngô Vân ngẩn người, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ làm cho hắn hoảng sợ, nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị hắn bóp nát.
"Theo như lời ngươi nói thì ngươi chỉ cần cản được Lôi Lực và Tạ Doanh Doanh là được rồi, những người khác giao cho ta."
Mục Lăng Sa cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Động, nhưng cũng không hề nghi vấn gì.
"Đa tạ."
Lâm Động mỉm cười, không nói gì nữa mà quay đầu nhìn vào khu đất trống.
Tình cảnh của Hỏa Mãng Hổ bây giờ đúng là vô cùng thê thảm, đối mặt với sự khiêu khích của đám người Lôi Lực, nó chỉ còn cách nặng nề đuổi theo những người xung quanh, mà khi nó chạy thì máu tươi lại tuôn ra, nhất là vết thương lớn ở bụng.
"Ầm!"
Đây chính là một vết thương trí mạng, bởi vậy Hỏa Mãng Hổ đuổi theo không được bao lâu đã tuyệt vọng gầm lên một tiếng, ầm ầm đổ xuống đất.
Nhìn Hỏa Mãng Hổ kiệt sự gục ngã tắt thở, đám người Lôi Lực và Tạ Doanh Doanh mừng như điên, ánh mắt tham lam của chúng nhìn lên 3 con ấu tử ở trên vách đá, thân hình khẽ động lập tức xông ra ngoài.
"Ra tay!"
Khi đám người Lôi Lực lao tới, Lâm Động cũng quát khẽ một tiếng, bàn chân đạp một cái lên mặt đất, thân hình lao vút ra ngoài, cản Lôi Lực và Tạ Doanh Doanh lại.
"Vù vù!"
Khi Lâm Động lao ra, khuôn mặt xinh đẹp của Mục Lăng Sa trở nên lạnh lùng, nhanh chóng giương cung, những mũi tên vù vù bắn ra ngoài, cản những người ở phía sau của Lôi Lực và Tạ Doanh Doanh lại.
"Lâm Động!"
Biến cố đột nhiên phát sinh làm cho Lâm Động và Tạ Doanh Doanh cả kinh, khi nhìn kỹ người đứng trước mặt thì sắc mặt của cả hai trở nên cực kỳ khó coi, Lôi Lực cười nhạt một tiếng, bàn chân nặng nề đạp lên mặt đất, thân hình lao lên cao đấm thẳng một quyền xuống Lâm Động, kình phong sắc bén tạo thành những thanh âm xé gió u u.
"Là ngươi tự mình tìm tới cửa, vậy thì đừng trách ta không khách khí!"
Lâm Động ngẩng đầu, nhìn thân ảnh đang lao tới, uy thế của một quyền này đã làm cho Lâm Động xách định, Lôi Lực đúng là đã bước chân vào Địa Nguyên cảnh, một quyền này nếu như đấm trúng người ở cảnh giới tầng 9 Thối Thể, thì kiểu gì cũng thổ huyết trọng thương.
"Lâm Động, cẩn thận, tránh mau!"
Lúc này, Ngô Vân đang lao tới vách núi, hắn chứng kiến cảnh này thì biến sắc, nhanh chóng quát lớn.
Nhưng mà đối mặt với tiếng quát của hắn, Lâm Động coi như không nghe thấy, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Lôi Lực, hai chân lui ra phía sau nửa bước, ngũ chỉ nắm chặt thành quyền, sau đó tung ra nặng nề va chạm vào quyền phong của Lôi Lực.
Thấy Lâm Động chọn cách cứng đối cứng, sắc mặt Ngô Vân trắng bệnh, lúc hắn định lùi lại cứu Lâm Động thì đột nhiên nhìn thấy, khi song quyền giao nhau, thân hình Lôi Lực bay ngược trở lại, lảo đảo rơi xuống đất, sau đó tiếp tục lùi lại mấy bước nữa, thậm chí còn thiếu chút nữa thì chật vật ngã xuống đất.
Khu đất này vốn đang hỗn loạn bây giờ im như thóc, cho dù là Tạ Doanh Doanh cũng phải che miệng, không cách nào tin tưởng vào sự kiện đang xảy ra, Lôi Lực đã bước chân vào Địa Nguyên cảnh, vậy mà Lâm Động có thể tung một quyền đánh lui!
"Điều này con mẹ nó. . . hắn chẳng nhẽ đã bước chân vào Địa Nguyên cảnh?"
Ngô Vân dại ra nhìn bóng lưng Lâm Động, ý nghĩ khiến hắn kinh hãi lúc trước bây giờ đã có thể khẳng định . .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện