[Dịch] Ngã Đích Lão Bà Thị Công Chúa
Chương 13 : Địch tập kích
.
Đối với sinh vật gọi là nhân loại này, giống đực đang trong giai đoạn tìm bạn tình mà bị đả kích trực tiếp như vậy thực sự là làm người tổn thương, cho nên Lý Lộ Từ thực sự sảng khoái.
Sau khi giúp một bà lão đổ rác xong, Lý Lộ Từ nhảy hai ba bước một lên cầu thang, thân thể hắn quá mức cường tráng, bây giờ vẫn chưa thích ứng hoàn toàn, cảm giác mới mẻ đó vẫn còn.
Là người tóm lại luôn luôn muốn nâng cao tố chất thân thể và thị lực. Lý Lộ Từ đang có cảm giác rục rịch rất muốn khoe khoang, nhưng hắn chỉ có thể đè nén xuống.
Dễ dàng chạy trăm mét dưới mười giây, điều này có nghĩa gì? Hắn có thể đạt thành tích cao hơn Lưu Tường và Diêu Minh, ừ, còn có bà cô đáng khinh của Tổng cục thể dục Quốc gia kia nữa, làm bẽ mặt cô ta luôn. Thế nhưng hắn không thể đứng ở đầu sóng ngọn gió như thế.
(*Lưu Tường, Diêu Minh: Liu Xiang,Yao Ming, vận động viên điền kinh và bóng rổ nổi tiếng nhất của Trung Quốc)
Làm vận động viên cũng không phải thứ mà hắn theo đuổi. Các trận đấu không dứt, nổi tiếng hơn cả siêu cấp minh tinh, vô số các kênh tin tức và hoạt động sẽ làm hắn bận rộn. Những việc đó tuy rằng sẽ đem lại nhiều tiền, có thể mua một chiếc xe thể thao siêu cấp nhập ngoại; có thể mua một chiếc du thuyền mà chẳng cần quan tâm đến việc mất hàng nghìn, hàng vạn đồng phí neo đỗ dù không bao giờ lên thuyền; còn có thể sở hữu một chiếc máy bay tư nhân bay qua bay lại trên trời nữa. Nhưng nếu chẳng may hắn chạy quá nhanh, trăm mét mà đạt chín giây, tám giây thì sao? Chẳng phải chuyện thuộc lĩnh vực thể dục nữa, mà là y học, sinh vật học, giải phẫu học, khoa học nghiên cứu… Loại chuyện như siêu nhân mà công bố trước mắt quần chúng thường thường chưa chắc đã là chuyện tốt.
Lý Lộ Từ về đến nhà, cháo chín, sữa đậu nành cũng lạnh, cửa phòng An Nam Tú vẫn đóng chặt.
Lý Lộ Từ gõ gõ cửa, gọi:
- Đi ra ăn sáng .
Cửa phòng mở ra một chút, An Nam Tú núp sau cửa, nghiêng đầu nhìn chung quanh, sau đó mới nhìn Lý Lộ Từ hỏi:
- Chừng nào thì anh đi?
- Khoảng một giờ.
Lý Lộ Từ nhìn thời gian nói.
- Đêm qua lúc nào anh mới ngủ ?
Nhìn Lý Lộ Từ dậy sớm như vậy, An Nam Tú một chút ngượng ngùng cũng không có.
- Một giờ sáng, đêm qua hơi hưng phấn quá.
Lý Lộ Từ vốn tinh lực tràn đầy, hiện tại lại như thế, chỉ ngủ mấy giờ mà vẫn không mệt mỏi, sự cải tạo của quả Trường sinh đối với thân thể hắn mặc dù còn xa mới gọi là trường thọ, nhưng thật sự cho hắn nhiều ưu đãi.
- Anh có lén lút đi vào phòng tôi không đấy?
An Nam Tú hoài nghi nhìn Lý Lộ Từ, một giờ sáng sao, cô đã sớm ngủ, nói không chừng đang ngủ không biết gì cả lại xảy ra chuyện gì đó.
Lý Lộ Từ lười nói chuyện với cô qua khe cửa, đi sang một bên, nói:
- Tôi vào phòng cô làm gì? Cô cho tôi lý do lén vào phòng cô xem?
Đột nhiên nhớ tới Lâm La Yến, An Nam Tú muốn ngực không có ngực, muốn mông chẳng có mông, đêm qua mặc dù có chút kích động cũng chỉ là bất ngờ mà thôi, Lý Lộ Từ thực không có gì hứng thú với cô bé.
- Tôi cũng nghĩ chẳng phải anh, anh không có năng lực trên phương diện này.
An Nam Tú đóng cửa lại.
Lý Lộ Từ ngạc nhiên, cô bé này nói thế là sao? Thật sự là buồn bực.
Một lát sau An Nam Tú đi ra, mặc bộ trang phục cung đình lần đầu gặp mặt kia, cô nói đó là Thần bào thể hiện thân phận Thần thuật sư cấp bậc Đại hiền triết.
Trong tay tự nhiên không thể thiếu cái quyền trượng hiền giả kia, chuông bạc khẽ lúc lắc theo bước chân cô nhưng không phát ra chút âm thanh nào.
An Nam Tú mặc Thần bào, bày trận chờ địch, mái tóc dài trút xuống, bay phấp phới phía sau lưng, áo choàng rộng thùng thình che lấp dáng người tinh tế. Cây quyền trượng trong tay cô vẫn tản ra một cảm giác mạnh mẽ, cứng cỏi.
Thiếu nữ mặc trang phục lộng lẫy tản ra khí chất xinh đẹp xa hoa, không còn là cô bé yếu đuối thích liếm kem nữa, mà đã là An Nam Tú, Công chúa hoàng gia, Thần thuật sư thanh danh hiển hách nhất những năm gần đây của Thiên Vân Thần cảnh.
- Làm gì? Biểu diễn là cuối tuần.
Lý Lộ Từ rót cho cô một chén sữa đậu nành, múc cháo, tự mình gặm bánh bao thịt.
- Đêm qua có người đánh lén tôi, nhưng tôi không biết là ai, người đánh lén rất giỏi về ẩn nấp thân hình, không lưu lại một điểm dấu vết.
An Nam Tú khoát tay áo, tà áo như mây bay phấp phới trong phòng.
- Tôi bị thương.
- Bị thương thế nào?
Lý Lộ Từ biến sắc, vội vàng đứng dậy. Dù hắn ước gì An Nam Tú biến mất sớm một chút, nhưng hắn cũng không thể nhìn cô bị thương, đây cũng là chuyện thường tình của con người. Dù sao trong mắt Lý Lộ Từ, cô chỉ là cô bé mười bốn tuổi.
Mặc dù đôi khi Lý Lộ Từ nghe cô nói về chuyện Thần thuật sư và Thần đồ chiến đấu có vẻ hay ho, nhưng đó chỉ là nghe kể mà thôi. Chỉ khi nào ý thức được cô bé trước mắt phải tham gia chiến đấu tàn khốc, sẽ bị thương đổ máu, Lý Lộ Từ cảm thấy không chịu nổi.
- Không vấn đề gì...
Khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn của An Nam Tú đỏ hồng, ho khan một tiếng, rất nghiêm túc nói:
- Vết thương tuy không nặng, nhưng chuyện này nhất định phải biết rõ ràng, có một kẻ thù ẩn náu từ một nơi bí mật gần đó, lúc nào cũng có thể là một uy hiếp.
- Không có việc gì là tốt rồi, nếu khó chịu thì đi bệnh viện... Hoặc là tôi xử lý cho cô một chút, xử lý miệng vết thương đơn giản, băng bó, khử trùng tôi còn có thể làm. Ở đây tôi cũng có một túi thuốc.
Lý Lộ Từ từ nhỏ đến lớn vẫn chiếu cố bản thân và em gái, hắn lại bướng bỉnh, không giống đứa nhỏ khác lúc nào cũng có người lớn xử lý hộ, sớm đã có thói quen cái gì cũng biết một chút, cái gì cũng chuẩn bị một chút.
- Không cần.
An Nam Tú hơi mất kiên nhẫn nói, môi cong lên, liếc Lý Lộ Từ một cái, cúi đầu nhẹ giọng hừ hừ.
- Lưu manh.
- Chó cắn Lã Động Tân.
Lý Lộ Từ tức giận nói, nhìn cô như vậy hơn nửa là không có việc gì, lại ăn cho xong bánh bao thịt.
- Lã Động Tân là ai?
An Nam Tú trừng mắt với Lý Lộ Từ.
- Tên của một loại bánh bao thịt người.
Lý Lộ Từ cũng lười giải thích cho cô.
Lý Lộ Từ nói xong, miệng đã đầy một nửa, nuốt không nổi nữa, bỏ Lã Động Tân xuống, không ăn tiếp.
An Nam Tú cũng không thèm để ý, nói:
- Từ bây giờ trở đi chúng ta nhất định phải luôn luôn duy trì cảnh giác, nhiệm vụ cảnh giới buổi tối giao cho anh.
- Vì sao là tôi?
Lý Lộ Từ rất không có giác ngộ làm người hầu.
- Tôi là Công chúa, làm gì có Công chúa nào thức đêm trừng mắt nhìn ngó khắp nơi chứ!
An Nam Tú ra vẻ chuyện đương nhiên.
- Không được, tôi phải nuôi cô, còn phải đi học, còn phải làm công, không nhiều tinh lực như vậy!
Lý Lộ Từ không đáp ứng.
- Anh ăn quả Trường sinh rồi, vài tối không ngủ sẽ không sao.
- Vậy cũng không được, trừ khi cô lại cho tôi một quả Trường sinh nữa.
An Nam Tú ra vẻ không đáng kể duỗi tay ra, lại cho hắn một quả Trường sinh khác.
Thứ đáng yêu này lại không đáng tiền vậy sao, Lý Lộ Từ nhìn thái độ chẳng đáng kể của An Nam Tú... Chẳng qua An Nam Tú không phải người thường, ra tay cũng rộng lượng, người thường không so được, rất có khả năng Trường sinh quả này cho đi cô cũng chẳng chút luyến tiếc.
Lý Lộ Từ kích động, lập tức tỏ vẻ:
- Cô yên tâm đi, trừ khi cô tuyên bố giải trừ cảnh giới, bằng không tôi sẽ không ngủ nữa.
Cả đêm chơi trò chơi, ban ngày vẫn đầy đủ tinh thần đi học, chuyện như vậy cũng chẳng phải chưa từng làm.
- Nhưng người này muốn làm gì? Là muốn trộm thứ gì... hay cũng là người của Thiên Vân Thần cảnh?
Nếu An Nam Tú có thể đến đây thì những người khác khẳng định cũng có thể đến. Nếu là người tại Thiên Vân Thần cảnh, Lý Lộ Từ sẽ không phỏng đoán động cơ, người thường đâu thể đo lường được đám người đó.
- Không thể nào là người Thiên Vân Thần cảnh... anh cho là khai thông con đường giữa hai thế giới dễ dàng như vậy sao?
An Nam Tú rất kiêu ngạo nói.
- Trong trận chiến kia, một người đã bị tôi giết, cho dù có thể đi vào thế giới này cũng chỉ là một đống thịt và bột xương thôi.
Xem ra An Nam Tú nướng Lý Lộ Từ cháy sém ngoài da đã là nương tay rồi. Lý Lộ Từ cảm thấy sợ, hắn cũng không muốn biến thành đống thịt với bột xương.
- Đó là ai? Trộm sao?
Lý Lộ Từ đột nhiên nhớ tới một khả năng.
- Có thể là vì hôm đó cô làm nổ tủ lạnh của tôi bị người thấy được, có người tới thử kiểm tra thân thể của cô?
- Thế giới này của anh có người có thể ẩn thân hoặc thu liễm sự tồn tại làm cho tôi không thấy được, cũng không nhớ được, hoàn toàn không ấn tượng sao ?
An Nam Tú nhíu nhíu mày, xem ra thế giới này không nhỏ yếu như mình tưởng.
- Không biết.
Dù An Nam Tú cho rằng Địa Cầu chỉ bằng một tỉnh bậc trung của Thiên Vân đế quốc, nhưng liệu có tồn tại nào như lời Lý Lộ Từ không. Địa Cầu quá lớn, sự tình gì cũng đều có thể, huống chi trước mắt đã có một An Nam Tú, nói không chừng có người ẩn thân đâu đó cũng có thể.
- Mặc kệ, nếu đối phương không giết tôi, chỉ cần gã đó dám đến tôi sẽ cho hắn chết không có chỗ chôn.
An Nam Tú căm giận nói, chuyện này khiến cô rất mất mặt. Một vị Thần thuật sư không ngờ lại bị người ta đám lén bị thương mà không hề hay biết. Cô được coi như người có thiên phú nhất của Thiên Vân Thần cảnh từ xưa đến nay, người có hi vọng trở thành tân Thần nhất đây sao? Si nhục này chỉ có máu của đối phương mới có thể rửa sạch.
-Nhưng hiện giờ cô… nếu đối phương có thể làm đến tình trạng này thì… thời kỳ toàn thịnh tất nhiên cô không sợ, nhưng bây giờ nên khiêm tốn chút thì tốt hơn. Cùng lắm thì chúng ta đổi chỗ ở.
Thấy An Nam Tú sắp mất lý trí, Lý Lộ Từ khuyên.
- Chưa từng có người nào có thể toàn thân trở ra trước mặt tôi, chưa từng có người nào có thể làm cho tôi phải tránh đi, chưa từng có người dám khiêu khích sau lưng tôi mà không phải chịu trừng phạt!
Lý Lộ Từ đã biết, lúc An Nam Tú lại bắt đầu nói: "Chưa từng có...", thì chính là lúc Công chúa rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, huống chi còn nói liền ba cái.
- Tuy rằng sức mạnh thân thể tôi không mạnh, nhưng không phải là tôi không có lực phản kích. Không ai dám coi thường một Thần thuật sư cấp bậc Đại hiền triết, cho dù có phải sử dụng sức mạnh của Thần thuật đẳng cấp cao.
An Nam Tú hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo, một đống búp bê vải liền rơi từ trong tay ra.
Những búp bê vài này tạo hình khác nhau; có khi là chó mèo bình thường; có khi là con thú mà Lý Lộ Từ chưa từng thấy, nhưng chúng đều có một đặc điểm: lông xù đặc biệt đáng yêu, có cái lại là dạng người mặc Thần bào, lại giống hệt kiểu áo của An Nam Tú, trong tay cũng có quyền trượng giống thế. Có điều, vẻ mặt búp bê này tuyệt đối không thể nào thể hiện được khuôn mặt xinh đẹp của An Nam Tú. Búp bê kia một mắt nhắm, một mắt trừng lên, đang lè lưỡi tạo dáng ngáo ộp.
- Nhìn cái gì vậy, đây không phải tôi.
Khuôn mặt xinh đẹp của An Nam hồng lên, hung tợn nói, nhặt búp bê về.
- Bắt đầu làm việc đi, hiện giờ phải dựa vào những con búp bê này đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện