[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo
Chương 69 : Tri kỷ khó cầu
.
Mã Tiểu Như và Samantha vốn đều thuộc tuýp phụ nữ cởi mở, nhất là Mã Tiểu Như khi là chủ nhà, khách của cô vui thì cô càng vui hơn.
“Chà chà, đã thật! Có nhiều thứ mà chỉ tới nơi này mới ăn được.” Hồ Dương Hiên xuýt xoa, tuy nhà hắn cũng là gia đình giàu có nhưng không thể so được với FFC.
Một số thứ có thể dùng tiền để mua, nhưng lại có một số thứ không thể mua được bằng tiền. Chỉ là những thứ người khác không mua được bằng tiền nhưng FFC vẫn có, đây chính là sự khác biệt về đẳng cấp của một trùm tài chính đối với phần còn lại.
“No bụng rồi, bắt đầu nói vào việc chính.” Samantha mỉm cười nhìn về phía Vương Động và Hồ Dương Hiên. Chỉ là hai gã trai lại thấy toàn thân phát lạnh, quả là không có bữa ăn nào là miễn phí.
“Không cần khẩn trương thế, tuần sau Vương Bí sẽ đến. Hai người các cậu ai sẽ ra mặt giáo huấn hắn một chút đây, cho hắn biết người ở Alan không hề yếu nhược như người ngoài nghĩ.” Cặp mắt to tròn của Samantha lúc này tỏa ra mị lực mê người. Hiệu trưởng xinh đẹp của chúng ta biết rằng tuy Vương Bí chủ động đến Alan, nhưng không đại biểu cho việc hắn coi trọng Alan, cho nên cần tìm một người chấn chỉnh lại thái độ của hắn.
“Cậu ta!”
Vương Động và Hồ Dương Hiên cùng lúc chỉ về phía đối phương. Nhất thời căn phòng trở lên yên tĩnh. Samantha và Mã Tiểu Như cũng không biết nói gì, sao đàn ông bây giờ lại thiếu thốn chí khí nam nhi trầm trọng đến vậy!
“Khụ khụ, đợt khảo sát của đệ tử Thánh Đường sắp tới rồi, nên em cần chuẩn bị, nếu phân tâm giao đấu cùng Vương Bí thì sẽ không thể tập chung toàn lực. Hay là để em qua đợt khảo sát này xong sẽ đi tìm hắn tính sổ.” Hồ Dương Hiên trình bày một lý do vô cùng đường hoàng, nhưng cũng có thể coi đây là một cái cớ. Hồ Dương Hiên quả thực muốn đấu với Vương Bí nhưng nếu không tập chung cao độ thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, nếu vì thế mà lưu lại tâm lý không tốt về sau thì mất nhiều hơn được.
“Còn cậu? Trình bày lý do đi!” Ánh mắt Samantha đầy ‘hung ác’ nhìn chằm chằm vào Vương Động.
Vương Động lo ngại nếu trực tiếp giao đấu có thế khiến Vương Bí sinh lòng nghi ngờ, nhưng sớm muộn gì thì cũng phải đánh, lại còn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của Samantha khiến Vương Động không thể từ chối.
“Tốt thôi! Đánh thì đánh, nhưng nếu bị thương thì nhà trường sẽ chịu chi phí thuốc men đấy.”
“Không đến mức đấy đâu, luận bàn thôi mà.” Mã Tiểu Như lên tiếng, nếu không phải bởi vì thân phận đặc thù thì cô đã xuất chiến rồi.
Samantha lại không để ý chút nào, liếc mắt quét qua Vương Động một cái, “Tiểu Như, em sao lại đi tin thằng nhóc này. Hắn không đánh bị thương Vương Bí đã là tốt lắm rồi!”
“Rất kích thích, nhưng phép khích tướng là vô dụng!” Vương Động cũng không tỏ ra yếu thế, bởi vì hắn cảm thấy ‘đối đầu’ với Samantha thế này cũng tạo cho hắn cảm xúc đầy hưng phấn.
Samantha cũng không ngần ngại dùng ánh mắt biểu lộ sự coi thường của mình; dù sao bản thân vẫn phải làm tấm gương cho người khác soi vào, học sinh thì có thể tùy ý nhưng cô thì không.
Có thể thấy Samantha rất có hứng thú với Võ Thần Tự Nhận, xem đi xem lại các lần chiến đấu của người này. Kỳ thực ai cũng hiểu được suy nghĩ của cô, tiền thân của Dream trước kia cũng bắt đầu từ vũ chiến, dựa vào một người có địa vị như Thần để phát triển. Nhưng Thần thì không dễ xuất hiện, rất nhiều người muốn vươn thành Thần nhưng đều thất bại ê chề. Chẳng lẽ Võ Thần Tự Nhận này cũng là một ngôi sao băng như vậy sao?
Samantha không biết nữa, nhưng cô đang rất chờ đợi mội điều thần kỳ.
Vương Động bên kia đang nhìn Samantha, mà ánh mắt Mã Tiểu Như lại đang di chuyển trên người Vương Động. Anh chàng Hồ Dương Hiên cảm thấy mình đang bị ra rìa, chỉ là bạn học Hồ trời sinh đã có tính cách quật cường, năng lực chống ‘đả kích’ cũng tương đối mạnh. Người ta không để ý thì cũng còn tốt hơn chán so với trước kia bị đóng sập cửa ngay trước mặt!
Do cùng độ tuổi nên cũng dễ nói chuyện, thời gian ngày thứ bảy trôi qua thật nhanh. Chỉ ngồi nói chuyện trời biển cũng hết một ngày.
Vương Động và Hồ Dương Hiên ở trên xe bắt đầu mở máy phóng đi, bầu trời đêm thật là đẹp!
“Sao cậu lúc nào cũng có thể vui vẻ thế nhỉ.” Vương Động không khỏi khâm phục Hồ Dương Hiên.
“Cuộc sống lúc vui lúc buồn vậy sao không vui vẻ mà sống. Nhưng tôi cảm thấy cậu mới là người vui vẻ thoải mái nhất. Mọi người cứ nói gia đình thế gia là tốt, nhưng có ai biết được áp lực to lớn trong đó. Có một số chuyện là không thể tránh khỏi.”
“Chí lý, nhưng cũng có những lợi thế mà người thường không có.
“Chỉ là nhờ vào người đi trước mà thôi, nhưng nếu vậy thì đời sau vĩnh viễn không vượt qua được đời trước. Cứ để ý thì sẽ thấy, những nhân vật kiệt xuất cả trăm năm gần đây phần lớn là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Thí dụ như cha của Vương Bí, tôi cảm thấy trên người bọn họ luôn có một sức mạnh siêu nhiên. Còn Lý gia ở Địa Cầu hay các thế gia khác tuy đời nào cũng có cường giả nhưng kỳ thực là bọn họ đang tự thụt lùi.
“Khà khà, càng ngày chúng ta đều có nhiều quan điểm giống nhau. Cuộc sống phải có sự tranh đấu thì mới có ý nghĩa!”
Vương Động cười. Đối với hắn mà nói, kiếm được một vạn đồng quả thực là đáng vui mừng; nếu tương lai trở thành sĩ quan, cho dù thấp nhất cũng là thiếu úy nhưng cũng là chuyện vui mừng đối với hắn. Nhưng đối với các đệ tử thế gia này thì lại không hề có ý nghĩa. Cuộc sống thật khó nói… Hồ Dương Hiên có thể coi như một kẻ lạc loài trong nhóm người thuộc dòng dõi thế gia, ít người có được sự tiêu sái như hắn.
“Đúng rồi, cậu đã biết gì về Vương Bí chưa, theo tôi biết thì gã này cho dù trong tập luyện cũng ra tay rất ác động. Tôi đã nhờ mấy người bạn tìm kiếm tư liệu, khi về sẽ đưa sang cho cậu một bản.”
“Ha ha, khi hiệu trưởng xinh đẹp đã nói thì tôi đâu còn biện pháp gì, đành tận lực mà làm thôi!” Vương Động nói.
Bỗng nhiên Hồ Dương Hiên quay sang nhìn chằm chằm vào Vương Động, “Này, rõ ràng cậu còn mạnh hơn tôi, nhưng muốn theo đuổi Samantha thật à? Chúa ơi, đừng nói với tôi rằng đó là sự thật nhé. Cậu nên biết là trước kia khi cô ấy ở Cappas đã rất nổi tiếng, có biệt danh là hammer (cây búa). Chính cây búa này đã đập nát không ít trái tim yếu mềm của những người theo đuổi, ngay cả người của Lý gia cũng nằm trong số đó. Cậu nghĩ xem, một người phụ nữ bình thường có khi nào lại muốn tiếp nhận một Alan đầy rối rắm?”
Vương Động cũng không đưa ra ý kiến về việc này, “Thật ra, tôi cũng không hiểu rõ, nó chỉ là cảm giác mà thôi. Nhưng nếu nó là sự thật thì tôi cũng không lo lắng về những gì cậu nói. Cả hai chúng ta kỳ thật đều giống nhau mà thôi. Tôi cảm thấy Samantha rất đặc biệt, một người thích đương đầu với thử thách, nếu không đang yên ổn tại học viện loại S chạy tới đây làm gì. Còn Mã Tiểu Như thì rất thuần khiết, cô ấy không muốn đến một học viện loại S, 80% là do không thích bầu không khí ganh đua căng thẳng ở đó.”
“Thú vị đấy, không nhiều người có thể nhìn ra điểm này. Hai học viện lớn loại S đúng là rất hùng mạnh, điều kiện cũng tốt, nhiều nhân tài. Nhưng hiện tại bọn họ lại đang ganh đua, tranh danh đoạt lợi – tôi thấy đó là một sai lầm, và cũng không thích hợp với tôi. Thật ra trường tôi ưng ý nhất là Berna, hiệu trưởng Berna là một người rất tuyệt vời, rồi cậu sẽ thấy.”
Hồ Dương Hiên dốc bầu tâm sự.
“Nghe cậu nói vậy, tôi cũng thấy rất hứng thú.”
“Ha ha – Hồ Dương Hiên phá lên cười, - Nếu không thì chúng ta đi uống vài chén, tri kỷ khó gặp, không chúc mừng một chút thì sao được.”
“Được thôi! Nhưng không phải vì cậu cảm thấy ít đối thủ cạnh tranh quá đấy chứ?!” – Vương Động mỉm cười.
“Nếu là của mình thì không chạy đi đâu được, tôi chỉ cố gắng hêt sức mà thôi, không quan trọng thắng bại. Đây cũng là một thú vui.”
“Cậu đùa hả? – Vương Động nói tiếp – Mà trước kia ông lão nhà tôi thích rượu như mạng, nhưng lại không cho tôi uống. Bây giờ không có ai quản nữa, nhất định phải uống một phen!”
Vương Động trước kia cũng không thích việc ông lão uống rượu, chỉ là hắn cũng biết mình cũng không hứng thú gì đối với món đồ uống này. Nhưng Hồ Dương Hiên đã rủ thì sẽ đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện