[Dịch] Vũ Động Càn Khôn

Chương 10 :  Kim Ngọc Chi

Người đăng: 

.
Nhìn hai người Lâm Hoành đi xa, Lâm Hà lúc này mới đi tới chỗ mấy người Lâm Động, cười nói: "Lâm Động biểu đệ, không sao chứ?" "Không sao, đa tạ Lâm Hà tỷ." Lâm Động gật đầu, Lâm Hà đối với gia đình hắn không tệ lắm, cho nên quan hệ của hai người tương đối tốt, chỉ là mấy năm nay Lâm Hà chăm chỉ tu luyện, việc giao tiếp với những thiếu niên như hắn ít đi rất nhiều mà thôi. "Ta thấy đệ vừa này có giao thủ với Lâm Sơn, chắc là đạt tới tầng 4 Thối Thể rồi à?" Lâm Hà có chút kinh ngạc, nàng cũng biết thời gian Lâm Động tu luyện chưa tới 1 năm, vậy mà lại có thể đạt tới tầng 4, tốc độ này có thể nói là không chậm. "May mắn mà thôi." Tầng 4 Thối Thể không dễ che giấu, dù sao cũng là biểu hiện ngoài thân, cho nên Lâm Động cũng không giấu diếm, lập tức gật đầu. "Xem ra thiên phú tu luyện của cha đệ đã được đệ thừa kế rồi." Lâm Hà cười duyên một tiếng, chợt nghiêm mặt nói: "Nhưng mà bây giờ đệ vẫn còn chênh lệch rất lớn với Lâm Hoành, theo ta được biết, ba tháng trước hắn đã đạt tới tầng 6 Thối thể, trong cơ thể đã sinh ra mầm mống Nguyên Lực, cho nên đệ cố gắng đừng chính diện đối chọi với hắn, như vậy sẽ bị thiệt." "Vâng, đệ biết." Lâm Động cũng không giả vờ cậy mạnh, hiện giờ đúng là hắn chưa phải là đối thủ của Lâm Hoành, nhưng mà, hắn có lòng tin, tương lai sẽ giỏi hơn! "Hì hì, vậy thì đệ phải cố gắng nhiều hơn nha, ta phải đi về, Tộc Bỉ nửa năm sau đệ phải thể hiện cho tốt, dù sao cha đệ cũng rất coi trọng lần Tộc Bỉ này." Lâm Hà cười duyên vỗ vỗ đầu Lâm Động, sau đó bắt chuyện cùng với Thanh Đàn ở bên, rồi vuốt mái tóc, xoay người tiêu sái rời đi. "Hắc hắc, Lâm Hà tỷ thật uy phong, ngay cả Lâm Hoành ở trước mặt tỷ ấy cũng không dám kiêu ngạo, ông nội đối với tỷ ấy rất thương yêu, đôi khi còn tự mình dạy võ." Nhìn theo bóng hình thon thả xinh đẹp của Lâm Hà, Lâm Trường Thương có chút ao ước nói. "Ở đây mà ước nữa đi." Lâm Động trợn mắt một cái, sau đó dẫn Thanh Đàn xoay người rời đi, Lâm Trường Thương chạy theo một đoạn, nhưng thấy sắc trời đã tối, nên không còn cách gì khác là phải đi về. "Lâm Động ca, xin lỗi, muội sau này không bao giờ ... lén đi hái thuốc nữa. . ." Hai người đi trên sơn đạo về nhà, Thanh Đàn kéo góc áo Lâm Động, thương cảm nói. "Không có chuyện gì, chờ sau này ta trở nên mạnh mẽ, thì không ai dám khi dễ muội nữa." Vốn Lâm Động còn muốn trách cứ một chút, nhưng khi nhìn thấy thiếu nữ điềm đạm đáng yêu này, hỏa khí trong lòng cũng giảm xuóng, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ ngực cười nói. "Muội cũng muốn tu luyện." Thanh Đàn nhăn nhăn cái mũi, đột nhiên nói. "Không phải muội sợ tu luyện sẽ khiến cho người xấu đi hay sao?" Lâm Động cười nói. "Nào có, huynh xem Lâm Hà tỷ không phải là xinh đẹp như vậy sao, nếu như muội giống tỷ ấy, thì tên Lâm Hoành kia cũng không dám bắt nạt Lâm Động ca." Thanh Đàn thè lưỡi, đáng yêu nói. Lâm Động cười lắc đầu, dí ngón tay vào cái trán mịn màng của nàng, nói: "Sau khi trở về không được phép nói chuyện hôm nay, biết không?" "Dạ. . ." Thanh Đàn nhăn mặt, thanh âm của nàng vang vọng khắp sơn đạo. . . . Tuy Lâm Động với Thanh Đàn không nói gì, nhưng mà những đứa trẻ khác chưa chắc đã không nói. "Buổi chiều này con lại đánh nhau với huynh đệ Lâm Sơn?" Lúc ăn cơm tối, Lâm Khiếu thả bát xuống, nhàn nhạt nói. Nghe được lời này, tinh thần Lâm Động với Thanh Đàn lập tức trở nên căng thẳng, Liễu Nghiên ở bên cạnh cũng bất đắc dĩ lắc đầu, oán trách liếc mắt nhìn hai người. "Cha, không liên quan tới Lâm Động ca, là con. . ." Thanh Đàn nhỏ nhẹ, nói. Lâm Khiếu liếc mắt nhìn hai người, trên khuôn mặt không có biểu tình gì cả, ánh mắt của hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Động, nói: "Nghe nói, con đánh bại Lâm Sơn?" Lâm Động không biết trả lời ra sao, chỉ có thể gật đầu cười. "Đưa tay cho ta." Nhìn thấy Lâm Động gật đầu, trong mắt Lâm Khiếu nhất thời hiện lên sự rung động, hắn vươn bàn tay to bè của mình ra, trực tiếp cầm tay của Lâm Động, nhẹ nhàng búng một cái, trên khuôn mặt hiện lên sự vui mừng không thể che giấu: "Tầng 4 Thối Thể?" "Dạ." Lâm Động lần thứ hai kiên trì gật đầu. "Ha ha, tốt!" Thấy con mình xác nhận, Lâm Khiếu mở miệng cười lớn, trong tiếng cười chứa đầy sự vui sướng. Thấy Lâm Khiếu cười vui vẻ như vậy, trong lòng Lâm Động cũng thở dài một hơi, xem ra mình không bị mắng rồi. . . Ở bên cạnh, Liễu Nghiên nhìn thấy Lâm Khiếu cười sung sướng, cũng mở miệng cười, ánh mắt nhìn Lâm Động tràn đầy thương yêu. Nàng biết, Lâm Khiếu đã đổ bao hi vọng và tâm huyết vào Lâm Động, hắn còn cho rằng, khi đó hắn đã làm Lâm gia mất đi một thiên tài, chôn vùi hi vọng của Lâm gia, cho nên với tính cách bướng bỉnh ucar hắn, mấy năm nay hắn vẫn muốn trả lại cho Lâm gia một thiên tài khác, mà hắn hi vọng nhất chính là Lâm Động. "Thời gian bước vào tầng 3 của con mới chỉ được 10 ngày? Sao lại nhanh như vậy?" Sau khi vui mừng qua đi, Lâm Khiếu đột nhiên có chút nghi hoặc, chỉ với 10 ngày mà từ tầng 3 đột phá lên tầng 4, tốc độ này cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nếu Lâm Động không dựa vào linh dược, thì làm sao có tốc độ tu luyện như vậy? "Con cũng không biết. . . từ khi con dùng Xích Tham, hiệu quả tu luyện dường như tăng tiến rất nhiều." Nghe thấy Lâm Khiếu hỏi mình như vậy, trái tim Lâm Động lại đập gia tốc, hắn chần chừ một chút, sau đó phải cố gắng làm sắc mặt mình không thay đổi, trả lời như vậy. Không biết tại sao, trong lòng hắn luôn nghĩ, Thạch Phù là một bí mật, không thể tiết lộ, nếu như lộ ra, đại họa sẽ lâm đầu. "A?" Nghe vậy, Lâm Khiếu cũng nhíu nhíu mày, Xích Tham chỉ là nhất phẩm linh dược, sao có thể mang lại hiệu quả lớn như vậy? "Chẳng lẽ là do thân thể Động nhi có khả năng hấp thu dược lực mạnh hơn bình thường? Muội còn nghe nói, một số người may mắn, thân thể có khả năng hấp thu dược lực vượt rất xa người bình thường, có thể hơn gấp mấy lần." Liễu Nghiên ở bên cạnh, thấy vậy thì cười nói. "Ừ, có lẽ là do nguyên nhân này." Lâm Khiếu cũng gật đầu, hắn cũng đã nghe nói qua chuyện này, nhưng mà nếu như Lâm Động có thể chất kỳ dị bực này, thì tốc độ tu luyện hiện giờ cũng không có quá nhiều điều đáng nói. "Xem ra trước đây ta rất sơ sót, nếu Động nhi có thiên phú này, muốn đạt thành tích tốt ở Tộc Bỉ đã là chuyện không quá khó khăn rồi." Lâm Khiếu vui mừng cười, đưa tay vào ngực lấy ra một cái khăn tròn, cẩn thận mở ra, một mùi hương tràn ngập không gian, một gốc cây màu vàng nhạt xuất hiện ở trong mắt mấy người. Gốc cây này vàng óng ánh, trong sự óng ánh đó có thể nhìn thấy một dịch thể màu xanh nhạt đang chậm rãi di chuyển, giống như nó chính là Ngọc tủy. "Đây là. . . Nhị phẩm linh dược, Kim Ngọc Chi?" Nhìn thấy gốc cây này, Liễu Nghiên che miệng kinh hô. "Đây là nhị phẩm linh dược sao?" Lâm Động cũng hiếu kỳ nhìn thoáng qua gốc cây màu vàng nhạt kia, sau đó hơi bĩu miệng, thứ này tuy rằng bất phàm, bên trong có ẩn chứa linh khí, nhưng mà xem ra còn kém rất nhiều so với dịch thể ở bên trong Thạch Phù thẩm thấu ra. "Ha hả, ngày hôm qua đi vào núi, vận khí không tệ, gặp được thứ này, Liễu Nghiên, ngày mai nàng lại sắc Kim Ngọc Chi cho Động nhi dùng." Lâm Khiếu cười nói, nhưng mà cười không được lâu, sắc mặt đã biến đổi, ôm ngực ho khan. "Cha, con không cần, người dùng nó để chữa thương đi." Thấy thế, Lâm Động vội vàng nói. "Không sao, khi lấy thuốc,... ta gặp phải một con súc sinh khó chơi, lúc giao thủ hơi động tới khí huyết mà thôi, không có gì đáng ngại, hơn nữa thương thế của ta đã nhiều năm như vậy rồi, cho dù có linh dược này, cũng không mang lại tác dụng quá lớn." Lâm Khiếu khoát tay áo, nói: "Không bao lâu nữa đã là Tộc Bỉ rồi, trong khoảng thời gian này, con phải cố gắng mà tu luyện, chuyện linh dược, cha sẽ nghĩ biện pháp." Nhìn người nghiêm khắc như Lâm Khiếu bây giờ cũng đã cười, ánh mắt của Lâm Động cũng hơi đỏ lên, không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hắn thì thầm ở trong lòng: "Cha, yên tâm đi, con sẽ không để người thất vọng." "Thời gian không còn sớm, đi nghỉ trước đi, ngày mai còn phải tu luyện." Lâm Khiếu phất phất tay, nói. "Dạ." Lâm Động lên tiếng, sau đó cùng Thanh Đàn ra ngoài, ra tới cửa phòng rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng cười sang sảng của Lâm Khiếu, tiếng cười này, đã lâu rồi họ chưa được nghe thấy. . . Nhẹ nhàng nắm tay lại, Lâm Động quay sang nhìn, muốn bảo Thanh Đàn về nghỉ ngơi, thì thấy trên khuôn mặt của nàng bây giờ trắng bệch, hàn khí chậm rãi từ trong cơ thể tán phát ra bên ngoài, làm cho mặt đất xung quanh đều xuất hiện những miếng băng vụn. "Nguy rồi. . . Hàn khí lại phát tác!" Nhìn thấy biến hóa này của Thanh Đàn, sắc mặt Lâm Động cũng chợt biến đổi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang