[Dịch]Vợ Uchiha Không Dễ Làm - Sưu tầm
Chương 7 : Chương 7
                                            .
                                    
             “A!” Kira không biết đây là lần thứ mấy bị đá bay.
Cô run  rẩy đứng lên một lần nữa, hai mắt đỏ rừng rực [ vốn không phải là màu đỏ  sao?] cô chỉ vào hai tên Ninja kia nói: “Vì sao các người xuống tay  ngoan như vậy! Tôi đã nói tôi không nhớ rõ rồi mà!”
Đối phương hừ lạnh: “Tôi chỉ muốn bí tịch, đưa nó cho tôi, tôi thả cô đi.”
Kira thở dài: “Tôi thật sự không có bí tịch gì hết!”
“Con  nhóc chết tiệt! Cô có nói hay không!” Một tên hung tợn xông tới, đánh  thẳng vào dạ dày của cô, móa, cô đều sắp cảm thấy vị trí bị lệch rồi!
“Oa!”  Phun ra một ngụm máu loãng lớn, phân lượng này có thể so với nửa ngày  kinh nguyệt a! Ây dô, cô phải bổ bao nhiêu máu mới có thể khôi phục  đây?! [ trọng điểm không phải ở chỗ này! ]
Vì sao cô sẽ xuất hiện  ở đây? Chuyện tình là thế này, Tsukiyo kêu cô đi mua nước tương, sau đó  cô lấy tiền khoái trá rời nhà, nhưng là, đông đi dạo tây đi dạo, sau đó  cô phát hiện cô căn bản không biết ở đâu bán nước tương, số lần cô ra  ngoài không nhiều lắm, hơn nữa đều có người đi theo, hiện tại…
Cô  nghĩ trực giác lộ si hẳn là có thể giúp cô, cho nên cô bằng cảm giác đi  a đi a, sau đó đi tới địa phương ngày đó Uchiha Itachi dạy cô Shuriken,  lại sau đó liền toát ra hai nhân huynh không biết, há mồm liền hỏi cô  đòi bí tịch! Cô làm gì có cái bí tịch chó má kia!
Ngôn ngữ bất hòa làm cho cô bị quần ẩu…
Góc  nhìn trở về, cô tiếp tục sự nghiệp tiểu cường của cô, nữ nhân vật chính  bình thường sẽ có bạch mã vương tử tới cứu? Ngượng ngùng, Itachi đại  thần ra ngoài làm nhiệm vụ, nhóc Sasuke vẫn là một cái bánh bao thịt vô  dụng?! Fugaku? Rống rống… Người ta một ngày kiếm được tỷ bạc, cô có chết  hay không đều không nằm trong lịch trình của hắn! Kakashi? Tên tóc  trắng đó không quen biết cô…
“Vậy thì đừng trách chúng ta!” Hai tên gia hỏa kia rút Shuriken trong tay ra.
Kira:  [=0=]! Có phải cô nên xoay người hay không, tối thiểu cũng phải bảo vệ  được bộ ngực như bánh bao nhỏ cùng khuôn mặt nhỏ nhắn được cho là tinh  xảo của cô chứ?
“Xoát xoát xoát…” Thanh âm Shuriken bay ra.
“A!!!!!” Tiếng kêu thảm thiết của Kira.
Máu chảy đầy đất, hai Ninja liếc nhau, đi về phía Kira bị đâm thành con nhím, cô quỳ rạp trên mặt đất không hề nhúc nhích.
“Xoát xoát…” Hai thanh Shuriken đâm vào bụng bọn họ, bọn họ khó có thể tin nhìn bụng của chính mình.
Mà  con nhím kia lại bắt đầu di chuyển, rút hai thanh Shuriken từ hai bên  thân thể ra, cô cười lạnh: “Bà đây cũng cho bọn mi nếm thử cảm giác sung  sướng khi bị đâm thành con nhím!”
“Cô… Cô không phải không biết…” Một Ninja trong đó run rẩy vươn tay.
Kira  lau đi máu nơi khóe miệng: “A, khoảng cách ngoài 1 thước ta quả thật  không được, không khéo bọn mi cách ta chỉ có nửa thước!”
Một tên  vừa thấy tình thế không tốt, muốn kết ấn đào tẩu, Kira cực nhanh nhổ  xuống một cái Shuriken trên tay, đâm vào bàn tay hắn.
“A!” Tiếng hét thảm này so với Kira ban nãy còn liều mạng hơn.
Kira  rất nhanh nhổ Shuriken trên người mình xuống, vừa không ngừng đâm bọn  họ vừa khóc nức nở: “Con mẹ nó bọn mi không biết thủ hạ lưu tình sao,  bọn mi có biết ta đau thế nào không!”
Mỗi lần nhổ xuống một cái  Shuriken, máu của cô liền chảy nhiều thêm một ít, cô đau đến mức nước  mắt đều chảy khô rồi, đậu xanh rau má, cô nhất định phải kêu ông già kia  làm cho cảm giác đau đớn của cô biến mất mới được!
Thời điểm  Kakashi đám người nhận được tin tình báo chạy tới chính là một cảnh  tượng huyết tinh tàn bạo như thế này, hai tên Ninja không biết thuộc về  quốc gia nào bị đâm thành hai con nhím, toàn thân cô gái nhỏ của gia tộc  Uchiha đều là máu, mà cô gái ấy còn đang dùng sức muốn nhổ đi hai thanh  Shuriken trên lưng mình.
“Itachi! Mau tới giúp tôi nhổ xuống! Hu  hu hu… Đau chết mất…” Kira nhìn thấy một đống người đứng ở nơi đó, cô  mắt sắc liền phát hiện ra mỹ nam tử kia.
Thật không phải cô già  mồm cãi láo, nếu không nhổ Shuriken ra thì miệng vết thương của cô sẽ  không lành, sau đó liền vẫn đau… Đáng thương cô tay ngắn, với không tới  sau lưng!
Uchiha Itachi mặt không chút thay đổi tiêu sái đi qua,  nhổ ra hai thanh Shuriken sau lưng cô, làm cho người ta chuẩn bị không  kịp là, cô bắt lấy hai thanh Shuriken ấy liền ném về phía hai con nhím  kia, một bên khóc một bên kêu: “Có biết ta đau bao nhiêu sao! Bọn mi  xứng đáng phải chịu giày vò giống như ta!”
Độ chính xác kia làm  cho mọi người ở đây phải xấu hổ, mỗi một thanh Shuriken đều vững vàng  thay phiên nhau đâm vào bụng của bọn họ, không có một thanh nào rơi  xuống!
Kira lau lau nước mắt, kéo thân thể nơi nơi đổ máu, hướng  tới Uchiha Itachi tê tâm liệt phế khóc kêu: “Anh có biết nếu anh đến trễ  thêm chút nữa thì tôi sẽ không còn mạng hay không! Chiếm giường của anh  là tôi không đúng, nhưng anh cũng không thể thấy chết mà không cứu! Tôi  trả lại giường cho anh, tôi ngủ sàn… Hu hu hu…”
Uchiha Itachi: “…” [ khóe miệng có chút run rẩy…]
Mọi người: “…” [ như có chút đăm chiêu…]
“Hửm… Kakashi?” Cô gái đang gào khóc thảm thiết bỗng nhiên phát hiện tên tóc trắng nào đó.
Kakashi nhất thời tiếp nhận ánh mắt rửa tội của mọi người, hắn vội vàng vung tay: “Chúng tôi không quen biết…”
Kira  ba bước thành hai bước đi đến trước mặt Kakashi: “Kakashi, tôi cảm thấy  chúng ta thật xứng, nếu không thử ở chung một chỗ xem sao!”
Khóe miệng Kakashi giật giật: “Cái kia… Tuổi của chúng ta kém nhau nhiều lắm…”
Cô lắc lắc đầu: “Tuổi tác không phải là vấn đề!”
Bỗng  nhiên, cô cảm giác đầu có chút choáng váng, bối rối nhìn về phía Uchiha  Itachi hô một câu: “Itachi đại thần, tôi cảm giác tôi mất máu quá  nhiều!”
“Rầm!” Cô thật sự liền thẳng tắp ngã xuống.
Uchiha Itachi bình tĩnh vác người mất máu quá nhiều nào đó lên, bay nhanh về phía bệnh viện.
“Kakashi… Hai tên này…” Người còn lại liếc nhìn hai con nhím trên đất.
Kakashi thở dài một tiếng: “Nhổ Shuriken trên người họ xuống rồi hãy đưa về thôn!”
Mọi  người một trận bi ai, chết kiểu này thật sự nghẹn khuất đi, bị đâm  thành con nhím đổ máu quá nhiều mà chết… Bất quá… Sao cô gái nhỏ kia  không chết? Lượng máu chảy ra của cô tuyệt đối vượt qua lượng máu của  một người trưởng thành bình thường…
“Cô ấy không có vấn đề gì, chỉ là có chút thiếu máu mà thôi.” Bác sĩ kiểm tra xong thân thể của cô rồi cho ra kết luận.
Uchiha Itachi khẽ nhíu mày: “Vết thương trên người cô ấy thì sao?”
Bác sĩ nghi hoặc nhìn anh, hỏi: “Vết thương nào? Thân thể cô ấy không có bị thương a!”
Uchiha  Itachi vén tay áo của cô lên, cánh tay kia trắng trắng non mềm, làm sao  có dấu vết bị thương? Uchiha Itachi trầm tư nhìn Kira, cô đến tột cùng  là loại người nào? Nhiều miệng vết thương như vậy thế nhưng lập tức khỏi  hẳn, cho ra kết luận là thiếu máu?!
“Uchiha Itachi, đây đã là  lần thứ hai cậu đưa vị hôn thê của cậu đến chỗ của tôi rồi, tôi hy vọng  cậu có thể nghiêm túc đối đãi với vị hôn thê của cậu giống như khi cậu  chấp hành nhiệm vụ!” Bác sĩ nghiêm cẩn nói.
Uchiha Itachi mắt  lạnh liếc qua, bác sĩ lập tức chuồn đi, dù sao danh hào thiên tài của  Itachi vô cùng vang dội, hắn cũng không muốn biến thành vong hồn dưới  đao của vị thiên tài này! 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện