[Dịch] Vô Thượng Long Ấn

Chương 71 : Mộ Dung Tinh Thần

Người đăng: 

.
Kim Cương va Độc Nhãn theo sau lưng Tề Bắc, chậm rãi thẳng tiến tới phía tây thành Tây Linh. - Tước gia, tiểu nhân vẫn không hiểu, một khi tiêu diệt lực lượng tinh nhuệ nhất của Tinh Thần, tại sao không trực tiếp đánh hạ tổng bộ Tinh Thần, càn quét cứ điểm của Tinh Thần. Độc Nhãn trong lòng cứ băn khoăn mãi, cuối cùng không nhịn được phải hỏi. - Tinh Thần và Huyết Lang vốn không giống nhau, với thế lực Huyết Lang, nói trắng ra chính là thế lực của bộ tộc Thú Nhân, dựa vào kiểu lãnh đạo của bộ tộc đó, chúng ta chỉ cần giết Huyết Lang Vương, rồi bầu ra một thủ lĩnh là nắm hết thế lực trong tay. Nhưng Tinh Thần thì không giống như thế, Tinh Thần có tổ chức tương đối phức tạp, dù chúng ta giết Tinh Chủ, cũng chống đỡ không được Tinh Thần, cho dù đoàn đánh thuê lính của Tinh Thần bị tiêu diệt, mà tiếp tục dẫn người đi càn quét các cứ điểm, chỉ cần có phản kháng, người của ta lập tức sẽ có thương tích. Chúng mà liều mạng tấn công thì dù bổn thiếu gia hợp lại binh lính cũng không gượng dậy nổi. Hơn nữa, thành Tây Linh còn có một Mị Ảnh thần bí. Tề Bắc lắc đầu nói. - Nhưng hiên tại bổn thiếu gia có trong tay thiếu nữ Tinh Linh mà Tinh Chủ coi trọng, và bắt được đoàn lính đánh thuê của Tinh Thần. Chúng ta hiện có thể dàm phán cùng Tinh Chủ, hơn nữa cũn có nhiều lợi thế hơn Tinh Thần để ta làm chủ đạo phân chia lợi ích, vả lại… Tề Bắc vừa đi xuống dưới vừa nói. Đến câu này thì ngừng lại, không nói gì thêm. Tiến vào khu Tây thành, Tề Bắc phảng phất như đi tới một cái thế giới khác, khắp nơi là bị bão tuyết đè sập, chỗ nào cũng có tiếng khóc thảm thiết. Xóm nghèo của Kim Diệp hoàng đô so với nơi này có thể nói đã là thiên đường rồi, ít nhất còn không đổ nát như nơi đây, nhưng dù sao chỗ này vẫn có thể dung thân được. Tại thành Tây Linh, rất nhiều cái mà người ta gọi là nhà thật ra chỉ là dựng bằng mấy khối gỗ tạo lên túp lều, như vậy, căn bản không chịu được gió tuyết lớn như thế. Tề Bắc nhìn xung quanh, chứng kiến rất nhiều thi thể chết cóng, con số vượt quá một trăm, khiến mưu lược quyết sách trong lòng hắn bị đè xuống dưới, thay vào đó là cảm giác cảm khái. "Đây chính là đất phong của ta sao? Rồi một ngày, ta sẽ biến nơi đây trở thành Thiên Đường.” Tề Bắc thầm nói trong lòng. Cuối cùng hắn cũng tìm được y quán của Mộ Dung y sĩ, tại đây đã chật kín người. Tề Bắc đứng ở cửa, thấy Mộ Dung y sĩ ngồi trên xe lăn, mang mạng che mặt, toàn thân che dấu nghiêm ngặt, mang một đôi bao tay đen nhánh, đang khám cho một nữ đồng khoảng ba tuổi, trong mắt loé ra một loại huy quang, mang lại cho người nhìn cảm giác thánh khiết. "Nàng thật sự là của Tinh Chủ sao?" Tề Bắc bắt đầu do dự về phán đoán của mình. Sự xuất hiện của Tề Bắc gây được sự chú ý của mọi người rất nhanh, hắn ăn mặc một bộ quần áo quý phái, đối lập hoàn toàn với cảnh vật nơi đây. Một vài bệnh nhân híp mắt lại, một số khác trợn trừng nhìn hắn. Bởi vì họ rất rõ ràng, Tề Bắc không phải đến để xem bệnh, như vậy chỉ còn vì Mộ Dung y sĩ mà tới rồi Lúc trước, một số nam nhân bị ánh mắt xinh đẹp và âm thanh dịu dàng của Mộ Dung y sĩ mê hoặc nên đã đến quấy rầy nàng. Nhưng những nam nhân này ngày thứ hai đã không còn xuất hiện, vì vậy có người suy đoán là có cường giả âm thầm bảo vệ Mộ Dung y sĩ. Mộ Dung y sĩ ngẩng đầu thản nhiên nhìn Tề Bắc một cái, rồi lại chuyên tâm mớm thuốc cho cô bé. Tề Bắc không có quấy rầy nàng, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng, nàng hết lấy thuốc cho người này, lại xem bệnh cho người khác… Cứ như vậy, Tề Bắc đứng đấy hai canh giờ. Rốt cuộc, Mộ Dung y sĩ cũng ngừng lại, mọi việc đã xong xuôi, cũng không còn bệnh nhân mới đi vào nữa. - Ta gọi là Nặc Đức Tề Bắc. Tề Bắc mở miệng nói. Thân thể Mộ Dung y sĩ cứng đờ, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia hắc khí, nhưng ngay sau đó biến mất. - Ngươi theo ta lên đây đi. Mộ Dung y sĩ cất tiếng nói, xoay người ngồi lên xe lăn lên lầu. Tề Bắc đi theo, Độc Nhãn và Kim Cương như hai cây trụ cửa lớn đứng ở ngoài y quán. Lầu hai hiển nhiên là Mộ Dung y sĩ khuê phòng, mặc dù đơn sơ, nhưng vô cùng sạch sẽ, còn đầy dẫy một mùi nhưng hương hoa thơm ngát. - Ta nên gọi nàng là Mộ Dung y sĩ, hay là Tinh Chủ? Tề Bắc kéo qua một chiếc ghế tre, không chút khách khí ngồi xuống. - Ngươi gọi ta là Mộ Dung Tinh Thần đi. Mộ Dung Tinh Thần thản nhiên nói, quả nhiên tên của nàng là Mộ Dung Tinh Thần, tên của thế lực Tinh Thần chính là lấy từ tên của nàng. - Mộ Dung Tinh Thần? Tên thật đẹp. Tề Bắc khen, hắn không nghĩ là Mộ Dung Tinh Thần lại thẳng thắn như vậy. Xem ra, nàng là người thông minh, cùng người thông minh giao thiệp thật là nhàn, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là song phương ở cùng phe. Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Tinh Thần nhìn chằm chằm vào Tề Bắc, mở miệng nói: - Nha đầu Yên Linh kia không sao chứ? - Không có chuyện gì, các nàng rất tốt, một ngày ăn nhiều như vậy, sắp ăn cả bổn thiếu gia rồi. Tề Bắc cười nói, đồng thời trong lòng nổi lên một tia cảm giác quái dị, nói chuyện cùng nàng thật giống bằng hữu đang nói chuyện ngày. Nàng hỏi ba thiếu nữ Tinh Linh kia, ngữ khí không giống như là đang chất vấn, mà giống như là đang hỏi người bằng hữu. - Xem ra ta đánh giá thấp ngươi. Mộ Dung Tinh Thần nhẹ giọng nói. - Không, chỉ là nàng quá quan tâm nên bị loạn mà thôi. Tề Bắc nhún nhún vai nói. - Như vậy, đoàn lính đáng thuê của Tinh Thần bại bại rồi sao? Tốt, ngươi có điều kiện gì cứ nói đi. Mộ Dung Tinh Thần không đợi Tề Bắc trả lời, liền nhắm thẳng vào chủ đề, nếu Tề Bắc xuất hiện tại nơi này, kết quả kia cũng không khó đoán. - Ta có chút khát! Nếu là nói chuyện hợp tác, cũng nên có chút trà trên bàn chứ? Tề Bắc ha hả cười nói. - Là ta thất lễ. Xe lăn của Mộ Dung Tinh Thần vừa chuyển, con ngươi Tinh Thần bỗng nhiên hiện lên một đạo quang mang. Liền thấy cách đó không xa, một cái tủ bằng trúc đằng tự động mở ra, nhẹ nhàng lấy bình trà tinh xảo ra, từng chiếc lá trà theo dòng nước đi ra, rơi vào bên trong chén trà. Nhưng ngay sau đó, bình nước bắt đầu bốc lên nhiệt khí, nhanh chóng sôi trào lên. Rồi bình nước nóng lăng không nhẹ nhàng, nước nóng tưới vào trong chén trà, hương trà thơm ngào ngạt nhất thời tràn đầy trong phòng. - Mời! Mộ Dung Tinh Thần nói một câu, chén trà vững vàng nhẹ nhàng bay đến trước mặt Tề Bắc, dừng ở giữa không trung. Tề Bắc ha ha cười một tiếng, đưa tay nhận lấy chén trà, nhẹ khẽ nhấp một ngụm. - Ngươi không sợ có độc? Mộ Dung Tinh Thần thản nhiên hỏi. - Sợ, bất quá mỹ nhân châm trà, có độc bổn thì bổn thiếu gia cũng muốn uống. Tề Bắc cười nói. - Ngươi đã trúng độc rồi. Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Tinh Thần sáng quắc nhìn Tề Bắc, dùng ngữ khí khẳng định. - Loại độc nào? Liệt Hỏa Thăng Long hoàn, xuân phong nhất dạ tán, nhất dạ cửu thứ Lang... Tề Bắc cười hắc hắc nói tới đây, đột nhiên trên mặt ửng hồng, hắn mở to hai mắt ngó chừng Mộ Dung Tinh Thần, nói: - Nàngi thật sự cho ta uống xuân dược? Nếu thế, bổn thiếu gia không thể làm gì khác hơn là dùng nàng để giải độc thôi. - Vô sỉ! Mộ Dung Tinh Thần đột nhiên giơ tay lên, lăng không chộp tới Tề Bắc, không khí trong phòng nhất thời đọng lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang