[Dịch] Ngã Đích Lão Bà Thị Công Chúa

Chương 487 : Động phòng

Người đăng: 

.
Đường Tô nhận thư, phong thư trắng được viết trên tờ giấy A4 dùng để cắt quần áo dính hợp chế thành. Bên trên có một đóa hoa thủ hội Mạn Đà La Hoa, đây chính là hoa Tạ Linh thích nhất. Đường Tô từng là bạn tốt của Tạ Linh đương nhiên cô biết điều này. Tạ Linh còn nhàn hạ thỏa mái làm chuyện này? Đường Tô có chút không ngờ. Nghe nói Tạ Linh có đến dự hôn lễ nhưng không có ai nhìn thấy cô ta. Chuyện mà Tạ Linh đề cập đến Đường Tô có biết đại khái, cô ta có đột nhiên biến mất cũng không kỳ quái. Điều khiến Đường Tô an tâm một chút chính là Tạ Linh không phá hỏng hôn lễ giữa cô và An Đông Dương. Đường Tô có chút lo lắng, cô dường như thấy được trong lòng An Đông Dương thật sự chưa quên Tạ Linh. Tạ Linh thì sao? Đường Tô hiểu được An Đông Dương cử hành hôn lễ với cô ngoài cho cô một danh phận, ông ta cũng muốn chứng minh bản thân mình. Năm đó Tạ Linh từ bỏ An Đông Dương đã làm An Đông Dương tổn thương quá sâu đậm, cũng chính vì vậy mà An Đông Dương không thể nào quên được, vừa yêu vừa hận, nói chung trong lòng ông không thể nào quên được người đó. Đường Tô không cần chú ý đến điều này, yêu một người không nên hy vọng quá nhiều vào người ấy, Đường Tô và An Đông Dương yêu nhau nhiều năm như vậy lại có thể để ý đến chuyện An Đông Dương còn yêu Tạ Linh không sao? Huống chi Đường Tô tin tưởng An Đông Dương không thể trở về với Tạ Linh mà ruồng bỏ cô. Trong long An Đông Dương, Đường Tô có vị trí quan trọng hơn Tạ Linh. Dù một người đàn ông không thể nào quên được mồi tình đầu của mình nhưng họ cũng quý trọng hạnh phúc gia định hiện có, đây là một đạo lý bình thường mà ai cũng có. - Cô ấy nói gì? Đường Tô là một người phụ khá thông minh, khi nhận thư cô chỉ nhìn bề ngoài, tuy đã mở ra nhưng cô lại không đọc mà hỏi trực tiếp hỏi ông. Đối với đàn ông, đó là tín nhiệm, cho dù người phụ nữ kia và người đàn ông này có quan hệ không bình thường, cô vẫn tin tưởng điều ông nói, cũng không cần phải nghiệm chứng điều gì. Điều quan trọng nhất là nếu ông có nói dối thì cô có vạch trần ông cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa? - Cô ta nói cô ta bị một chứng bệnh của người già, thời gian không còn nhiều nữa. Nên trước khi chết muốn nói cho anh một bí mật, đó chính là lúc trước cô ta mang song thai, ngoài An Tri Thủy anh còn có một cô con gái nữa, là chị em song sinh với Tri Thủy. An Đông Dương nhìn Đường Tô, hy vọng khi cô nghe được tin tức này sẽ vô cùng kinh ngạc. - Hả? Đường Tô há miệng thở dốc không biết nên nói gì cho phải. Bất cứ ai khi nghe mình có đứa con gái hai mươi năm chưa từng gặp mặt, tạm thời khó chấp nhận. Huống chi Đường Tô chưa từng phát hiện ra một dấu vết nào để lại cả nên cô cảm thấy điều này không có khả năng là thật. Chỉ có điều An Đông Dương nói về sức khỏe Tạ Linh không được tốt nên không muốn nói thêm gì. - Lúc trước khi cô ấy mang thai, em cùng cô ấy đi khám không? Chuyện này An Đông Dương cũng chỉ có thể bàn bạc cùng Đường Tô. - Anh gọi điện thoại, không liện lạc được với cô ta. Khi anh gọi điện qua bên kia, đại biểu chính phủ bên kia em cũng biết rồi, chỉ ứng phó cho có mà thôi, nghe điện đã nói cho anh biết Tạ Linh bị triệu chứng già nua, bí mật này không phải không ai biết. Tuy nhiên không lan rộng trong giới truyền thông nhưng anh nghe được, đây là sự thật. - Không có. Không phải anh cùng cô ấy đi kiểm tra sao? Có phải bào thai song sinh hay không, anh phải biết chứ. Đường Tô cảm thấy An Đông Dương không ngờ hỏi lại cô như vậy. Tuy rằng khi đó cô và Tạ Linh là bạn tốt nhưng An Đông Dương không phải là người công việc bận rộn đến mức ngay cả vợ mang thai cũng không quan tâm. - Anh cùng cô ta đi vài lần cũng không nghe ai nói có bào thai song sinh. An Đông Dương lắc lắc đầu. -Tuy nhiên, nếu cô ấy gạt anh giấu đi một đứa con, như vậy khi mang thai cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng, giấu diếm anh chuyện song bào thai, cũng có thể. Đường Tô không biết trong lòng đang có mùi vị gì, bởi vì điều này có nghĩa, khi Tạ Linh bắt đầu mang thai đã chuẩn bị rời bỏ An Đông Dương. - Chuyện là thế này, cô ta đã sớm muốn rời khỏi anh, để một đứa lại cho anh và mang đi một đứa để sống với cô ta. Thời gian qua đứa bé sống không có cha, nhưng thời gian cô ta không còn nhiều nên trước khi ra đi cô ta muốn đứa bé kia trở lại bên cạnh anh. An Đông Dương vẻ mặt không có chút phẫn nộ nào cả, chỉ thản nhiên đối mặt. Tuy rằng chỉ là cử hành một lần hôn lễ, loại kết hợp trên hình thức này vẫn cải biến tâm tính của ông. - Anh nghĩ như thế nào? Đường Tô hỏi, không nói gì về vấn đề của Tạ Linh trước đó. Trên thực tế, dù có chuyện gì xảy ra với Tạ Linh đối với cô và An Đông Dương đều không còn quan trọng nữa, chuyện quan trọng là... Đứa bé kia... Nếu chuyện này là thật thì sao. - Anh muốn hỏi em nghĩ như thế nào? An Đông Dương mỉm cười. Đường Tô liếc nhìn An Đông Dương một cái, cho dù từ trước đến nay rất nhiều chuyện của nhà họ An đều do cô quyết định, nhưng làm sao danh chính ngôn thuận như bây giờ? An Đông Dương chính là có ý này. Đường Tô giờ đã là nữ chủ nhân của gia đình này, khi đề cập đến chuyện gia đình mọi chuyện sẽ do Đường Tô quyết định. Đương nhiên, chuyện của An Tri Thủy và Lý Lộ Từ thì An Đông Dương sẽ không bỏ mặc để Đường Tô đảm nhiệm. - Em nghĩ khi gặp đứa bé đó, chúng ta có thể làm xét nghiệm ADN để kiểm tra kết quả cho chính xác. Nếu đó là con gái anh, đương nhiên anh phải nhận làm con rồi. Nếu nó muốn sống cùng chúng ta, thì có thể để con bé sống trong một gia đình hạnh phúc. Em nghĩ, con bé theo Tạ Linh nhiều năm như vậy, chỉ sợ với tính tình của Tạ Linh, nó không có được nhiều quan tâm. Đường Tô ngẫm nghĩ một chút nói. - Anh cũng có ý này, Tạ Linh nhìn em thấy chướng mắt, cũng không thấy cô ta coi trọng ai. Ở Mỹ cũng không nghe nói cô ta kết hôn, đưa bé này cũng không biết theo cô ấy chịu cực khổ thế nào... An Đông Dương thở dài một hơi lại có chút do dự. - Việc này cứ như vậy đi, chưa nhìn thấy đứa nhỏ có nói nhiều cũng vô ích. Không biết chừng đứa bé kia chỉ là lời nói bịa đặt thì sao? - Có đứa nhỏ kia thật thì sao? Anh phải cho người đi tìm chứng thật một chút đi. Chuyện lớn như vậy nếu là sự thật thì tuần trăng mật này không đi cũng không sao, Đường Tô nhanh chóng nói. - Không có, cô ta nói con bé sẽ đến tìm anh. An Đông Dương khoát tay áo, ông không phải không quan tâm đến một đứa con mà ông chưa từng gặp. Có điều chỉ căn cứ vào lời của Tạ Linh thì không thể nào tin tưởng được. Làm sao mà ông chỉ vì một phong thư của Tạ Linh mà khiến cho mình lo lắng được. - Đứa bé kia.... Đường Tô không còn nói được gì đã bị An Đông Dương ôm vào trong ngực. Một tay cởi áo ngủ cô, một tay xoa bụng mềm mại của cô, từng đầu ngón tay ông điêu luyện đụng chạm vào cơ thể cô, khiến Đường Tô không nói nên lời. Sau khi nắm bắt vào tay, trêu chọc hai quả anh đào trắng mịn kia, làn môi mỏng manh của Đường Tô liền thốt lên tiếng rên động lòng người. Trong động hoa đào nửa đêm nở, trong phòng hoa quế canh ba kết. Đêm tân hôn, đắng cay ngọt bùi. Lý Lộ Từ và An Tri Thủy ở trong phòng chịu trận nghe Tú Tú hát. An Nam Tú ở trong phòng mình đang sắp xếp lại đống đồ chơi mao nhung của cô lại. - Lý Lộ Từ anh không cần tức giận, mặc kệ anh có phải người thường hay không, em và anh cũng sẽ là bạn tốt. An Tri Thủy nhìn Lý Lộ Từ lo lắng liền vội an ủi. - Anh biết. Lý Lộ Từ không nghĩ An Tri Thủy luôn vui vẻ có thể khiến cho người ta thoải mái, mọi chuyện buồn bực tiêu tan, hắn mỉm cười. - Trong lòng anh không vui sao? An Tri Thủy nhìn được Lý Lộ Từ dù cười cũng không vui. - Em ngồi bên cạnh anh, làm sao mà không vui vẻ được? Em thấy anh như vậy sao khó thỏa mãn em sao? Lý Lộ Từ tức giận nói. An Tri Thủy không biết làm thế nào để Lý Lộ Từ vui vẻ, cô lại bị Lý Lộ Từ trêu lại hai má hồng hồng mỉm cười. - Em không biết làm cách nào, phải làm gì để an ủi người khác. An Tri Thủy có chút ảo não nói, hy vọng Lý Lộ Từ cho rằng nguyên nhân hắn không vui chỉ là do cô khá ngu ngốc thôi. - Không cần an ủi người khác mới hay, nói cách khác, anh sẽ cảm thấy có áp lực rất lớn. Lý Lộ Từ vui mừng nói. - Vì sao? An Tri Thủy cố gắng nghĩ, không biết vì sao Lý Lộ Từ nói vậy. - Vì nếu em suốt ngày an ủi người khác, như vậy người ta sẽ phát hiện hóa ra em rất lương thiện, rất quan tâm đến người khác. Nên họ sẽ săn đón em, họ không lo học hành vì bị em hấp dẫn, suốt ngày theo đuổi em...Vì vậy, người làm bạn trai của em không buồn sao? Lý Lộ Từ quyết định buông bỏ tâm sự, thật vất cả mới chân chính có được An Tri Thủy làm bạn gái. Hơn nữa sau khi quay lại Trung Hải cô phải đi về nhà, làm sao mình không quý trọng chuỗi thời gian ở cùng cô, suy nghĩ đến chuyện không vui? Nếu đã không thèm để ý thì tại sao lại quan tâm đến cô gái kia đang làm gì? - Đáng ghét. An Tri Thủy nâng nắm tay lên nhẹ nhàng đập vào vai Lý Lộ Từ. Gương mặt cô ửng đỏ làm da cô mềm mại, khóe miệng nhếch lên hai má lúng đồng tiền "hừ hừ" hai tiếng tỏ vẻ ghét hắn. Nhưng khi nhìn mặt mày hớn hở của hắn, cô cảm thấy mục đích của chính mình đã đạt được, Lý Lộ Từ vui vẻ, An Tri Thủy sẽ không đặc biệt an ủi hắn nữa. Nhưng cô và hắn ở cùng một chỗ, hắn vui vẻ, An Tri Thủy cảm thấy trong lòng thỏa mãn, vì vậy hai tay cô buông về phia sau lén lút đặt bên cạnh tay hắn. Lý Lộ Từ thuận thế liền cầm bàn tay nhỏ bé của cô đưa lên môi, hôn đôi bàn tay ấm áp mềm mại của cô. An Tri Thủy khóe miệng cười dịu dàng, mềm mại, dùng sức rụt bàn tay về. Trong đầu cô không nghĩ được gì liền bỏ chạy về phía phòng của chính mình. Chạy về đến cửa An Tri Thủy mới thấy hối hận, không biết vì sao vừa rồi mình chạy đi? Đúng rồi, có lẽ cô lo sợ Lý Lộ Từ thuận tay kéo tay cô, ôm cô vào ngực hôn lên miệng cô. An Tri Thủy có trực giác như vậy nên bản năng trổi dậy cô liền bỏ chạy. Nhưng chạy để làm gì? Vì sao lại không muốn đi? Muốn chạy vì sợ hắn hôn, Không muốn chạy vì muốn ở gần hắn. Nhưng sao lại muốn ở gần hắn, hai má cô hồng hào, trong đầu rối rắm muốn chết, cô không ngờ mình lại tự hỏi như vậy. Tình yêu thật thần kỳ, làm cho con người căn bản không nghĩ được gì. Chính mình sau này còn có những vấn đề nào không bình thường mà nghĩ đến sao? Ví như... An Tri Thủy có thể trốn vào nơi nào để cô không thể nghĩ đến những chuyện xấu kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang