[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo

Chương 40 : Trêu chọc

Người đăng: 

.
Trận đấu chấm dứt, Vương Động rời khỏi Thiên Đường Mộng Ảo. Có một số người luôn khát khao được trở thành chiến sĩ, vậy mà vận mệnh lại trêu ngươi. Hắn cảm giác được mình vẫn còn rất hạnh phúc. Sau trận chiến cùng Vương Bí đã để lại cho Vương Động vô số cảm xúc trái chiều. Hơn nữa cũng khiến hắn phát hiện ra một thứ, đó chính là thân thể. Thân thể Vương Bí luôn tràn đầy sinh mệnh lực, thứ này không có liên quan đến tinh thần lực. Từ khi phát hiện được cách sử dụng não vực thứ tám thì tất cả mọi người đều tập trung tu luyện tinh thần lực, việc rèn luyện thân thể đã xếp xuống hàng thứ yếu. Chỉ là trong trận chiến vừa rồi, hắn lại có cảm giác, nếu sức mạnh thân thể được tăng cao thì có thể phát huy tốt hơn hạch lực khi chiến đấu không? Các nhà khoa học đã nghiên cứu qua, hiệu quả là có nhưng vô cùng nhỏ bé, quyết định thắng bại vẫn là tinh thần lực. Nhưng Vương Động lại không hề để ý các nhà khoa học nói gì, thời điểm ở hành tinh Norton vừa chiến đấu vừa rèn luyện thân thể. Nếu cả ngày ở trong TPA, tuy rằng có thể tích lũy kinh nghiệm chiến đấu nhưng thân thể sẽ không còn được vận động nhiều như trước. Xem ra hắn cần chú ý tới việc này, thảo nào gần đầy cảm thấy khó chịu. Vấn đề có lẽ chính là đây. Hiểu được điều này, Vương Động trở lên vui vẻ. Để mừng thắng lợi, hắn quyết định đi ăn một bữa – đây chính là một sự hưởng thụ của chiến sĩ sau mỗi trận đấu. “Oa, tiểu công chúa của chúng ta cũng khắc khổ quá, tháng sau đành phải trông chờ vào em đấy.” – Samantha dựa người vào cánh cửa cười nói. Mã Tiểu Như đang huấn luyện, mồ hôi toát ra như tắm. Ma Nữ Quyết của Lý gia rèn luyện tinh thần lực, nhưng hạch lực cùng thể lực thân thể lại là hai việc khác nhau, là cao thủ chân chính thì hoàn toàn không thể bỏ qua rèn luyện thể lực. Các đợt huấn luyện trước kia luôn được hoàn thành trong những cuộc chiến đấu liên miên, chiến đấu là một cách để rèn luyện cơ thể; nhưng bây giờ còn chưa tiến vào chiến trường, nên cơ hội cũng quá ít, cho nên cần phải chăm chỉ rèn luyện thể lực. Tất nhiên Mã Tiểu Như luôn nghiêm túc chấp hành. Nhìn thấy Samantha, Mã Tiểu Như dừng luyện tập, lấy khăn bông lau mồ hôi trên mặt, trong lúc lơ đãng để lộ ra vẻ quyến rũ mê người khiến ngay cả Samantha cũng phải ngẩn ngơ. “Tiểu Như nhà ta quả là một đại mỹ nhân, không biết gã nào có phúc lấy được em, hay là để chị chiếm tiện nghi một chút đi…” – Samantha trêu đùa. “Úi, chị của em. Em thấy chị mới hợp để tu luyện Ma Nữ Quyết đấy, tuyệt đối sẽ trở thành một đại ma nữ!” “Vào đây nào, ài, xem ra có một số việc không đơn giản như chúng ta tưởng. Từ khi trở thành hiệu trưởng, chị cảm thấy mình già mất mấy tuổi, em thử xem có nếp nhăn nào không?” – Samantha tại trường tỏ ra vô cùng nghiêm túc, hơn nữa lại còn mang thêm cặp kính khiến cô trở lên thành thục; nhưng khi ở đây thì lại thật tự nhiên, thoải mái. Quả thực cô nàng cũng không lớn hơn Mã Tiểu Như bao nhiêu. “Đâu có, không phải tất cả đều rất thuận lợi ư? Chẳng lẽ là chuyện tháng sau tới học viện cấp A Berna?” “Đúng vậy, lần này bọn họ chủ động như vậy hiển nhiên là cố ý chèn ép chúng ta” “Trong bảng xếp hạng thì trường ta xếp dưới bọn họ, nên đâu gần gấp như vậy.” – Mã Tiểu Như cười nói – “Chị à, đi uống nước thôi.” Hoàn cảnh tại biệt thự rất tốt, ngay cả không khí cũng được lọc sạch. Ở đây nằm dài tắm nắng nhìn mây bay, uống một chút gì đó thì quả thật là sự hưởng thụ tao nhã của người giàu có. Nhiệt độ tự điều chỉnh nên không cần lo lắng có gì không ổn. “Do có em và Hồ Dương Hiên tới, gần đây chúng ta lại rót thêm vốn khiến thực lực Alan cũng được đề cao, khiến bọn họ cảm thấy áp lực nên muốn bóp chết chúng ta từ trong trứng nước” “Vậy thì phải cho họ biết sự lợi hại của chị em ta” – Mã Tiểu Như cười nói, cô cùng Samantha nằm dài trên ghế. Quản gia đã bưng đồ uống tới, hiển nhiên hiểu rất rõ tính cách của hai vị đại tiểu thư. Mã Tiểu Như và Samantha đều lớn lên trong hoàn cảnh này, thói quen xa hoa đều như hô hấp. Nhưng bởi vì một người khổ tu Ma Nữ Quyết tại Lý gia, còn một người luôn quan tâm đến sự nghiệp của mình nên cũng không quá mê luyến cuộc sống thế này. Cũng bởi vì lý do như vậy nên các cô càng có tỏa ra mị lực mê hồn. “Một trận của em, nhất định bọn họ sẽ bỏ qua để tập chung vào các trận đấu khác. Các nam sinh tại Alan chị đã điều tra qua một chút, quả thật là khá kém, nhất là sự chênh lệch của năm ba và năm bốn. Đối với lớp tân sinh chị còn có chút tin tưởng, nhưng nếu lần này thất bại thì sẽ khiến lòng tin của họ bị đả kích.” “Vậy ý của chị là lần này chúng ta phải thắng, hơn nữa phải thắng đẹp!” “Em rất thông minh, nếu Vương Động chịu tham gia thì chúng ta sẽ có thêm cơ hội, chỉ là tên nhóc này trơn như cá chạch, lại dám cự tuyệt. Mà chị lại không muốn dùng vấn đề thành tích đệ ép buộc hắn, nếu ép quá hắn chạy sang trường khác thì có mà khóc không ra nước mắt.” Làm một học sinh ưu tú thì rất dễ dàng bởi vì chỉ cần chăm lo cho bản thân. Lúc Samantha còn là học sinh thì cũng rất nổi tiếng, nhưng bây giờ làm hiệu trưởng thì khác xa, sẽ không chỉ là lo cho bản thân mà còn phải lo cho rất nhiều người khác. Cô vì Alan đã tốn rất nhiều công sức, chẳng qua nếu không có thử thách thì đâu có thể khiến Samantha hứng thú. Điểm này cô và Mã Tiểu Như giống nhau, cả hai đều là con nhà giàu, không thiếu thứ gì, ngay bản thân cũng rất giỏi. Chỉ cần một địa điểm để phát huy tài năng. “Hắn lại dám cự tuyệt?” – Mã Tiểu Như cảm thấy bất ngờ, xem ra hắn ta cũng rất ‘nhạy cảm’. Khó có được cơ hội lấy lòng hiệu trưởng vậy mà lại có thể bỏ qua. “Việc này, chị cũng cảm thấy bất ngờ. Chị cũng đang tìm kiếm những mục tiêu khác nhưng không có bột sao gột được nên hồ, người có thể lựa chọn quả thật không nhiều.” “Chị à, vậy thì để em thử xem?” – Mã Tiểu Như uống một ngụm. Nhưng hành động của cô nàng sao có thể qua được một chuyên gia tâm lý như Samantha. Một người muốn che dấu tâm sự của mình thì luôn dùng một số động tác để che đi, ví dụ như dùng chiếc cốc để che đi ánh mắt của mình. “Chị à…, nhìn gì em thế!” “Tiểu Như, chẳng lẽ em…” “Không có, điều này là không thể, chị đừng suy đoán lung tung. Hắn vẫn chưa đạt tới trình độ đấy, mà chỉ là có chút thú vị. Em không có chuyện gì đâu. “Úi dà, Tiểu Như, không phải em tu luyện Ma Nữ Quyết rồi biến thành ma nữ đi lừa gạt tình cảm của một nam sinh ngây thơ bé bỏng chứ.” Samantha tỏ vẻ khổ sở. “Chị à…, chị lại nói xấu người ta… không chơi với chị nữa!” “Thôi được rồi, được rồi, sợ em rồi. Chị tưởng khi còn nhỏ mới thế hóa ra lớn lên em vẫn dùng chiêu này…!” – Samantha cười rộ lên, cả hai vui đùa ầm ĩ thật giống như một bức tranh giai nhân sống động, chỉ tiếc là người khác không có phúc để ngắm. “Đúng rồi, em nghe chuyện về Vương Bí rồi chứ?’ “Con trai của Dũng Sĩ tướng quân, hắn sao vậy?” Mã Tiểu Như bình thường rất ít chú ý tới những chuyện loại này. Samantha sau khi kể tóm tắt lại thì nói – “Quả là đáng tiếc cho tên nhóc Vương Bí này, quả là trời ghét người tài khiến hắn không thể khai khiếu.” Tình huống này rất khác so với của Samantha, cô không thích hợp tu luyện nên ngay từ đầu đã bỏ qua, nhưng Vương Bí thì lại khác, trên vai mang đầy hi vọng của mọi người. Tiểu dũng sĩ gặp phải việc này không điên lên mới là lạ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang