[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo
Chương 38 : Dũng sĩ quyền
.
Cho nên đánh cùng mị ảnh tam hình là không có ý nghĩa, mấy người chơi TPA khác cũng lắc đầu. Người này nghe có chút quen tai, hình như đã nghe ở đâu đó, nhưng quả thực quá đần. Cho dù muốn kiếm một gã IPA để thỏa nghiền, thể hiện một chút phong phạm cao thủ thì cũng không nên tìm tới mị ảnh tam hình.
Trừ phi có được năng lực điều tra đặc thù, chứ thật khó có thể phát hiện người chơi mặc áo giáp loại này.
Bỗng nhiên cả người Vương Động bay lên rồi ngã xuống mất đất – đây chính là sự khác biệt.
Căn bản không hề cảm giác thấy đối phương, vừa nãy đối phương đánh hắn một quyền, tuy quyền này không quyết định thắng bại nhưng cảm giác đau thì không giả.
Người chơi IPA đồng loạt hoan hô, kỳ thật thắng như vậy thì có ý nghĩa rồi, nhưng coi như hạ nhục gã TPA này một chút.
Chỉ là… Vương Động lại lồm cồm bò dậy, ôm ngực – “Mia, đau quá!”
Nếu ở trên chiến trường thì đây đã là một đòn trí mạng, vạn nhất mà mình gặp phải loại hình này thì sẽ rất nguy hiểm.
Bỗng nhiên Vương Động không cần xuy nghĩ gì mà bay ngược lại đằng sau, đúng lúc một kiếm của Điên Cuồng Kim Cương chém xuống. Hiển nhiên Điên Cuồng Kim Cương không ngờ một quyền cực nặng của mình lại không thể đánh ngã đối thủ ngay cả khi hắn không mặc áo giáp.
Nhưng điều không ngờ nhất là một kiếm này lại thất bại, mị ảnh là áo giáp ẩn hình, ngay cả ở IPA cũng không được hoan nghênh. Nếu như không có kĩ năng tương ứng thì sẽ không thể thực hiện tốt, nên thực lực cũng không thể nghi ngờ.
Điên Cuồng Kim Cương đương nhiên không tin đối phương có thể khám phá được kĩ thuật ẩn hình, lại tiếp tục đâm một kiếm, nhưng… Võ Thần Tự Nhận lại chạy!
Mọi người đứng ngoài đang xem Võ Thần Tự Nhận cố gắng tránh né một ẩn hình chiến sĩ truy sát.
Thực tế là tinh thần lực không thể che dấu tốt như vậy, mà chỉ là trên giả thuyết. Cho nên loại chức năng ẩn hình này chỉ nhắm gia tăng tính giải trí, nhưng đối với người chơi TPA thì quả thực là ác mộng.
Còn không nhận ra vị trí của đối thủ thì đứng nói tới công kích.
Vương Động mặc dù đang chạy trốn, né tránh nhưng vẫn cố gắng xác định vị trí đối thủ thông qua dao động không khí mỗi lần đối thủ ra tay. Chỉ là tốc độ của đối phương cũng không chậm khiến hắn cực kỳ bị động
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Vương Động quả thật bị đánh cho tơi tả vô cùng, nếu tinh thần lực đủ mạnh thì hắn đã công kích liên tục khắp nơi, cho dù đối phương ở nơi nào cũng phải chết.
Kỳ thật VươngĐộng vẫn có thể, nhưng hắn tới nơi này cũng không phải để giành chiến thắng bằng mọi giá. Phải giải quyết vấn đề này, bằng không sẽ không thể an tâm mà sống, sẽ rất khó chịu.
Khả năng truy tìm của tinh thần lực quả thật không có hiệu quả, mà tinh thần lực bị hấp thu cũng không có khả năng trở lại, chờ đến khi kịp phản ứng thì đối phương đã thay đổi vị trí.
Oanh…
Công kích liên tục, rốt cục Vương Động cũng không tránh khỏi chỉ có thể cố gắng đưa tay trái lên đỡ lấy. Máu chảy, quyền phải theo đó mà đánh ra nhưng đối thủ đã lại biến mất.
Có lẽ do đau đớn kích thích nên hai mắt Vương Động bỗng phóng xuất cường quang – một thân ảnh mơ hồ xuất hiện.
Điên Cuồng Kim Cương biết đối phương dựa vào tiếng gió rít mà cảm nhận, quả là cao thủ. Nhưng cho dù cao thủ thế nào cũng sẽ bị hạ bởi tay mình.
Ánh mắt của hắn có vẻ bi ai, phẫn nộ, không cam lòng. Vô số thế hệ đi trước đều là chiến sĩ võ trang, vậy mà đến hắn lại không thể khai khiếu, nhưng lỗi này cũng không phải do hắn.
Một kiếm này, ngươi còn có thể tránh được sao!
Vụt…
Nhưng mà một kiếm đoạt mạng này đã bị né, mà Võ Thần Tự Nhận lúc này đã tung ra một quyền đánh bay Điên Cuồng Kim Cương.
…Đối phương sao lại có thể đánh trúng, tại sao…
Vương Động vẫy vẫy tay – “Trụ cột của ngươi tựa hồ không tồi, sao không xuất ra!”
“Cút, những người như các ngươi sao có thể hiểu được!”
Mị ảnh vừa hiện hình đã lại biến mất tiếp tục công kích Vương Động; nhưng… công kích lại thất bại, Vương Động đá một cước điểm tới cổ hắn rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống. Người ngoài thì chỉ nhìn thấy một cước này đá vào khoảng không, nhưng có vẻ chạm phải cái gì. Mà Điên Cuồng Kim Cương thì sợ tới mức lùi nhanh ra xa.
Đối phương cố ý nương tay với hắn.
“Ngươi không cần ẩn thân nữa, sao không chân chính đánh một trận” – Vương Động cười nói. Mới lúc đầu chiến đấu thì Điên Cuồng Kim Cương không tồi, nhưng từ khi khởi động năng lực đặc thù của áo giáp thì cả người hắn đều đã thay đổi.
Thân hình Điên Cuồng Kim Cương lại hiện ra, áo giáp mị ảnh biến mất để lộ ra một khuôn mặt tái nhợt – “Ngươi cảm thấy đánh một trận cùng ta rất đáng giá sao?”
“Đáng giá, nếu không ta đã không để lãng phí thời gian” – Vương Động thản nhiên nói. Hắn không biết đối phương tại sao lại vậy, nhưng ngay ở lúc mới bắt đầu chiến đấu thì trụ cột của hắn vô cùng vững chắc, ngay cả di chuyển cũng rất vững vàng, ngay cả bản thân mình cũng không có được, một người chơi IPA càng không có khả năng có được.
“Được, ta sẽ đánh với ngươi một trận công bằng!”
Người chơi IPA ngây người, gã Điên Cuồng Kim Cương này ấm đầu rồi sao?
Một người chơi IPA lại không mặc áo giáp để chiến đấu cùng cao thủ có thể phá giải mị ảnh ẩn thân.
Gã này cho rằng mình là ai!
Hống…
Tinh thần lực bùng nổ, tuy rằng tinh thần lực này cũng là hư cấu nhưng hắn nguyện ý cùng đối thủ trước mắt đánh một lần.
Hắn không sử dụng kiếm mà lại dùng quyền, một quyền này xuất ra tại tạo ra tiếng hổ gầm.
Vương Động không khỏi kinh ngạc, quyền pháp thật cương mãnh. Người có thực lực thế này sao lại lẫn trong người chơi IPA.
“Dũng Sĩ quyền của Dũng Sĩ tướng quân!”
Bỗng dưng có người sợ hãi kêu lên.
Dũng Sĩ tướng quân là một trong 10 đại danh tướng của Liên Bang, Dũng Sĩ quyền được mệnh danh là cương quyền đệ nhất của nhân loại, quyền xuất ra sẽ mang theo tiếng hổ gầm, khiến tộc Zago nghe thấy đã sợ vỡ mật, lại uy chấn thế giới loài người. Chỉ là… cách đây không lâu có một chuyện chấn động toàn Liên Bang, con trai của Dũng Sĩ tướng quân lại khai khiếu thất bại!
Điều này cơ hồ là không có khả năng, xác xuất di truyền thành công của gien hạch lực lên tới 99%, không dám nói con trai Dũng Sĩ tướng quân nhất định sẽ trở thành cao thủ, nhưng chuyện khai khiếu nhỏ nhặt là không đáng nhắc tới, coi như là chuyện đương nhiên.
Nhưng, ông trời lại quá vô tình, quá trình khai khiếu đã thất bại. Đây quả thật là một tổn thật lớn cho cả Liên Bang.
Chỉ có trong trò chơi hư ảo này, Vương Bí mới có thể sử dụng được Dũng Sĩ quyền gia truyền. Gã tự ti, hối hận, từ bảy tuổi gã đã bắt đầu tu luyện, chỉ chờ đến thời khắc khai khiếu để có thể kế thừa y bát của cha. Chuyện này vốn nắm chắc, vậy mà lại thất bại trong gang tấc.
Chuyện này gây được chú ý rất lớn, ngay cả Vương Động cũng biết.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện