[Dịch] Ngã Đích Lão Bà Thị Công Chúa
Chương 4 : Quan hầu
.
Lý Lộ Từ không thể nào dựa theo quy cách của An Nam hoàng thất để chuẩn bị hành cung cho công chúa điện hạ. Hắn cảm thấy để xứng với thân phận công chúa An Nam Tú, có thể thuê dài hạn một phòng dành cho tổng thống trong khách sạn năm sao, tiếc là chi phí thì tuyệt đối không phải là một sinh viên năm hai như Lý Lộ Từ có thể gánh nổi. Hiện tại hắn chỉ có thể thu xếp gọn gàng căn phòng còn lại, đành để An Nam Tú chịu đựng một chút vậy.
Tuy rằng Lý Lộ Từ ở một mình, nhưng trước lúc thuê phòng lại có cách nghĩ cùng ở với em gái để thuận tiện phụ đạo cho em gái thi lên cấp ba, bây giờ một phòng bỏ trống liền có công dụng, Lý Lộ Từ về phòng lấy chăn đệm sạch, lắp ráp giường, quét phòng lau sàn, sau một phen dọn dẹp đã có thêm một căn phòng, mặc dù không có đồ đạc và vật phẩm trang trí gì nhưng cũng khá gọn gàng sạch sẽ.
Vốn là một vị công chúa, An Nam Tú hiển nhiên không tự mình động tay, nhận thức về cơm no áo ấm, nàng chỉ đứng đó nhìn, đợi đến khi Lý Lộ Từ bận việc xong xuôi, nàng mới bước vào trong, gật gật đầu, xcô xem như miễn cưỡng hài lòng, sau đó nhìn Lý Lộ Từ mà không nói gì nữa.
Lý Lộ Từ cảm thấy mình đã cố gắng hết sức rồi, không quản ý của cô bé thế nào.
An Nam Tú bĩu môi, cô đã rất cố gắng hạ thấp tiêu chuẩn của mình, rất miễn cưỡng mà vừa lòng. Lý Lộ Từ chẳng phải nên cảm tạ sự khoan hồng độ lượng của công chúa, cầu xin sự tha thứ cho năng lực làm việc kém cỏi của hắn sao?
- Đối với thế giới của dân bản xứ, ta không có quá nhiều yêu cầu.
Không thấy được phản ứng mà mình mong muốn ở hắn, cô bé có chút bất mãn, quan hầu thế này, vẫn cần phải dạy dỗ lâu dài mới được.
- Thế giới của chúng tôi tuy rằng không có thần thuật như cô nói, nhưng cũng sở hữu sức mạnh hùng hậu, chỉ là cô không biết mà thôi… Ít nhất nếu cô cung cấp đủ tiền, hoàn toàn có thể hưởng thụ được cuộc sống công chúa không thua gì khi cô còn ở Thiên Vân thần cảnh.
Lý Lộ Từ không phục nói, hắn thật ra rất muốn để vị công chúa điện hạ này được thấy cung điện xa hoa nhất thế giới này hay những nơi tuyệt đẹp của tư nhân… Đương nhiên còn có uy lực của bom nguyên tử, Lý Lộ Từ cảm thấy với tầm mắt của vị công chúa này, có thể sẽ không có quá nhiều cảm thán đối với cuộc sống xa hoa, nhưng một trái bom nguyên tử chắc chắn có thể khiến cô ta không dám tiếp tục khinh miệt “thế giới của dân bản xứ” mà cô ta thường nói, suy xét lại từ đầu cái giá cần phải trả cho việc chinh phục “thế giới của dân bản xứ” này.
Cô bé tỏ vẻ kì lạ nhìn hắn:
- Ngươi là quan hầu của ta… chuyện tiền bạc, không phải là vấn đề ngươi nên chủ động giải quyết sao?
- Vấn đề là quan niệm văn hóa xã hội bất đồng.
Lý Lộ Từ quyết định nói rõ ràng với cô bé, anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng:
- Cô nên biết nhập gia tùy tục, trong thế giới của chúng tôi, cô phải phát lương cho trợ lý cá nhân của cmình, chi tiêu hằng ngày cũng phải do cô chi trả… Chẳng qua là suy xét đến việc cô không có năng lực nuôi sống bản thân trong thế giới này, tôi mới cung cấp sự hỗ trợ về mặt này. Sau này trước lúc cô rời khỏi, chúng ta mới tổng kết thanh toán chi tiêu.
- Ngươi bán vòng cổ này đi .
Cô bé nghĩ một lúc, lại lấy vòng cổ của cô ra.
- Thôi đi, tôi tự nghĩ cách vậy.
Lý Lộ Từ lắc lắc đầu, nhìn vào vòng cổ quý giá, đè nén sự dao động trong lòng, vòng cổ này nếu mà có thể bán đi, hắn quả thật là giàu lên trong một đêm, nhưng làm sao bán đi?
Đây là một thế giới vì tiền bạc có thể nảy sinh vô số chuyện che lấp nhân tính, nếu chỉ là một vòng cổ vàng bình thường, Lý Lộ Từ tìm một cửa hiệu thu mua vàng để bán đi thì không có vấn đề gì, nhưng vòng cổ thế này, đừng nói chính mình không có đường bán, cho dù có đường bán đi, đoán chừng hắn cũng không có mạng để tiêu xài khoản tiền này.
Đạo lý tiền tài không thể cho nhiều người thấy, lúc em gái hắn còn nhỏ từng cầm một đống kẹo que trên tay, kết quả bị người ta đẩy té trên mặt đấtcướp hết toàn bộ kẹo, sau lần đó hắn liền hiểu rất sâu sắc đạo lý này.
- Được rồi, vậy ta nghỉ ngơi đây.
Cô bé hiển nhiên cảm thấy bản thân chỉ cần đưa ra vấn đề, người khác liền đi giải quyết, không cần mình lao tâm nữa là chuyện đương nhiên.
- Cô không ăn tối à?
Lý Lộ Từ không có ý định giúp công chúa điện hạ làm lễ tẩy trần, chuẩn bị một tiệc tối thật phong phú, hắn vốn định tối nay làm một phần cơm trứng chiên, dự tính bây giờ có chút thay đổi rồi… làm hai phần.
Cửa phòng đã đóng lại rồi.
Thịt bằm, hành cắt nhuyễn, trứng gà, dầu gà cay, chao, cơm trứng chiên thơm ngào ngạt tản phát ra hương thơm nồng đậm, Lý Lộ Từ đối với việc bếp núc không có ham thích đặc biệt gì, nhưng nếu xác định là làm đồ ăn cho mình, hắn nhất định sẽ cực lực làm thật tốt để thỏa mãn khẩu vị ăn uống của mình.
Giống như thường ngày, Lý Lộ Từ bưng một đĩa cơm trứng chiên bài trí thành hình dạng kim tử tháp, cầm lấy một ly nước ngồi trên ghế ngoài ban công mà ăn, nhìn nhìn các vách cửa sổ, lại nhìn lên trời, không khỏi có chút xuất thần.
Hắn lại hồi tưởng về những cảnh tượng ở Thiên Vân thần cảnh mà An Nam Tú cho hắn thấy trong đầu. Cứ luôn cho rằng vũ trụ vô cùng vô tận, nơi lớn hơn trái đất gọi là hệ thái dương, lớn hơn cả hệ thái dương là hệ ngân hà, bên ngoài hệ ngân hà còn có vạn tỷ tinh hệ khổng lồ hơn nhiều, có tinh vân, có lỗ đen, lại chưa từng nghĩ tới một thế giới khác hóa ra lại có thể gần đến thế này. Hắn còn chưa kịp khám phá huyền bí của vũ trụ này đã bắt đầu tiếp xúc với một vũ trụ khác, hoặc là thế giới song song quả thật tồn tại rồi… Thần thuật không gian mà An Nam Tú nói chắc là mở ra một cánh cửa giữa thế giới trái đất và Thiên Vân thần cảnh chăng, quá thần kì rồi. Không biết những người như Einstein hay Hawking có thể giải thích được nguyên lý trong đó không.
Thiên Vân thần cảnh, một thế giới vô cùng thần kì đẹp đẽ, nếu có thể đến đó du lịch một phen thì thật tốt, Lý Lộ Từ ăn vài muỗng cơm chiên, nhìn thấy đèn trên vách lúc sáng lúc tắt, sau khi chớp tắt mấy chục lần thế này, đèn đã không còn sáng nữa.
- Bặc… bặc…
Dường như có âm thanh đụng chạm vào công tắc bằng nhựa, Lý Lộ Từ vội vàng chạy đến phòng khách gõ cửa.
Cửa mở, trong phòng của An Nam Tú tối đen, cô bé với vẻ mặt mất hứng chạy ra ngoài, trong tay cô cầm một viên bảo thạch cực lớn, Lý Lộ Từ đoán cô ấy cầm viên bảo thạch cực lớn đó đập vào công tắc bằng nhựa.
Một cô bé táo bạo, ấn tượng của Lý Lộ Từ đối với cô lại thêm một điều, cô ấy không hiểu về đèn điện dòng điện, cho nên khi xuất hiện vấn đề, phương pháp tự mình giải quyết của cô không ngờ lại là cầm đồ vật mà đập… Lý Lộ Từ liên tưởng đến chuyện sau này mình mà làm sai việc gì, cô ta chắc sẽ không cầm đá quý lớn thế này mà đập mình chứ, vậy cũng không tồi đó…
- Cô đang làm gì vậy…
Lý Lộ Từ lui về sau một chút, cô bé từ trong bóng tối chạy ra, công chúa điện hạ trước mặt đã thay bộ váy xa xỉ trong cung ra, đổi lại là một bộ váy trắng thắt eo đơn giản hơn rất nhiều, vạt áo rộng càng khiến vòng eo của cô bé có vẻ thon thả hơn nữa, lộ ra xương quai xanh tinh xảo mà yếu ớt, bả vai toát ra vẻ sáng bóng mượt mà, không có bao nhiêu thiếu nữ có những đường cong lả lướt được phụ trợ bởi mái tóc xõa dài đong đưa lay động như vậy, lại tản phát ra một cảm giác tươi mát mềm mại.
Cô bé vốn đã giống một con búp bê trong tủ kính, chỉ cho người ta thấy bộ dạng xinh đẹp rực rỡ qua một lớp thủy tinh, bây giờ lại giống một chú gấu Teddy nhỏ ngồi yên trên ghế sô pha, dường như đang chờ chủ nhân đến ôm vào lòng vậy, nhỏ nhắn, rất mỏng manh, rất đáng thương.
Lý Lộ Từ rất kì lạ là cô bé lấy ở đâu ra bộ váy này, lúc nãy khi cô ấy đi vào trong phòng, cái gì cũng không cầm theo, chẳng lẽ Thiên Vân thần cảnh thịnh hành mặc mấy bộ váy cùng một lúc sao? Đây cũng không phải là không có khả năng.
- Cái đèn kia không sáng nữa.
An Nam Tú nói như không có chuyện gì.
Lý Lộ Từ nhìn công tắc đèn một cái, trên đó có vài dấu vết bị đập, lại ấn thử vài cái, đại khái là bóng đèn bị hỏng rồi, hắn lại thở dài một hơi nói:
- Chỉ có đứa trẻ hai ba tuổi mới thích chơi trò mở đèn tắt đèn. Lúc sáng lúc tối đối với bọn chúng mà nói thì rất mới mẻ, cũng rất thú vị.
An Nam Tú trừng mắt nhìn Lý Lộ Từ, khuôn mặt trắng nõn hơi có chút nóng đỏ:
- Ta còn lâu mới cảm thấy hứng thú với việc mở đèn tắt đèn… những thứ của dân bản xứ, không có ý nghĩa gì hết.
- Tôi phải đi mua bóng đèn… còn phải mua một ít vật dụng hằng ngày cho cô , cùng đi không?
Lý Lộ Từ không thèm quan tâm chuyện cô nàng nói một đằng làm một nẻo, cũng giống như mình cảm thấy tò mò đối với cái gọi là thần thuật của An Nam Tú đến mức trong lòng ngứa ngáy, cô ấy không cảm thấy hứng thú với những thứ mà cô ấy không cách nào lý giải thì mới là kì lạ.
An Nam Tú ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu:
- Vậy ta đi thay thường phục.
Lý Lộ Từ chỉ có thể chờ, một lát sau cô bé đi ra, rất thần kì đã thay một bộ váy dài cung đình khá đơn giản, thiếu đi dải lụa, không có những phù văn phức tạp thần bí kia, nhưng vẫn đẹp đẽ tinh xảo như vậy, cũng dài kéo lê trên mặt đất.
- Cô vẫn là mặc bộ vừa nãy đi.
- Nhưng đó là váy ngủ mà.
An Nam Tú bất mãn nhìn Lý Lộ Từ:
- Xem ra ta nhất định phải dạy dỗ cho ngươi lễ nghi cung đình, ngươi lại định để một vị công chúa mặc váy ngủ đi dạo khắp nơi Thân là một quan hầu, lúc nhìn thấy ngôn hành cử chỉ của công chúa không hợp lễ chế, có trách nhiệm kiến nghị chỗ không đúng, càng không thể đưa ra những đề nghị hoang đường có tổn hại đến hình tượng của thân phận công chúa.
- Vậy một mình tôi đi vậy.
Lý Lộ Từ mới không chịu chiêu này, hắn vẫn chưa nhập vai vào nhân vật quan hầu sâu sắc đến mức đó.
Cô bé đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Lý Lộ Từ, trong tay nắm chặt bảo thạch, Lý Lộ Từ sợ cô giống như đập cái công tắc mà cầm bảo thạch đập hắn, đập đến khi hắn chịu thỏa hiệp mới thôi, đành phải khẩn trương giải thích:
- Nếu cô không muốn bị người ta nhìn chằm chằm thì nghe lời tôi đi.
An Nam Tú lúc này mới chạy vào thay váy ra, so với vấn đề thường phục và váy ngủ, việc bị người ta nhìn chằm chằm hiển nhiên càng khiêu khích thể diện và tôn nghiêm của công chúa điện hạ.
Lý Lộ Từ rất hài lòng, cũng may vị công chúa điện hạ này cũng không đến mức không thể nói chuyện như trong phim điện ảnh.
Đường xá bị bao phủ bởi bóng đêm, vẫn đang tản phát ra hơi thở nóng nực. An Nam Tú mặc bộ váy màu trắng và đôi giày đế bằng tinh xảo đi sau lưng Lý Lộ Từ, nhìn theo Lý Lộ Từ đang mặc áo ngắn quần ngắn dáo dác liếc quanh, đôi mày của An Nam Tú nhíu lại rồi không hề giãn ra.
Không yêu cầu hắn có sức mạnh một kiếm chém đôi quả núi, nhưng tóc tai gọn gàng, diện mạo sáng sủa, trang phục cẩn thận tỉ mỉ, dáng người thẳng thớm, ánh mắt điềm đạm, bước chân chậm rãi mà kiên định, còn phải luôn luôn duy trì nụ cười lễ độ thanh lịch, đó mới là một quan hầu hợp tư cách, An Nam Tú lắc lắc đầu, hắn là quan hầu đầu tiên mà nàng đích thân chọn lựa trong cuộc đời, lại không cách nào ôm kì vọng quá cao đối với hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện