[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo
Chương 4 : Cái gậy đâu rồi.
.
…Một con Zago thật lớn.
Vương Động không lập tức bỏ chạy thục mạng, mặc dù hắn rất muốn. Bình tĩnh, bình tĩnh, ông lão thường nói mất bình tĩnh là căn nguyên của sự hủy diệt, bởi hắn thường xuyên mất bình tĩnh nên mới nghèo túng như vậy, Vương Động hít sâu một hơi, đè nén ý muốn chạy đi của mình, bởi hắn tuyệt đối tin tưởng trước khi hắn về kịp hầm, con Zago này sẽ xé nát hắn ra thành từng mảnh.
Năm phút đồng hồ, Vương Động như ngồi trên đống lửa, thở mạnh cũng không dám, may mắn con Zago này đã lầm lũi bước đi.
Sau lúc chui xuống cửa hầm, Vương Động ngồi phịch xuống đất, trước đây hắn chưa khi nào trải qua cảm giác căng thẳng cực độ như vậy.
Một bài toán khó đang đặt ra cho hắn, thức ăn còn lại cho dù dùng dè xẻn nhất cũng chỉ đủ trong một tuần, một tuần sau nếu không có cứu viện, chắc chắn hắn sẽ phải chết.
Cho dù Vương Động có thiên phú hơn người thế nào, cũng chỉ là một thằng nhóc mới tốt nghiệp trung học, tại đây, hắn chỉ có một người máy dòng C – không biết chiến đấu, một cái hầm tối om không hề an toàn.
Người bình thường ở tình huống này cho dù không nổi điên cũng sẽ uể oải vô cùng, chỉ là bạn học Vương Động của chúng ta chỉ tự than thân trách phận một chút, nhưng sau đó đã thản nhiên dùng bữa.
Dù sao bất luận là vui vẻ hay bi thương cũng sẽ không làm kết quả thay đổi, vậy sao không vui vẻ, chỉ có một tuần, thượng đế đã dùng bảy ngày để sáng tạo ra vạn vật, chứng tỏ bảy ngày – bảy ngày sẽ có rất nhiều chuyện có thể sảy ra, nói không chừng ngày mai sẽ có một máy bay vận tải dừng ngay cửa hầm, một tiếp viên hàng không xinh đẹp bước ra dìu hắn lên.
Ăn được vài miếng, Vương Động lăn ra ngủ. Thân thể mới phục hồi còn rất yếu, vừa nãy lại gặp phải kích thích quá độ, sớm đã không chịu đựng nổi.
Trong bóng đêm, chỉ có Cục Than đứng yên bên Vương Động.
Thất bại chỉ xảy ra khi người ta hoàn toàn buông xuôi.
Quả thực những lời nói của ông lão rất có triết lý, tuy chính ông một điều cũng không thực hiện.
Vương Động còn trẻ, hắn cũng không muốn buông xuôi, có lẽ bởi chính tuổi trẻ của hắn, trừ bỏ sự sợ hãi ban đầu thì hiện tại đã quen. Vương Động ở trong hầm đúng một tuần, dưới sự trợ giúp của Cục Than, hắn dần dần mở rộng phạm vi hoạt động của chính mình, hiển nhiên tộc Zago sau khi phá hủy căn cứ nơi này thì số lượng lớn quân đội đã rời đi, chỉ còn rất ít ở lại, nhưng cũng rải rác khắp nơi, hơn nữa cấp bậc cũng không cao. Tuy Vương Động không thể đánh lại, nhưng ít ra cũng không đến nỗi ngồi chờ chết, thứ dùng được còn sót lại trong căn cứ không nhiều lắm, nhưng máy chuyển hoán dinh dưỡng vẫn còn nguyên vẹn – khiến Vương Động vô cùng vui mừng.
Bởi vì hoàn cảnh đặc thù nơi này, Cục Than cấp bậc lại thấp, nên không hy vọng sẽ có bữa tiệc dinh dưỡng phong phú; vì phòng ngừa dinh dưỡng không đầy đủ, từng căn cứ đều trang bị một chiếc máy này, nó có thể đem chất hữu cơ chuyển hóa thành một thứ dạng viên nén, mùi vị thì… quá khó chịu, nhưng hiệu quả lại rất tốt.
Mà tại hành tinh Norton rộng lớn này, cây cối cũng là chất hữu cơ, bạn học Vương Động cũng đã giải quyết được vấn đề thức ăn. Tìm tòi trong căn cứ một hồi, thật không ngờ, hắn phát hiện ra một chút rượu và bánh quy – những thứ này đối với hắn bây giờ quả là một kho báu, cần ăn một chút. Trong khoảng thời gian này, hắn thỉnh thoảng vấn nghe thấy tiếng gầm rú, trên không trung chốc lát lại bùng lên từng chùm hoa lửa. Xem ra chiến tranh sẽ không sớm chấm dứt như hắn hi vọng, quân đội loài người đụng phải sự chống cự mạnh mẽ của tộc Zago, Vương Động cũng không ngốc, tự cứu rồi trời cứu, chỉ cần mình còn sống thì còn cơ hội.
Hắn đã chuẩn bị cho việc chiến tranh xảy ra lâu dài.
Có lẽ trong cơ thể hắn có cả hai loại gien lạc quan và mạo hiểm, hắn cảm thấy cuộc sống hiện nay kích thích hơn rất nhiều so với việc cả ngày chỉ nhìn chằm chằm một lũ người máy dưới quặng mỏ. Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất chính là việc não vực thứ tám đã khai mở, tuy hắn không biết làm thế nào để khởi động gien hạch lực của bản thân, nhưng tinh thần lực trở lên mạnh mẽ khiến cảm giác của hắn trở lên rất mẫn cảm – giúp hắn đề cao sự cảnh giác của bản thân.
Loài người chỉ sợ những thứ họ không biết, một khi đã nắm giữ được thì không còn đáng sợ, tộc Zago tuy đáng sợ, nhưng cũng không cắn đến vạt áo mình, khu hầm đã trở thành ngôi nhà mới của bạn học Vương Động.
“Cục Than, để tất cả thức ăn vào bên trong,… đúng rồi, để lại một bình rượu.
“Tuân lệnh, thưa ông chủ” – Cục Than là một mẫu người máy rất trung thành, quãng thời gian này, càng lúc Vương Động càng cảm thấy Cục Than thật đáng yêu, không tưởng tượng ra nếu hắn chỉ có một mình thì bây giờ sẽ thế nào.
Các hệ thống trong căn hầm đều bị tê liệt, trừ bỏ một số sắt thép đồng nát thì cũng không có gì đáng giá, hơn nữa càng vào sâu thì càng ít dưỡng khí, điều kiện cũng không thích hợp cho cuộc sống con người, nhưng thức ăn là thứ quan trọng nhất, cần phải cất thật kĩ.
Vương Động dùng phần lớn thời gian hàng ngày để tu luyện bí quyết Đao Phong, không biết có phải não vực thứ tám đã mở hay bí quyết Đao Phong của ông lão thực sự đỉnh, càng lúc hắn cảm thấy càng tốt lên, cơ thể dần dần thích ứng tốt với trọng lực, cảm giác ngày càng nhạy bén, trực giác của hắn cho biết đây chính là hi vọng để sinh tồn.
Bạn học Vương Động còn tìm được một cây gậy sắt làm vũ khí, một đầu của nó rất sắc nhọn, có lẽ là sản phẩm sau đợt phá hoại của lũ Zago, chưa biết lực sát thương thế nào, nhưng có cây gậy sắt này trong tay cũng khiến hắn an tâm phần nào.
Con người thường đau khổ, là bởi con người đã truy cầu một điều sai lầm nào đó.
Vương Động – một thiếu niên 15 tuổi, có thể làm được như bây giờ đã là rất giỏi. Ở lại đây lâu dài là không thể được, cho nên Vương Động vẫn quyết định đi thăm dò một vài đống đổ nát, có lẽ ở đó sẽ phát hiện ra điều gì mới mẻ, hoặc gặp được quân đội nhân loại. Nếu cứ ở nơi đây thì cũng không có nhiều hy vọng.
Có lẽ bởi vẫn không bị lũ Zago phát hiện, lá gan của Vương Động cũng lớn hơn, tuổi trẻ thường hành động bồng bột, hắn bị một con sâu phát hiện, nó nhảy đến trước mặt hắn, tinh thần Vương Động rung lên, thần kinh căng ra, hắn lao vút đi, chạy như điên, ở sau lưng hắn là một con nhện Zago, dài đến 3 mét, cả người giống như một chiếc xe tăng nhỏ, tám cái chân sắc bén hệt như tám thanh đao không ngừng bổ về phía Vương Động.
Sự thù hận giữa loài người và tộc Zago đã ăn sâu vào máu. Thông qua di truyền rồi tiến hoá, tộc Zago được biết đến như sinh mệnh tiến hóa ưu tú nhất, chúng nó thậm chí có thể di truyền cả cảm xúc, sự thù hận; tộc Zago tung hoành trong vũ trụ, lần đầu tiên chạm trán loài người rồi lại thất bại một cách khó hiểu, một chủng tộc bình thường lại có thể bộc phát ra sức chiến đấu quá mạnh mẽ, tộc độ tiến hóa cũng không thể tưởng tượng, cho nên một con Zago khi nhìn thấy con người thì trở lên rất vui mừng.
“Cục Than, Cục Than, mau mở cửa!”
Cửa hầm còn cách khá xa, nhưng Vương Động hô lên thật to, may mắn Cục Than vẫn nghe thấy, cửa được mở ra. Theo ước định từ trước, cánh cửa luôn được mở ra ở mức 50 cm – khoảng cách an toàn.
Vương Động lách mình qua cửa, trong lúc chạy, hắn không dám quay đầu lại, bởi hắn cảm nhận được con côn trùng Zago kia đang ngay sau mình.
Oành…
Con côn trùng kia nện mạnh vào cửa, chấn động rất mạnh, khiến Vương Động run lên, cửa hầm chỉ khoảng 80 cm, nhưng chất liệu có vẻ rất tốt, con sâu kia chém loạn cả nửa ngày mà chỉ để lại những vệt xước sâu dài mà thôi, tấn công một lúc không hiệu quả, nó bỏ đi – có thể đây là một con sâu không mạnh.
Vương Động nằm duỗi thẳng người trên mặt đất, há to mồm hớp từng ngụm không khí, lần đầu tiên hắn phát hiện mình còn có tố chất của một vận động viên điền kinh.
“A, cái gậy của ta đâu rồi?” Vương Động nhìn xuống bàn tay trống không, xem ra, lúc nhìn thấy con sâu kia, mình bỏ chạy thục mạng đánh rơi lúc nào không biết.
“Ông chủ, để tôi đi tìm cho ngài”
“Thôi khỏi, mày cho rằng thân thể mày cứng hơn tao được bao nhiêu?”
Với tốc độ của Cục Than, chạy không tới 10 mét, đảm bảo nó sẽ bị con Zago kia xé nát thành từng mảnh, hắn cũng không muốn “huynh đệ” duy nhất của mình biến thành một đống sắt vụn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện