[Dịch] Ngã Đích Lão Bà Thị Công Chúa

Chương 21 : Gia đình

Người đăng: 

.
Một trăm ngàn, đối với sinh viên đại học bình thường mà nói, đúng là một con số khiến người ta động lòng, biết rằng buổi biểu diễn Thượng xuân vãn hậu của Tiểu Thẩm Dương cũng chiếm một số lượng đáng kể, Lý Lộ Từ và Tiểu Thẩm Dương cùng một cấp bậc. Thông thường, tuy rằng một trăm ngàn chỉ bằng một chiếc xe nhỏ gọn, chỉ là chiếc nhẫn kim cương nhỏ, bằng một mét vuông của căn nhà cao cấp trong tiểu khu, hoặc thậm chí là một bữa ăn, nhưng đối với Lý Lộ Từ mà nói, một trăm ngàn có thể giúp hắn hoàn thành xong bậc Đại học, mà không cần bôn ba đi kiếm tiền, cuối tuần có thời gian rảnh học bài hoặc là thăm em gái, hoặc nằm nhà xem phim, chơi điện tử chẳng phân biệt ngày đêm. Lý Lộ Từ không nhớ rõ trước đến giờ hắn đã kiếm được bao nhiêu tiền, và lời bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định lúc này hắn có thể sử dụng số tiền một cách triệt để. Hắn chưa bao giờ gặp qua cha mình, chỉ nhận được vài bức email từ ông, với số từ ít ỏi hỏi thăm tình hình của hai anh em, căn bản không cảm nhận được sự quan tâm chân thành. Tất nhiên, cho dù có là giọng điệu truyền cảm, văn chương cuốn hút, cũng không thể thay thế được tình thương của người cha đối với đứa con. Lúc Lý Lộ Từ còn nhỏ, cũng từng rưng rưng nước mắt lên án người cha không tròn trách nhiệm này, bao nhiêu lời nói được gửi qua bưu điện, hỏi ông ta nếu đã sinh ra hai anh em họ, vì sao lại vứt bỏ, nếu bọn họ là sự trói buộc, thì sinh bọn họ ra làm gì? Cho tới bây giờ, Lý Lộ Từ đã không xem ông ta là cha của mình, mỗi lần nhận được mail của ông, nhìn cũng không nhìn tới liền đem xoá đi. Còn mẹ, không nói đến trách nhiệm của người mẹ, nhưng ít nhất vài năm bà lại đến thăm một lần, gần đây nhất là lần đưa tiền học phí trung học cho anh em Lý Lộ Từ, nếu không Lý Lộ Từ có cố gắng làm thêm cũng không có khả năng chi trả tiền học phí trường trung học tư nhân tốt nhất ở Trung Hải và sinh hoạt cho hai anh em. Lý Lộ Từ sớm đã tự chăm sóc cho cuộc sống của bản thân và đứa em, nhưng hắn chỉ là một thằng con trai chưa đến tuổi hai mươi, hắn hi vọng mình có thể giống như những đứa bạn cùng tuổi, chỉ cần quan tâm đến thành tích cuối kỳ là tốt rồi. Có một trăm ngàn trên tay, Lý Lộ Từ không cần phải chú ý đến các mục nhỏ trong phần tuyển dụng trên các bài báo và tạp chí, , cũng không cần bí mật chuẩn bị quà để tặng cho đứa em. Dĩ nhiên, một trăm ngàn này cũng không phải là của một mình Lý Lộ Từ, cây kem một trăm ngàn của Công chúa điện hạ An Nam Tú chắc chắn muốn lấy đi. Một trăm ngàn a, Lý Lộ Từ tròn mắt nhìn, thấy khó tin nhìn Giám đốc Cung, khuyến khích vài câu. - Kinh phí của chúng ta có hạn, cậu hãy thông cảm. Giám đốc Cung cho rằng Lý Lộ Từ cảm thấy số tiền này quá ít, dù sao chi phí cho trang phục và đạo cụ của họ tuyệt đối là con số hàng vạn, vội nói thêm. Giám đốc Cung không thể không cẩn thận, sống ở Trung Hải, ông ta biết rõ ràng đây là một thành phố phồn hoa và xa xỉ nhất, có không biết bao nhiêu người có tiền có thế, một trăm ngàn đã là thu nhập của một số ít thành phần tri thức trong một năm, nhưng đối với những người nhà giàu mà nói, một trăm ngàn kia cũng có thể gọi là tiền sao? Đã có người gọi điện đến mà mình lại không làm tốt mọi sự, cho dù chiếm đạo lý, làm cho hợp tình hợp lý, nhưng làm cho người khác không vui đối với ông ta cũng không có lợi. Công ty là nhà của người ta, dù Chủ tịch hội đồng quản trị đã đặt ra qui tắc không làm xí nghiệp gia đình, người nhà không được tham gia vào những sự việc nội bộ công ty, thế nhưng thật sự không có ảnh hưởng nào sao, nếu như vậy, Giám đốc Cung sớm đã không còn sống được đến lúc này. Nhìn đứa bé gái kia ánh mắt giống như luôn được gắn trên đỉnh đầu, cậu bé này ít nhất thể hiện sự ngạc nhiên không vừa lòng, còn cô hoàn toàn không nghe, dường như muốn nói… một trăm ngàn, đó cũng được gọi là tiền hả? Ông nói mà không biết ngượng. Giám đốc Cung ngày càng rõ ràng, người ta đến để chơi đùa chứ không để ý đến tiền, nhưng nếu anh đưa ít là không xem trọng người khác, không muốn cũng phải làm, nói rõ ràng điều lệ và chế độ công ty và những điều làm mình khó xử. - Một trăm ngàn, cho một lần diễn? Lý Lộ Từ sợ mình nghe nhầm. - Tất nhiên, vẫn cần hai người phối hợp công tác. Giám đốc Cung đã bày mưu đặt kế, không cho Lý Lộ Từ biết có người đã đi cửa sau. Ông ta cũng là người có năng lực, nếu không cũng không thể ngồi lên vị trí này, bỏ ra một trăm ngàn này, dưới điều kiện tiên quyết là không đắc tội với người ta, sau đó tận lực lấy lại phí tổn, không đến mức là bỏ hết ra để lấy lòng… Ân tình này tuy không đến lượt ông ta nhận, nhưng về mặt tài chính ông ta đã nói rất rõ ràng. - Được, còn công việc nào nữa? Lý Lộ Từ hoàn toàn đồng ý. Giám đốc Cung hi vọng được uỷ quyền, trang phục của Lý Lộ Từ và An Nam Tú được phát triển cho các trò chơi trực tuyến như là nguyên mẫu của các thiết bị cao cấp, và bọn họ phải phối hợp chụp một tấm áp phích để tuyên truyền, nói như vậy một trăm ngàn không phải là chi phí diễn xuất, mặc dù lệ phí cấp giấy phép và chụp hình là khá cao, nhưng không phải là phóng đại. Đương nhiên Lý Lộ Từ đồng ý, điều thích thú của hắn chính là chơi COSPLAY, không cần suy nghĩ kiếm tiền, về sau không thể dùng hai bộ trang phục này để đi diễn ở các công ty mạng khác diễn COSPLAY, đó cũng không là vấn đề gì. Trợ lý Lưu giải thích công việc diễn xuất ngày mai cho Lý Lộ Từ, sau khi hẹn thời gian quay chụp áp phích, Lý Lộ Từ và An Nam Tú đi thay đồ, là có thể về trước. Trang phục của An Nam Tú lẳng lặng biến mất, Lý Lộ Từ ôm một cái hộp lớn đánh lừa công chúng. Lúc rời khỏi, một đám người có trai có gái đi tới, trang phục có chút phô trương, là loại rất hiện hành, nữ đều mang phong cách của nữ diễn viên Hàn quốc. Từ lúc những người này đến, hội trường phỏng vấn bắt đầu có tiếng rít chói tai, những nam nữ kia cũng lộ ra vẻ mặt như những ngôi sao, hoặc là mỉm cười, hoặc là lạnh lùng, hoặc là thản nhiên đi ngang qua. - Là COSER Hàn quốc Cheong Wa Dae đó! - Ra tay thật mạnh, năm ngoái Bạo Tuyết của Hàn Quốc không mời được Cheong Wa Dae phải không? Nghe nói Bạo Tuyết chỉ chi ra ba trăm ngàn đô la Mỹ, đối phương không đáp ứng. - Hãy xem Kim Asahi, nhân vật COS của anh ta là Cương Thiết Hiệp, đáng sợ thật, nếu là người khác nhất định không diễn được phong cách đó,vốn khí chất không hoàn toàn giống! Lý Lộ Từ nhịn không nổi, cãi: - Cương Thiết Hiệp đeo mặt nạ bằng sắt, ai diễn mà không giống nhau? Có liên quan gì đến khí chất? Đối phương liếc hắn đầy khinh miệt, nói chung hình dáng của Lý Lộ Từ cũng không tồi, đối phương cũng không có nói quá, chỉ biết nhìn chằm chằm đám kia. Bây giờ tầm nhìn của Lý Lộ Từ không như trước nữa, chơi COSPLAY chuyên nghiệp thật ra là đốt tiền, được thương nhân tài trợ. Nếu là trước kia hắn nhất định phải đứng lại nhìn chút, nhưng giờ đây hắn làm sao mà thèm nhìn đến trang phục và đạo cụ của đám người kia? - Chúng ta nên lấy tên thế nào đây? Nghĩ lại thấy không ngờ đoàn thể này lại lấy cái tên của người có quyền lực nhất tại Hàn Quốc là Cheong Wa Dae làm danh hiệu, Lý Lộ Từ cũng đã nghĩ ra một cái tên rất hay. An Nam Tú không có hứng thú với điều này, bỏ đi, sau đó mới hỏi Lý Lộ Từ: - Một trăm ngàn được hai trăm ngàn cây kem đường đúng không? Lý Lộ Từ gật đầu. - Vậy tôi lấy năm mươi ngàn, tiền còn dư cho anh, về sau chi phí trong nhà do anh phụ trách. An Nam Tú không khách khí nói. - Giờ cô cũng biết được hiện giờ chúng ta là gia đình nhỏ sao? Tôi toàn quyền phụ trách, tiền của cô chính là tiền tiêu vặt , năm mươi ngàn có phải hơi nhiều không? Lý Lộ Từ muốn tranh thủ chút, không còn cách nào, nuôi một công chúa ở nhà đúng là rất tốn tiền, tuy công chúa này ăn không nhiều lắm, mặc cũng bình thường, không có thói quen ăn đồ vặt, càng không có tật xấu đi dạo phố, nhưng gần đây cô lại đòi Lý Lộ Từ mua chiếc xe. - Không nhiều, anh mua tủ lạnh, máy giặt, lò vi ba, máy vi tính, ghế sô pha, … Lần trước anh nói chỉ cần năm ngàn, bây giờ cho anh năm mươi ngàn. An Nam Tú hừ một tiếng, muốn lừa tiền của cô, cửa cũng không có, trí nhớ của công chúa vẫn còn tốt. - Cô lấy năm mươi ngàn nhiều như vậy, cô muốn làm gì? Nếu không với số tiền nhiều như vậy, có thể ra ngoài sống một mình. Lý Lộ Từ nói xong những lời này, cảm thấy lời đề nghị này không ổn, lấy tiền biến mất, đúng là đụng chạm đến cảm tình quá. Quả nhiên, An Nam Tú không thích, giận Lý Lộ Từ. - Tôi không đúng, tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Lý Lộ Từ vội vàng xin lỗi, nói thật, cô muốn đi ra ngoài hắn cũng không yên tâm, sức phá hoại của người con gái này rất mạnh, ai biết được lúc cô ở một mình, sẽ làm ra điều gì làm người khác phải kinh sợ? Lúc này An Nam Tú không tính toán với hắn, bắt đầu lên kế hoạch: - Năm mươi ngàn thôi… Tôi muốn mua chút quần áo mới, anh cho tôi đồ nào dễ chịu chút. Tôi còn muốn mua di động, tôi cũng muốn có chút tiền, ai biết lần sau tủ lạnh hỏng, tiền của anh đều xài hết, tôi không được ăn kem cây, vậy phải làm sao? Lý Lộ Từ cảm động, không ngờ công chúa biết giữ tiền, lo xa như vậy. - Đúng rồi, Nhà có nghĩa là gì? An Nam Tú lại hỏi. - Nhà ư, hẳn phải là một người con trai cùng người con gái kết hôn với nhau, đó là một gia đình cơ bản nhất. Sau đó bọn họ sinh con, chính là gia đình đầy đủ, đứa bé trưởng thành, cưới vợ lại sinh con, và đây là một gia đình lớn. Từ Nhà này có nhiều ý nghĩa, Lý Lộ Từ chỉ có thể nói cho cô nghe những ý đơn giản. - Vậy anh với tôi luôn ở cùng nhà, trong nhà, hai chúng ta là… Chẳng lẽ chính là… An Nam Tú bỗng nhiên đỏ mặt, trừng to con mắt, ngón tay len vào trong mái tóc dài, cô thật không ngờ câu đó là ý này, nếu mình ở cùng Lý Lộ Từ như vậy, sẽ sinh con sao? - Đó là một ý khác, Nhà, cũng có thể là chỗ ở. Nhà của hai chúng ta, cũng để chỉ chỗ ở mà thôi. Lý Lộ Từ khẩn trương nói rõ ràng. Lúc này An Nam Tú mới vỗ vỗ ngực yên tâm, - Nói cách khác, nhà của anh, thật ra là cha mẹ anh, còn có em của anh, đó là một nhà đầy đủ, như thế phải không? - Chắc là như vậy… Lý Lộ Từ gật gật đầu, nhìn lên không trung đằng xa, ánh mắt dần trầm lại. Trước mắt người đến người đi, ngựa xe như nước chảy giữa thành thị ồn ào mà lạnh lùng như những cỗ máy, khoé miệng hơi nhếch lên, cười mỉm. - Đối với tôi mà nói, tôi và em gái chính là một nhà đầy đủ, cho dù không có cha mẹ, chúng tôi vẫn là một nhà, nhà của chúng tôi, đó là tất cả ý nghĩa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang