[Dịch]Vọng Môn Nhàn Phi - Sưu tầm

Chương 24 :  Lam Phiêu Phiêu

Người đăng: 

.
“Tiểu thư, người nói những thứ này thật là dược liệu sao? Ta cho tới bây giờ cũng chưa có nghe nói qua?” Bên trong xe ngựa, Noãn Thu nghi hoặc hỏi. Bản thân nàng chính là một vị luyện đan sư, dược liệu gặp qua cũng không ít, nhưng chưa từng nghe qua những thứ mà Mục Thanh Lê nói là dược liệu. Trong đầu một toàn nghi hoặc, nhưng lại nhẹ giọng hỏi: “Hơn nữa, tiểu thư sao lại biết chúng là dược liệu?” Mục Thanh Lê đã sớm đoán được sẽ bị nàng hỏi, chỉ mở miệng nói lung tung: “Nếu ta nói là ta có một cái tiên mộng, thần tiên nói cho ta biết ngươi tin sao?” Noãn Thu khóe miệng vểnh lên một chút, hiển nhiên là không tin, nhưng mà ngay sau đó sắc mặt nàng đột nhiên nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm thẳng vào Mục Thanh Lê, kinh ngạc nói: “Hay là, chẳng lẽ là tiểu thư thức tỉnh rồi? Cho nên tính tình mới có thể hoàn toàn thay đổi? Còn kế thừa trí nhớ? Nhưng mà không đúng a! Nếu là thức tỉnh, tự nhiên phải là tiến bộ nhanh mới đúng, hay là do tiểu thư thức tỉnh cùng với người khác không giống nhau?” Thức tỉnh? Mục Thanh Lê trước tiên đã nghĩ đến tứ hồn băng tinh, cái này thật thần bí, xem Noãn Thu như vậy, lắc đầu cười nói: “Đừng nghĩ, nghĩ không ra cũng đừng nghĩ nữa, ta chính là ta không phải là được rồi sao?” Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng. Noãn Thu cúi mặt thấp xuống, gật gật đầu mỉm cười: “Cũng phải, chỉ cần là việc tiểu thư muốn, không cần suy nghĩ nhiều.” “Hu~ –” Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên đứng lại, mọi người đều bị bất ngờ, bên trong xe ngựa một trận lay động, may mắn ba người Mục Thanh Lê cũng không phải người thường, cho nên phản ứng kịp mới không có bị đụng vào đâu. Đường Thủ âm thanh lo lắng: “Tiểu thư? Có sao không?” Mục Thanh Lê nhăn mặt nhíu mày, mặc cho ai muốn nằm thì nằm, đột nhiên bị như vậy một chút cũng không hề cao hứng. Nhưng đúng là Đường Thủ này cũng khó chịu, mà hết thảy là do người ta tạo thành này. “Sao lại thế này?” Mục Thanh Lê lạnh giọng nói. “Hồi tiểu thư, phía trước bị xe ngựa khác chặn đường.” Đường Thủ hồi báo. Mục Thanh Lê trong mắt chợt lóe nghi hoặc, sau hiểu rõ chính là một mảnh lãnh phúng (cười lạnh). Nàng nhớ rõ ràng Dương thành đường xá rộng mở hai ba xe ngựa đều có thể đi qua, xe ngựa này lại chắn phía trước, rõ ràng chính là cố ý gây phiền toái. Nàng không thích phiền toái, nhưng là không có nghĩa là sợ phiền toái. Nếu phiền toái luôn tìm tới cửa, nàng sẽ khiến cho người khác không dám tìm nàng gây phiền toái. “Chặn đường? Một khi đã như vậy, liền hủy nó đi, bất quá cần giải quyết thì cứ giải quyết?” Mục Thanh Lê nhíu mày, thanh âm không lớn không nhỏ, cũng đủ làm cho người bên ngoài nghe được thật rõ. Đường Thủ còn chưa mở miệng, Mục Thanh Lê chợt nghe bên ngoài truyền đến âm thanh kiều mỵ của nữ tử: “Muội muội uy phong thật lớn, biểu tỷ tỷ vốn là muốn kêu muội muội, chẳng qua là bị chia cách bởi xe ngựa muội muội, làm cho biểu tỷ tỷ (chị họ) thật là khổ sở.” “Đúng vậy, đại tỷ tỷ, biểu tỷ tỷ chính là muốn gọi đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ sao lại có thể như thế.” Lại là một đạo thanh âm tiếu mĩ nhu hòa truyền đến, rõ ràng là thanh âm của Mục Tử Vi. Ta đã nói như thế nào mà có phiền toái tìm tới tận cửa, nguyên lai lại là Mục Tử Vi này. Mục Thanh Lê cười lạnh một tiếng, xốc màn xe lên ở bên hai người Noãn Thu, Hàn Xuân vừa từ từ đi ra. Hướng Đường Thủ phất tay một cái hắn đang ở một bên đã đi xuống xe ngựa, ngẩng đầu nghênh mặt nhìn hai nữ tử trước mặt. Mục Tử Vi mặc một thân váy màu thủy lam, thắt lưng gấm trắng, trong suốt như không nắm bắt, xinh đẹp tinh tế. Mặt to son điểm phấn, trên đầu cài một cây trâm ngọc bích linh lung, một đầu là chỉ bạc kết chuỗi hạt, làm khuôn mặt ôn nhu khả ái lại hơi thêm vài phần tiếu mị, hiển nhiên là do tỉ mỉ trang điểm. Một người đứng bên cạnh nàng, ước chừng mười sáu tuổi, mặt trái dưa*, xiêm y màu hồng, tay áo mềm mại như nước, mi to mắt hạnh, trang điểm cực kỳ xinh đẹp, đuôi mắt chút đỏ tươi càng thêm mị hoặc, là một mỹ nhân xinh đẹp mị hoặc. * Không nhầm đâu, nguyên văn瓜子俏面 : Qua tử tiếu diện , đại khái là mặt đẹp như trái dưa, còn dưa gì thì mình không biết, chẳng rõ dưa gang hay dưa chuột nữa, hay là loại dưa hấu tròn của nước mình chăng =)) – hihi, chắc là ý tả gương mặt nàng ta đầy đặn Mục Thanh Lê tựa tiếu phi tiếu đánh giá hai người, khinh thường cười nói: “Các ngươi cũng không cần nhận họ hàng bừa, cha ta là con một, không hề có tỷ tỷ muội muội gì, ta làm sao mà có biểu tỷ. Ta thấy các ngươi điên rồi, chẳng qua là ham gia tài của ta, nha, hai thỏi bạc này xem như ta thưởng cho các ngươi, về sau không cần nói lung tung, khiến người khác chế nhạo.” Nói xong, hai thỏi bạc trong tay Mục Thanh Lê bay ra bên ngoài, trực tiếp nện trúng trên người hai người kia. Hai người không kịp tránh, đều bị chạm đau đớn. Lam Phiêu Phiêu giận dữ, nàng là sủng cơ mới của Tần vương, tuy rằng chỉ là một cơ thiếp, nhưng là dựa vào Tần vương đối với nàng sủng ái, người nào đối nàng không phải lời nịnh nọt đâu, mà Mục Thanh Lê này dám đối xử nàng như vậy? “Mục tiểu thư, lời này của ngươi là ý gì? Ta là Lam di chất nữ, Lam di là nương ngươi, ta đương nhiên chính là của biểu tỷ tỷ ngươi, ngươi dám đối xử ta như vậy, biểu tỷ tỷ cũng sẽ tức giận.” Lam Phiêu Phiêu trong mắt phát lạnh nhìn nàng. Mục Thanh Lê tỉnh ngộ nhìn về phía Mục Tử Vi, gật gật đầu nói: “Nguyên lai là như vậy, ta nghĩ chính ngươi vẫn là nói sai rồi, Lam Tú Ngọc là tiểu thiếp, còn không xứng để ta gọi là nàng một tiếng nương. Ta đã nói, nguyên lai ngươi là biểu tỷ của Tử Vi, khó trách tính tình như nhau.” Không nhìn sắc mặt Lam Phiêu Phiêu đang lãnh giận, Mục Thanh Lê ngửa đầu cười nói: “Nếu dám chặng đường đi của ta, ta nói huỷ xe liền huỷ xe, ngươi doạ ta thế nào? Đường Thủ, Hàn Xuân, hủy xe các nàng đi.” “Vâng” Hàn Xuân sớm đã thành thói quen theo Mục Thanh Lê thực hiện bá đạo, trước tiên liền cầm kiếm đi tới. Đường Thủ chần chờ một chút cũng liền đi theo. “Các ngươi! Các ngươi dám!” Lam Phiêu Phiêu cả người phát run. Nàng là một cái cơ thiếp, Tần vương sủng ái nàng như thế nào, ra ngoài cũng có hai kiếm sĩ bình thường đi theo nàng, làm sao là đối thủ của Noãn Thu cùng Đường Thủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đem xe ngựa của nàng thật sự hủy đi, ngay cả ngựa cũng bị để cho chạy. “Ngươi…… Ngươi! Mục Thanh Lê, sự tình hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không như vậy đơn giản buông tha ngươi!” Lam Phiêu Phiêu tức giận lạnh giọng cảnh cáo. “Ngươi đây là uy hiếp ta?” Mục Thanh Lê không sợ chút nào, nhoẻn miệng cười, nói: “Chỉ cần ngươi dám, ta cũng muốn xem ngươi có bản lãnh gì để ta không yên.” Đảo mắt nhìn vừa nói chuyện vừa liếc Mục Tử Vi một cái, nhất thời nhìn thấy trong mắt nàng có ý cười do tính kế cùng đắc ý. Đắc ý? Ngươi cho ta thật sự không biết việc này nhất định do của ngươi châm ngòi thổi gió? Bằng không Lam Phiêu Phiêu căn bản cùng ta không quan hệ lại trùng hợp xuất hiện để chọc ta? Mục Thanh Lê híp mắt hướng nàng cười, vẻ mặt tò mò lại mỉm cười hỏi: “Tử Vi a, ngươi cho rằng biểu tỷ tỷ của ngươi không biết gì sao ah?” Mục Tử Vi đang đắc ý trong lòng, việc khi nãy quả là cố ý châm ngòi, muốn làm cho Lam Phiêu Phiêu phải hận tiện nhân này. Lúc này vừa nghe Mục Thanh Lê câu hỏi cũng không nghĩ nhiều, vẻ mặt do dự nói: “Đại tỷ tỷ, muội muội, muội muội chính là đến Tần vương phủ chơi cùng với biểu tỷ tỷ, bồi biểu tỷ tỷ trò chuyện.” “Nga? Như vậy a!” Mục Thanh Lê chỉ cười, quay đầu nhìn về phía Lam Phiêu Phiêu đang ở nổi nóng, đột nhiên thở dài một hơi, hảo tâm nhắc nhở: “Lam tiểu thư, có câu ta cần phải hảo hảo nhắc nhở ngươi a. Tử Vi bộ dạng xinh đẹp, tâm địa lại tốt, nam nhân nào thấy đều thích. Trước kia a, nàng cũng mỗi ngày hảo tâm cùng ta đi An Vương phủ chơi đùa, thấy không, An Vương liền say mê nàng. Hôm nay Tử Vi xinh đẹp như vậy, nói không chừng muốn câu dẫn nam nhân nào ah.” Mục Tử Vi sắc mặt nhất thời biến đổi, lý do vì nương nàng hôm nay ty nói muốn nàng cùng Lam Phiêu Phiêu đi Tần vương phủ bồi dưỡng cảm tình, thật ra phải đi câu dẫn Tần vương, không nghĩ đến bị Mục Thanh Lê một câu nói ra. Lam Phiêu Phiêu có thể đi tới vị trí hôm nay tất nhiên không phải kẻ ngốc, ánh mắt nhìn về phía Mục Tử Vi trong nhất thời có một chút cẩn thận không rõ. Trên mặt lại là vẻ phẫn nộ, ngược lại đối Mục Thanh Lê quát lớn nói: “Mục Thanh Lê, ngươi mơ tưởng châm ngòi ly gián, Tử Vi muội muội là người gì ta còn không biết!” Mục Tử Vi nhất thời nhẹ nhõm thở dài một hơi, khiêu khích liếc mắt nhìn Mục Thanh Lê. Mục Thanh Lê cười không thèm để ý, giả dối, một đám đều giả dối, liền cùng các ngươi giả dối. Mục Tử Vi so với Lam Phiêu Phiêu vẫn là non nớt hơn một ít. Khoát tay, không sao cả: “Nên ta đều đã nói, các ngươi nghĩ như thế nào là chuyện các ngươi, hiện tại cút sang một bên đi, đừng cản đường ta.” Nói xong xoay người lên xe ngựa, Noãn Thu cùng Hàn Xuân tự giác lên theo, trong xe ngựa mặt liền truyền ra thanh âm Mục Thanh Lê: “Đường Thủ, còn không đi?” “Vâng” Đường Thủ trở lại xa phu vị trí, đánh ngựa tiếp tục đi qua đường. Lam Phiêu Phiêu nhìn vụn gỗ xe ngựa đầy đất, vẻ mặt hàn sương, trong lòng đối Mục Thanh Lê cũng có cố kỵ. Nghĩ cha nàng là Bình Khang Hầu có tiền tài quyền thế, ngoại công có binh quyền, toàn bộ Đông Tống quốc liệu có mấy ai thật sự dám trêu nàng? Nàng vừa mới nãy không phải không nghe được Mục Tử Vi xúi giục mình, nhưng cũng là thật sự muốn mượn cơ hội này đối kháng Mục Thanh Lê, thật không ngờ nàng ta căn bản không yếu đuối không biết gì giống lúc trước đã từng nghe nói, ngược lại còn bá đạo lớn mật. Mục Tử Vi trong lòng cười thầm, vẻ mặt ôn nhu lo lắng, nhẹ tay lôi kéo Lam Phiêu Phiêu an ủi: “Biểu tỷ tỷ, ngươi không cần tức giận. Đại tỷ tỷ vẫn đều là cái dạng này, ngươi cứ tuỳ ý nàng một chút đi, Vi Nhi đã sớm quen.” Lam Phiêu Phiêu cười lạnh, tưởng ta nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của ngươi? Lại đánh giá Mục Tử Vi từ trên xuống dưới, một thân trang dung thật là tỉ mỉ, cùng mình tâm sự cần xinh đẹp như vậy sao? Rõ ràng chính là đi câu dẫn nam nhân, cư nhiên dám đánh ta chủ ý, thật sự là buồn cười. “Tử Vi muội muội, ta xem ngươi hôm nay hãy về trước đi, tỷ tỷ ta không có tâm tình tâm sự, về phần đến Tần vương phủ làm khách, ta thấy sau này lại tìm cơ hội khác đi.” Lam Phiêu Phiêu mỉm cười nói, vỗ vỗ tay nàng, đã đem tay mình rút ra. “Biểu tỷ tỷ?” Mục Tử Vi kinh dị, hôm nay nàng là vạn làm toàn tính, cư nhiên cứ vô dụng như vậy? Lam Phiêu Phiêu híp mắt ôn nhu cười, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Tử Vi muội muội, tâm tình tỷ tỷ hiện tại đều bị Mục Thanh Lê làm hỏng, ngươi cũng sớm trở về đi.” Nói xong liền phân phó kiếm sĩ nha hoàn, một đường đi luôn. Mục Tử Vi nhìn hết thảy này, dậm chân một cái, miệng thầm mắng: “Tiểu tiện nhân chết tiệt, lại đem chuyện của ta làm hỏng, nếu là báo thù, Mục Tử Vi thực là dễ khi dễ sao?” Nghĩ đến cái gì, Mục Tử Vi khóe miệng gợi lên một đạo âm ngoan tươi cười, làm cho Hương Trà đi theo bên cạnh nàng cũng khẩn trương, sắc mặt có chút kinh sợ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang