[Dịch]Vô Thượng Thánh Chủ- Sưu tầm
Chương 31 : Ban đêm dò xét Hầu phủ
.
Tề Bắc nhìn thoáng qua Uy Nhĩ, ánh mắt hắn quét qua ba thanh niên phía sau. Trong đó có hai người người quen, đó là hai thiếu gia của Hách Long gia tộc – là một trong những gia tộc hiển hách nhất Kim Diệp Hoàng triều. Người còn lại chính là Lan Đa (Lando) hoàng tử thứ tư của Hãn Mạc Tư đại đế, hắn hiện đang cạnh tranh ngôi vị hoàng đế đời tiếp theo.
- Nhị ca, huynh quả nhiên rất bận rất bận. Đệ nghe nói hai ngày huynh trước còn phải tới từng nhà nữ học sinh một để tìm hiểu, thật sự rất tận tụy mà. Thật khiến đệ thấy mặc cảm quá đi.
Tề Bắc nhàn nhạt đáp lại.
Uy Nhĩ nghe vậy sắc mặt liền biến hóa, quả thực hắn mới thân quen một nữ học sinh xinh đẹp. Dựa theo viện quy, đạo sư học viện không được cùng học viên chưa tốt nghiệp khôn được sinh ra bất cứ cảm tình nào. Hắn luôn luôn cho là mình đã giấu giếm chuyện này hết sức bí mật vậy thì làm sao mà tên Tề Bắc tiểu súc sinh biết được? Thật ra thì chuyện này nhắc tới cũng chỉ là tình cờ thui, buổi tối vào mấy ngày trước, Tề Bắc đi tới đi lui vòng quanh Lan Lăng Hầu phủ với mục đích là do thám mọi thứ chung quanh. Nói thẳng ra thì Tề Bắc đang tìm cách trả thù, biết mình sắp phải rời khỏi hoàng đô không biết đến khi nào có thể trở lại, tự nhiên phải cần lập một kế hoạch chu đáo chặt chẽ để trả thù. Bởi hắn không phải là quân tử, báo thù thì không thể đợi đến mười năm được. Nhưng ai biết vào đêm đó, hắn lại phát hiện vị nhị ca của mình đang cùng một mỹ nữ học sinh của học viện quân sự Nặc Đức vụng trộm.
- Ngũ đệ, đệ hoa mắt chăng? Cơm có thể ăn lung tung, nhưng nói thì không được liều đâu a.
Nặc Đức Uy Nhĩ cười nói. Tề Bắc cũng chả thèm quan tâm nữa, hắn chỉ thấy kẻ này cũng giống mình dùng tiếu diện hổ(1)!
- Tề Bắc, huynh còn chưa có chúc mừng đệ từ Vong Linh Sơn sống sót trở về. Nghe nói đệ mấy ngày hôm trước ở trên đường cái đệ đã cắt đứt được một đám tóc của Lan Lăng hầu, thực lực thoạt tăng mạnh thật làm ca ca ngưỡng mộ. Đệ có hứng thú bàn luận với ca chuyện đó một chút không?
Tứ hoàng tử Lan Đa có vẻ muốn gây gổ với Tề Bắc, ngữ mặc dù khách khí nhưng ánh mắt lại như một con rắn độc.
- Không có hứng thú.
Tề Bắc có chút không nhịn được, hắn thật không muốn cùng đám khỉ này đứng giữa đường diễn trò nữa.
- Nhưng là bổn điện hạ có hứng thú.
Lan Đa vừa nói xong, bàn tay to chộp tới cánh tay Tề Bắc. Tề Bắc tính tránh né, bất quá ánh mắt lại liếc thấy Nặc Đức Mễ Âu đang nhìn bên này, lập tức cố ý chậm một nhịp.
- Ầm!
Tề Bắc bị đấu khí xé rách một bên ống tay áo, mà cả người hắn kêu thảm một tiếng ngã văng ra sau. Sau khi hạ xuống, hắn từ từ lui về phía sau mấy bước, rồi nhào đến những thiếu nữ xinh đẹp đang hăng hái nói chuyện phiếm tưng bừng. Mấy người Lan Đa đều sửng sốt, một trảo đó hắn đánh ra khá nhẹ nhàng, chỉ phóng ra một chút đấu khí, uy lực nào có to lớn như thế? Tề Bắc luống cuống tay chân một trận, vồ loạn xị ngầu cả lên. Sau đó, hắn vẫn tiếp tục vô sỉ kiểm tra cơ thể mấy vị thiếu nữ đang đỡ hắn đứng dậy, kèm theo một loạt tiếng kinh hô. Lúc này, Nặc Đức Mễ Âu lạnh mặt đi tới trước mặt Nặc Đức Uy Nhĩ.
- Đại... Đại ca.
Uy Nhĩ trong lòng có chút rụt rè, những người trẻ tuổi cùng lứa cũng đều e ngại Nặc Đức Mễ Âu ba phần.
Bốp!
Nặc Đức Mễ Âu dương tay tặng một cái tát lên mặt Uy Nhĩ . Uy Nhĩ cúi đầu, hai đấm nắm chặt nhưng hắn chỉ đứng sững sờ không dám lên tiếng. Chẳng qua là trong hai mắt hắn toát lên vẻ không cam lòng cùng oán khí.
- Đừng quên, đệ họ Nặc Đức.
Nặc Đức Mễ Âu lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn về Tứ hoàng tử Lan Đa.
- Bổn điện hạ chẳng qua là nghe nói Tề Bắc thân thủ bất phàm cho nên nhất thời tò mò tìm hắn luận bàn một chút, bất quá bây giờ nhìn lại thì lời đồn đại thật là không thể tin được.
Lan Đa lạnh lùng nói. Người khác sợ Nặc Đức Mễ Âu, còn hắn sao phải e ngại Nặc Đức chư. Nếu e ngại thì hắn cũng không còn tư cách đi tranh giành vị trí Đại Đế tiếp nhiệm rồi.
- Tứ điện hạ ngứa nghề, tùy thời có thể tới tìm tiểu nhân luận bàn.
Nặc Đức Mễ Âu lạnh lùng nói. Lan Đa nghe thế chỉ qua là cười lạnh. Thực lực của hắn không bằng Nặc Đức Mễ Âu thật, bất quá người chi dũng thì sao chứ, liệu có thể chống lại cả Hoàng triều to lớn hay không? Hắn thầm quyết định, vào một ngày nào đó, hắn sẽ khiến cả Nặc Đức gia tộc phải giống như con chó, gục ở dưới chân hắn vẫy đuôi mừng chủ. Nặc Đức Mễ Âu không nói gì nữa, liếc mắt nhìn thoáng qua Tề Bắc hưởng thụ mấy vị thiếu nữ quý tộc xinh đẹp đang dìu hắn về khu Tử Lý.
- Đại ca thật ra rất tuyệt. Các muội nói có đúng không?
Tề Bắc vừa cười vừa sờ sờ mấy vị thiếu nữ. Trông hắn chẳng còn chút nào chật vật giống như vừa rồi.
- Huynh quả thực rất tốt nha.
Một vị thiếu nữ quý tộc to gan đối đáp với Tề Bắc, đôi mắt phóng ra điện quang chớp chớp đầy câu dẫn.
- Không sai không sai, ta quả thực tốt cực kỳ, không tin thì buổi tối chúng ta có thể tâm sự một chút.
Tề Bắc ha ha cười nói.
- Tâm sự thì tâm sự, ai sợ ai chứ. Tỷ muội nói coi có đúng hay không?
Thiếu nữ này nhìn khiêu khích Tề Bắc, trực tiếp kéo tay của hắn đặt trên bộ ngực sữa lỏa lồ hơn phân nửa của nàng. Tề Bắc nhìn ánh mắt mấy vị thiếu nữ như sói đói, hắn liền chạy trối chết. @#$%, mình phán đoán sai lầm quá sai lầm. Đây chính là cuộc sống thối nát của đám tang lớp quý tộc, không chỉ có song phi mà còn có muốn chơi theo kiểu n P, so với Les và Gay thật sự còn đáng sợ hơn.
Không lâu sau, Nặc Đức Mễ Âu diễn văn cho yến hội đọc, yến hội chính thức bắt đầu. Cho đến lúc nửa đêm, một số lão gia hỏa bắt đầu lục tục rời đi, yến hội liền biến thành sân khấu cho đám người trẻ tuổi cuồng hoan. Nếu nói đến quý tộc, thật ra phải nói là một đám thừa hormone sinh dục, chỉ cần một đôi nam nữ hoặc là một đám nam nữ ở chung một chỗ với nhau là sẽ bắt đầu bài thể dục nhịp điệu.
…
…
Trên một cây đại thụ, một đôi tròng mắt màu đen nhìn chăm chú vào Hầu phủ. Tề Bắc ẩn thân chìm vào trong bóng đêm, lặng yên không một tiếng động. Hắn đang theo dõi hậu viện của Lan Lăng Hầu phủ cách đó không xa. Lan Lăng hầu nhất đẳng Hầu tước nên bên trong phủ thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm. Trải qua mấy ngày qua dò xét, Tề Bắc biết lực lượng phòng thủ của viện có hơi mỏng một chút này.
"Chắc là vây, không sai đâu. "Tề Bắc thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, bên trong Lan Lăng Hầu phủ đột nhiên truyền đến mấy tiếng thú rống cuồng bạo, nhưng ngay sau đó vang lên hai tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời đêm yên tĩnh. Một bóng đen vọt ra ra từ màn đêm, nhanh chóng rời đi. Khóe miệng Tề Bắc nhếch lên, hắn bay qua tường viện đầy quỷ mỵ, lại biến mất ở vào màn tối.
Ở Vong Linh Sơn hơn tám tháng, Tề Bắc đã đánh lén không biết bao nhiêu Vong Linh. Hắn cũng nhiều lần trốn thoát khỏi Vong Linh cao cấp đuổi giết, vậy mới thấy năng lực ẩn nấp của hắn cường hãn tới mức nào. Tề Bắc mới vừa xông vào Hầu phủ chỉ mất mấy nhịp thở, thân ảnh như một bóng ma lướt qua lướt qua, nhanh chóng dung nhập vào trong bóng tối. Tề Bắc xuất hiện tại một góc tối ở trạm canh gác, hắn từ từ đi tới biệt viện của Lan Lăng hầu. Đột nhiên, Tề Bắc cảm thấy trường kiếm màu đen giấu ở trong tay áo nhẹ nhàng run lên. (DG: đến giờ vẫn không hiểu sao Tề Bắc giấu được trường kiếm trong tay áo) (Biên: ngố thế thế giới đấy đầy ma pháp mà)
- Tam Trọng Ẩn Hình Hắc Ám Hồn cấm, lấy ba mươi linh hồn làm vật dẫn, cần mười viên thượng phẩm ma tinh thạch để phụ trợ. Vận dụng Hắc Ám ma pháp tạo thành cấm chế, có thể ẩn giấu, ngăn cách hết thảy khí tức ba động, người nào xâm nhập vào trong đó thì linh hồn lập tức bị cắn nuốt.Phương pháp phá giải: Một, phá huỷ chủ tinh thạch ở hướng đông nam. Hai, phá huỷ linh hồn trong đó. Ba, đem Tam Trọng Ẩn Hình Hắc Ám Hồn Cấm phôn thệ.
Một đoạn tin tức từ nơi trường kiếm màu đen truyền thẳng vào trong đầu Tề Bắc, tựu giống như ngày đó cảm ứng được thị nữ kia thi triển Cửu U Đinh Hồn Thuật. Lan Lăng Hầu phủ, sao lại xuất hiện Hắc Ám ma pháp chứ? Lúc đầu Tề Bắc chỉ muốn một phát tiết hết oán giận trong lòng nhưng hiện tại Lan Lăng hầu và Hắc Ám Ma Pháp Sư lại có mối quan hệ, chuyện nhất thời trở nên phức tạp lên. Xem ra lão gia tử nói không sai, vũng nước hoàng đô này càng ngày càng đục rồi.
*****************************************
(1)Hổ mặt cười: ý nói là kẻ lừa lọc nham hiểm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện