[Dịch] Vũ Trang Phong Bạo
Chương 14 : Công phu 'lấy lòng'!
.
Trời đã sáng, trạng thái mộng ảo cũng đã ngừng lại. Vương Động đã tỉnh giấc, đoạn nhìn không gian thủy tinh. Lạ thay, ông chú kỳ quái kia sáng sớm không hề làm loạn, dường như hôm qua chơi đùa đã đủ. Như vậy cũng tốt!
Vương Động vặn lưng một cái, thần thanh khí sảng. Lúc đầu khi dùng trạng thái tu luyện để đi vào giấc ngủ quả là khó khăn. Chẳng qua từ khi Võ Thần Tự Nhận biết được bí quyết Đao Phong của hắn trong tình huống vô thức có thể chậm rãi vận hành nên liền bắt hắn làm như vậy. Vương Động cũng không tránh được ‘ông thầy’ kiên trì này, chỉ có thể làm thử, mặc dù là ngủ như thế có vẻ không thực sự thoải mái cho lắm.
Nhân loại là sinh vật sống theo thói quen, một khi hình thành thói quen thì cũng không đến mức quá khó khăn.
Vừa mới chuẩn bị rời đi Vương Động chợt thấy một đôi mắt đỏ ngầu đang chằm chằm nhìn hắn: - "Làm tôi chết khiếp, chẳng lẽ ông không biết là người cũng có thể dọa chết người à?”
“Nhóc con, chúng ta thương lượng nhé, thế nào?” Ánh mắt Võ Thần Tự Nhận đột nhiên vô cùng nghiêm túc.
“Khụ khụ, có chuyện gì cứ nói thẳng, ông như vậy tôi nhìn không quen lắm.” - Vương Động nhàn nhã ngồi trên ghế salon. Ông chú này vào thời điểm nghiêm túc nhất cũng chưa chắc nói vào việc chính.
“Học sinh Vương Động, ngươi có biết giờ ngươi thiếu nhất là gì không?” - Võ Thần Tự Nhận hỏi.
“Tiền!” Bạn học Vương Động của chúng ta không chút do dự đáp, có tiền mua tiên cũng được, từ nhỏ hắn liền hiểu được đạo lý này. Chẳng qua gặp phải ông lão sâu rượu ‘quỷ hút máu’ kia khiến cho hắn tận bây giờ còn chưa giàu nổi.
“Không! Một thanh niên có tiền đồ như người sao lại có thể mê muội vì tiền được. Ngươi cần chính là thực chiến! Ta đã nói với ngươi, trong trò mộng ảo này có cả thực chiến. Đúng là quá tốt, không biết tại sao vào đây ta chỉ có thể đứng nhìn mà không thể dùng được lực lượng. Ngày hôm qua nhìn cả đêm khiến ta khó chịu muốn chết, ngươi đi vào đánh một hồi đi, để cho ta cũng đã ghiền nào!”
Hiển nhiên Võ Thần Tự Nhận cũng không phải là người thích vòng vo. Vương Động còn chưa động tâm thì lão đã mang ý nghĩ của mình nói ra. Lòng ham mê võ nghệ nhẫn nhịn thật lâu cuối cùng có thể tìm được chỗ để bùng nổ, sau đó lại phát hiện mình không có cách nào để ra tay được. Nhưng nếu Vương Động ra tay, bởi vì có liên hệ tinh thần nên lão cũng có thể chìm vào cảnh giới kỳ lạ mà cảm thụ theo, do đó mới nghĩ ra cái phương pháp như vậy.
“Ngại quá, bản thân tôi là một thế hệ thanh niên có chí khí, sắp vào học viên quân sự Alan, không có thời gian lãng phí vào mấy chuyện nhàm chán này. Nếu thừa thời gian tốt nhất nên kiếm chỗ đi làm thêm, nếu không chả mấy tôi phải đi ăn không khí mà sống”
Vương Động không hề hứng thú, dập tắt ý nghĩ của Võ Thần Tự Nhận. Trời đã sáng, hắn phải bắt đầu một ngày mới phấn đấu!
“Không thương lượng sao?” - Võ Thần Tự Nhận trợn trừng mắt, muốn một chưởng đập bẹp Vương Động.
“Sao có thể, chúng ta quan hệ cũng không tệ, chỉ cần ông có thể cho tiền, tôi chơi cùng ông bao lâu cũng được. Bằng không… không bàn thêm nữa!”
Vương Động tắt không gian thủy tinh đi. Hắn cũng không so đo thêm với Võ Thần Tự Nhận, bằng không thật sự phải ‘uống gió’, ‘hít sương’ mà sống.
Học phí rồi thêm chi phí sinh hoạt phụ nữa, thêm một ngày là mệt một ngày.
Đứa trẻ nghèo khổ thì phải tính toán vậy thôi.
Thiên đường mộng ảo còn vô số người đang chiến đấu hăng hái, mà Vương Động sáng sớm đã ngồi xổm ở cửa Ban hậu cần, chờ thầy giáo tới.
Vừa gặm sandwich, vừa cân nhắc xem lát nữa dùng biện pháp nào làm cảm động thầy giáo. Tuy rằng không phải là kẻ tinh thông chuyên đi lừa gạt, nhưng cũng phải biết khi nào cần chủ động, nếu không thì… chết đói.
Hôm nay là sáng thứ 2, sáng sớm đã có học sinh đi ngang qua, tất cả đều dùng ánh mắt khác lạ nhìn Vương Động. - Gã này sao lại giống một tên ăn mày vậy…?
“Thầy giáo Damons thân ái rốt cuộc đã tới” Rõ ràng vị thầy giáo này cũng không đúng giờ, muộn gần một tiếng khiến cho bạn học Vương Động của chúng ta cũng phải đợi một giờ.
“Cậu là… A, Vương Động! Cậu làm gì ở đây?” - Damons nhìn học sinh kỳ lạ này, nghi ngờ hỏi.
“Thầy giáo, việc về ký túc xá của em còn chưa có tin tức gì…Thực ra…ôi, hôm nay em không giấu nữa, em từ nhỏ đã là cô nhi. Người ông nhận nuôi em cũng đã qua đời, hiện giờ ngay cả chỗ ở em đều không có, mà nhà trọ gần trường học đều rất đắt… em… em” Ánh mắt Vương Động có chút ảm đạm, ông lão đáng chết, ông sống xấu xa cả ngàn năm, đừng có quở trách tôi.
Damons thật ra cũng đoán được đôi chút, giờ vừa nghe những lời này cũng cảm thấy đáng thương. Chẳng qua hắn cũng không phải muốn làm khó Vương Động. Gần đây kinh phí của Alan càng ngày càng ít, lại không có thành tích gì nổi trội, trong khi vẫn phải duy trì danh hiệu uy nghiêm và phô trương. Nhập vào không đủ xuất ra, các phương diện đều rất khó khăn. Nếu không phải có hiệu trưởng mới đến, năm nay có thể khai giảng hay không vẫn còn là một vấn đề…
Nhìn Vương Động, chà, đứa nhỏ này cũng không dễ chịu gì. Nhỏ như vậy đã bị đưa đến hành tinh Norton để khai phá, đó đều là con đường mạo hiểm của những người nghèo khổ. Vất vả lắm nó mới có thể còn sống trở về, sao lại để cho nó chịu thiệt được. Thân làm thầy giáo, mình hẳn nên sớm chú ý hơn. Nam tử hán đều có tôn nghiêm, nếu không phải bước đường cùng, sao có thể như vậy được.
“Học sinh Vương Động, cậu không cần gấp. Chuyện này tôi sẽ giúp cậu. Nếu ngay cả việc nhỏ thế mà không giải quyết được, tôi đây làm thầy giáo cũng uổng phí. Theo tôi vào đây!”
Bất ngờ, lửa nhiệt tình bùng phát trong ngực Damons!
Tất cả lời nói của Vương Động cũng không phải là giả tạo, đó cũng đúng với tình hình thực tế của hắn. Chẳng qua nếu không ‘diễn’ thêm một tí, chả biết đến đời nào hắn mới được vào ký túc xá nữa!
Damons bắt đầu tra hồ sơ, nhưng tìm cả nửa ngày đều không có. Quả là tình cờ, năm nay vừa mới tuyển sinh xong, ai ngờ được lại có một học sinh đặc biệt đến sau chứ. Bỗng nhiên Damons có một ý tưởng chợt lóe.
“Học sinh Vương Động, tôi cũng không gạt cậu. Cậu đến rất không đúng lúc, ký túc xá mới vẫn còn chưa xong, giờ vẫn còn một tòa nhà cần phải duy tu, cậu ở đó cũng không tiện. Ở khu nhà số 5, tầng 5 có một phòng của nhân viên quản lý, cậu có thể ở tạm vài ngày, đợi ký túc xá xong rồi cậu chuyển lại, thế nào?”
“Thầy giáo, thật sự cảm ơn thầy, em không biết phải nói gì. Em sẽ cố gắng học tập, mỗi ngày tiến bộ!”
Damons nhịn không được cười rộ lên, thật là một đứa nhỏ thú vị, nhà nghèo nhưng chí không nghèo. - “Chẳng qua chỗ đó có chút đặc biệt…”
“Không sao đâu thầy, chỉ cần có thể ở được là tốt rồi”
“Yên tâm, phòng đó còn đủ tiêu chuẩn nhân viên! Chẳng qua khu 5, tầng 5 cũng là ký túc xá của nữ sinh, có thể có chút phiền toái. Cậu đừng gây chuyện gì ảnh hưởng đến tôi nhé” - Damons cười nói.
Vương Động khom người - “Thầy giáo yên tâm, em tuyệt đối sẽ không làm bậy!”
“Ha ha, tôi nói đùa thôi, cậu có muốn cũng không được ấy chứ. Mang hành lý của cậu đi, chúng ta đi thôi!”
“Báo cáo thầy giáo, em không có hành lý”
“Cậu nhóc khá lắm, rất lạc quan. Đúng, tôi có ấn tượng với cậu đấy” Damons vỗ vỗ bả vai Vương Động. Trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể giữ được thái độ lạc quan, quả là làm cho người ta thoải mái. “Về sau cậu cần chuyện gì cứ trực tiếp đi tìm tôi. Việc lớn có thể không giúp được, nhưng tôi làm chủ nhiệm Ban hậu cần, việc nhỏ vẫn có thể giúp được chút ít”
Công phu ‘lấy lòng’ của Vương Động cũng đã từng luyện qua. Bất kể là ông lão hay là Võ Thần Tự Nhận đều cũng không phải là kẻ dễ đối phó. Chẳng qua thầy giáo Damons đúng là người tốt, trong lòng Vương Động thực sự cảm động.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện