[Dịch]Vọng Môn Nhàn Phi - Sưu tầm

Chương 17 : Tranh sảo

Người đăng: 

.
Thoáng cái chương trình học buổi sáng chấm dứt, La Vinh trước khi đi còn đặc biệt khích lệ Mục Thanh Lê, nhìn Mục Thanh Lê bộ dáng khiêm tốn thụ giáo, trong lòng một trận vui mừng. Gỗ mục duy nhất trong học đường rốt cục cũng nở hoa rồi, việc này so với việc thấy được một đệ tử xuất sắc còn làm cho người ta có cảm giác thành tựu hơn. Mục Thanh Lê lười biếng duỗi thắt lưng một cái, cổ cong cong duyên dáng cùng khuôn mặt có chút đỏ bừng, bộ dáng làm cho nhóm thiếu niên chung quanh cũng không định dời ánh mắt. Đường Thủ ở bên cạnh cảm thụ càng sâu, ánh mắt không khỏi ngó nghiêng. “Mục Thanh Lê, ngươi không phải lại khi dễ Tử Vi! Ta trước kia đã nói cho ngươi, ngươi dám làm cho Tử Vi chịu một phần khổ, ta khiến cho ngươi chịu mười phần!” Lưu Ngọc Yến xông lên, khí thế mãnh liệt đứng ở trước mặt, đối với nàng liền hung ác quát lớn. Mục Thanh Lê cười nhạo một tiếng, ánh sáng trong mắt chợt lóe lạnh lùng, đứng lên không yếu thế cười nói: “Phải không? Ta đây liền nhìn xem ngươi như thế nào làm cho ta chịu mười phần khổ? Bất quá ta cảnh cáo ngươi một câu, câu nói kia của ngươi đồng dạng ta thích. Ai chọc ta một phần, ta trả lại kẻ đó mười phần, trăm phần, nhớ rồi chứ.” Nói xong, không đợi Lưu Ngọc Yến vì kinh ngạc mà chưa phục hồi tinh thần lại, liền mỉm cười tiêu sái đi ra ngoài. Lưu Ngọc Yến tính tình đơn thuần, chính là vì bằng hữu mà xuất đầu, nhưng là nàng ngàn không nên vạn không nên chọc tới chính mình, đối với đứa nhỏ vô trí xúc động, nàng cũng không có kiên nhẫn. Nàng vốn sẽ không là một người tốt, ai đối với nàng tốt, nàng liền đối người đó tốt, người có thể đi vào trong tâm rất ít, nhưng là một khi thật sự vào, nàng liền thật tình đối đãi. Nhớ ngày đó trong sư huynh đệ muội của nàng, sư muội là nàng thật lòng tín nhiệm, cho nên đối với lời của nàng ta không có hoài nghi nhiều lắm, thế mà cuối cùng lại bởi vì nàng ta mà chết, cho dù vậy cũng không oán không hối hận. Bởi vì đó là chính nàng lựa chọn, nếu lựa chọn tín nhiệm, như vậy hậu quả cũng chính mình chịu trách nhiệm. Nhìn thân ảnh Mục Thanh Lê rời đi, Đường Thủ trầm mặc suy nghĩ một phen, cuối cùng vẫn là đứng lên đi theo. Học đường đại môn vừa mới mở ra, mọi người chợt nghe đến tiếng một nam tử ôn hoà hiền hậu thanh âm cười lạnh nói: “Mục Thanh Lê cẩu nô tài? Thật sự là cùng chủ tử giống nhau dám cả gan làm loạn, không biết quy củ. Người tới, đem các nàng trói lại cho bổn vương, đánh ba mươi đại bản thật mạnh vào!” Mục Thanh Lê trong mắt nhất thời giống như băng quang chợt lóe rồi biến mất, Ngàn vạn quang hoa giống như bầu trời đêm đầy sao lóe ra. Mắt thấy thị vệ hướng Noãn Thu cùng Hàn Xuân hai người chộp tới, chậm rãi bước ra bậc thang, một tiếng hừ cười: “Ai dám đụng đến người của ta!” Này một tiếng vừa thốt ra, vốn mọi người hai phương đang đối nghịch cùng quay đầu nhìn về phía Mục Thanh Lê. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, Mục Thanh Lê cước bộ không nhanh không chậm đi ra. Áo xanh nhạt theo bước chân mà tung bay, tóc đen chuông bạc, thanh thuần tịnh lệ, đồng tử như hắc ngọc lưu ly nhìn quanh lưu chuyển, phát ra ánh sáng* lợi hại, lại như hoa sen mới nhú. *Nguyên văn 光彩 Quang thái, cũng viết là quang thái 光采 có nghĩa là ánh sáng, màu sắc, vẻ vang, vinh diệu, rực rỡ, hoa lệ. Quân Vinh Lâm ánh mắt bất định, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện chính mình lại xem bị nàng xem như tên ngốc, thẹn quá thành giận lạnh lùng nói: “Ai không dám động vào người của ngươi? Bổn vương liền dám! Ngươi đối bổn vương như thế nào!” Mục Thanh Lê sóng mắt chuyển nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn che ở trước mặt Mục Tử Vi như để bảo vệ, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn về phía mình chất chứa chán ghét, trong lòng không khỏi khó chịu. Nam nhân lớn lên cũng không sai, chính là không khỏi quá cuồng vọng tự đại, luôn chọc mình phiền toái. Nghĩ nghĩ, Mục Thanh Lê theo quán tính nói: “Ngươi thế nào học không ngoan, luôn tìm đến phiền toái, ngươi không phiền nhưng ta phiền!” Trong giọng nói bao hàm không kiên nhẫn cùng phiền chán ai cũng đều nghe ra. Quân Vinh Lâm sắc mặt hoàn toàn cứng ngắc, quyền quý đệ tử chung quanh xem náo nhiệt mặc kệ nam hay nữ đều dại ra. Mục Thanh Lê thế nhưng ghét bỏ An Vương? Ngữ khí nói chuyện này không phải bình thường đều là An Vương nói với Mục Thanh Lê sao? Hôm nay là mặt trời mọc đằng tây ah? “Mục Thanh Lê!” Quân Vinh Lâm sắc mặt xanh mét hướng nàng hét lớn. Mục Thanh Lê liếc hắn một cái, mặc kệ hắn. Đi đến bên người Noãn Thu cùng Hàn Xuân, xem hai người các nàng đều không có sự tình gì, đối với hai người giơ lên môi liền mỉm cười, lười biếng nói: “Ta đói bụng, ăn cơm ở nơi nào?” Noãn Thu cũng hoàn toàn không lo lắng thời khắc hiện tại khẩn trương này, nhu hòa trả lời: “Nô tỳ đã phân phó phòng ăn chuẩn bị, tiểu thư có thể theo nô tỳ đến.” Mục Thanh Lê gật đầu, làm bộ sẽ đi cùng nàng. Quân Vinh Lâm tức giận càng thêm khó dằn nổi, nàng trước kia yếu đuối ở trước mặt cũng dám không nhìn hắn? Vung tay lên, đối bên cạnh thị vệ quát lớn nói: “Đều ngốc cái gì? Mau đem hai cẩu nô tài kia bắt lại cho bổn vương.” “Dạ.” Thị vệ lĩnh mệnh hướng Mục ba người Thanh Lê đi đến. Mục Thanh Lê cước bộ dừng một chút, xoay người cũng không xem ba thị vệ kia, đối Quân Vinh Lâm không kiên nhẫn nói: “Ngươi nhất định phải càn quấy?” “Ta càn quấy?!” Quân Vinh Lâm hoàn toàn bị ngữ khí Mục Thanh Lê cùng lời nói làm tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, đã hoàn toàn quên phải giúp ước nguyện hết giận ban đầu của Mục Tử Vi, nắm chặt quyền, giận dữ cười. Đột nhiên quỷ dị đánh giá Mục Thanh Lê vài lần, cười nói: “Mục Thanh Lê, ngươi cho là dùng lạt mềm buộc chặt như vậy là có thể được bổn vương yêu thích? Đừng có nằm mơ, nữ tử ghê tởm như ngươi, bổn vương nhìn mất khẩu vị. Ngươi cố gắng một phen như vậy, rốt cuộc vì ở bổn vương dưới thân thừa…… Ngươi làm cái gì!?” Mục Thanh Lê một chiêu phản lại, rút trường kiếm thị vệ ra vẫy tay mà đi, một kiếm cắm dưới chân Quân Vinh Lâm không đến một tấc, không gần không xa, vừa vặn. Quân Vinh Lâm sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, lời nói ra tới cửa miệng cũng dừng lại. “Nam nhân.” Mục Thanh Lê liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn tư thái chật vật liền cười lạnh một tiếng, lại nói: “Thấy ngươi ta xem như đã thấy nam nhân không cần nhất, lạt mềm buộc chặt? Thế mà ngươi cũng nghĩ ra. Ngươi yên tâm, cho dù có người đem ngươi đóng gói cho ta, ta cũng không cần, nhìn ngươi, ta cũng rất ngán.” “Cho nên, miễn cho chúng ta mất khẩu vị, phiền toái ngươi về sau không cần xuất hiện trước mặt ta.” Mục Thanh Lê không nhìn sắc mặt nổi giận của hắn ta, đảo mắt nhìn về Mục Tử Vi đang đứng phía sau hắn làm bộ nhu nhược thiện lương, ánh mắt ẩn nhẫn cùng ác độc phẫn hận nhìn nhau cùng một chỗ, không nhanh không chậm nói: “Thật đúng lúc, ta thấy Tử Vi cùng ngươi rất hợp nhau, một tên bệnh tự kỷ, một tên thích tự diễn, trời sinh một đôi, không cần lại gây họa cho người khác.” Mục Tử Vi sắc mặt hơi đổi, nghĩ rằng nếu không nói cái gì để giải thích, chỉ sợ sẽ bị làm đầu đề bàn tán. Nhìn thấy ánh mắt chung quanh biến hóa, nhất thời cắn môi, mềm nhẹ ủy khuất đối Mục Thanh Lê nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi đang nói cái gì? An Vương là vị hôn phu của ngươi a, ngươi nói lời này không phải làm An Vương cùng muội muội đều có tội sao?” Trang (trang điểm, tô điểm cho đẹp, ở đây có thể hiểu như là giả bộ, bịa chuyện)? Ngươi đã muốn trang, ta khiến cho ngươi trang cho đã. Mục Thanh Lê đồng tử tối đen chớp động một chút cười lạnh, sắc mặt coi như trầm mặc, một hồi mới lạnh giọng nói: “Tử Vi, ngươi làm hết thảy sự tình ta cũng không nói, nói ra e làm tổn thương thanh danh của ngươi cũng không tốt. Ta biết, ngươi thích An Vương, An Vương cũng thích ngươi, bằng không hắn cũng sẽ không luôn nghe lời ngươi nói. Ta trước kia hay do dự, hiện tại ta buông tay, đem hắn tặng cho ngươi, cho các ngươi hữu tình nhân sẽ thành thân thuộc (người còn tình thì thân càng thêm thân), ngươi còn có cái gì không thừa nhận, hay là còn muốn tỷ tỷ tiếp tục ngụy trang cho ngươi, để An Vương chán ghét ngược đãi, mặt sau ngươi liền cùng hắn khanh khanh ta ta?” Mục Tử Vi tâm thần căng thẳng, sốt ruột khó dằn. Cái gì là hết thảy chuyện tình không nói? Còn nói mình thanh danh bị tổn thương? Nói không rõ ràng như vậy ngược lại làm cho người ta suy nghĩ càng nhiều, rõ ràng chính là để cho người khác hiểu lầm. Thân thể Mục Tử Vi nhẹ nhàng run run, tay giấu ở trong tay áo gắt gao nắm lấy, lắc đầu thống khổ kêu lên: “Đại tỷ tỷ, ngươi muốn nói gì đó là cái gì, chỉ cần ngươi vui vẻ, muội muội đều là cam nguyện!” Lưu Ngọc Yến luôn luôn bên cạnh nhìn vừa thấy bộ dáng nàng hình như là muốn khóc, vội vàng chạy đến ôm lấy, đối nàng trấn an nói: “Tử Vi, đừng sợ. Ngươi như thế nào ngu như vậy, nàng đều nói ngươi như vậy, ngươi như thế nào cũng không đáp một câu, ngươi khi nào thì mới có thể không cần thiện lương như vậy?” Mạnh mẽ quay đầu, lại hướng Mục Thanh Lê chọc giận mắng: “Mục Thanh Lê, ngươi mơ tưởng ở trong này hồ ngôn loạn ngữ, Tử Vi là dạng gì chúng ta ai chẳng biết, ngươi cho là ngươi nói những lời này cho ai nghe a?” Mục Thanh Lê không thèm để ý phẫn nộ của nàng, vẫn cười nhạt nói:“Các ngươi tin hay không là chuyện các ngươi, ta lười quản. Chỉ cần không cần chọc tới ta, bằng không ta cũng sẽ không lưu tình.” Làm chút uy hiếp, Mục Thanh Lê xoay người liền liếc mắt nhìn Noãn Thu một cái, Noãn Thu hiểu được đối với nàng gật đầu một cái, mang nàng hướng địa phương dùng bữa đi. Đường Thủ thủy chung đều im lặng theo ở phía sau. Mục Thanh Lê tiêu sái đi, ở phía sau người người đều mang tâm tư. Tuy rằng Lưu Ngọc Yến giúp Mục Tử Vi nói chuyện, nhưng tư thái Mục Tử Vi cùng Quân Vinh Lâm bọn họ đều để ý, nay bị Mục Thanh Lê này nhắc tới, bọn họ trong lòng đều sáng tỏ một ít, ánh mắt nhìn về phía Mục Tử Vi cũng ít nhiều ý tứ nói không nên lời. Biến hóa đó Mục Tử Vi cũng nhìn xem hiểu được, trong lòng càng hận. Tiện nhân này như thế nào giống như biến thông minh? Ngược lại sẽ nói vậy. “Mục Thanh Lê này thật sự thay đổi a!” Trong đám người, một người đột nhiên kinh dị cảm thán nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang