[Dịch] Vô Thượng Long Ấn
Chương 60 : Ngụy trang
.
Tề Bắc sau khi cùng Yến Linh nói chuyện một phen, mặc dù không hoàn toàn thăm dò được lai lịch của nàng nhưng cũng đã có thể xác định được nàng có quan hệ thân mật với Tinh Chủ, như vậy cũng đủ rồi. Cùng người khác giao dịch hoặc hợp tác, có được “thế” đã là một lợi ích rất lớn. Nếu như Tề Bắc và Tinh Thần hợp tác mà ngay cả Tinh Chủ cũng không được thấy thì quả là không tốt, nhưng hiên tại có ba nữ Tinh Linh trong tay thì hắn cũng không tin rằng Tinh Chủ thần bí kia sẽ không lộ diện. Tề Bắc ra khỏi doanh trướng, ra lệnh một tiếng, Hắc giáp quân bắt đầu nhổ lều trại hướng về thành Tây Linh xuất phát.
…
…
Kim Diệp hoàng đô vừa trải qua trận tuyết đầu mùa, cả tòa thành hào hùng lúc này trông có thêm vài phần rực rỡ. Tuyết của Hoàng Đô khác xa so với cảnh tuyết rơi mãnh liệt ở Tây Bắc, ở Tây Bắc khi tuyết rơi chỉ cần qua một đêm khiến cho khắp nơi trắng xóa, lạnh đến mức chỉ cần hắt hơi thì nước mũi cũng có thể đóng thành băng. Tuyết ở Hoàng Đô lại vô cùng thơ mộng, khắp nơi đều đắp người tuyết, các thiếu gia tiểu thư của giới quý tộc đều đi ra ngoài, tới bờ sông đốt lửa hâm rượu, sau đó ngồi vây quanh bếp lửa vừa thưởng tuyết vừa nói chuyện phiếm, vô cùng nhàn nhã. Lúc này ở trong Miên Nguyệt cung, Minh Nguyệt công chúa đang đứng trước cửa sổ nhìn ra hoa viên nơi đám cung nữ đang chơi đùa huyên náo, đôi mắt đẹp của nàng có thêm vài phần buồn bã. Cảnh tuyết đẹp như vậy, thơ mộng như vậy mà mẫu thân của nàng vĩnh viễn không được xem nữa.
- Minh Nguyệt, con phải nhớ kỹ, nam nhân đều là ong mật, lúc hoa nở thì hút mật còn khi tàn thì liền cố tránh đi, không nên nghĩ rằng mình có thể dựa vào nam nhân, tất cả bọn chúng đều không đáng tin cậy. Chỉ khi nào con có thể đứng trên những ngừoi khác thì mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình.
Có một số nam nhân vì bản thân mình mà ngay cả tính mạng của nữ nhân cũng không cần, để nữ nhân kia ngay cả đến khi nhắm mắt xuôi tay cũng không gặp được nam nhân đó. Cánh tay Minh Nguyệt công chúa ngọc khẽ dùng lực, cánh cửa sổ nhất thời được phủ lên một tầng sương lạnh ngay sau đó liền hóa thành bụi phấn rơi xuống.
- Mẫu thân, Minh Nguyệt nhất định sẽ làm cho mình trở thành người có thể đứng trên đầu người khác, sẽ không cần dựa vào nam nhân.
Minh Nguyệt công chúa nhẹ giọng nói, sau đó thân ảnh liền nhanh chóng rời đi.
Đúng lúc này, từng tiếng hạc kêu vang lên từ xa. Một con hạc lớn toàn thân tuyết trắng lúc này đang hạ xuống Miên Nguyệt cung, trên lưng hạc có một mỹ phụ khí chất tựa thiên tiên đang ngồi, giữa trời tuyết trắng vậy mà nàng chỉ vận một chiếc áo dài màu xanh nhạt, khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy tự ti, mặc cảm.
- Sư phụ.
Minh Nguyệt công chúa phi thân xuống, cung kính hành lễ.
- Minh Nguyệt, lên đây, sư phụ dẫn con lên Thông Thiên Sơn.
Khải Đế nhu hòa nhìn, nàng đối với thiên phú và tâm tính của Minh Nguyệt công chúa đều hết sức tán thưởng, muốn bồi dưỡng thành truyền nhân để nối tiếp y bát của mình.
- Vâng, sư phụ.
Minh Nguyệt công chúa không chút do dự liền bước lên lưng bạch hạc. Bạch hạc dang đôi cánh khổng lồ, năng lượng của phong hệ ma pháp hóa thành hai dòng khí xoáy mang theo thân thể to lớn của nó phóng lên cao, chớp mắt đã biến mất ở phía chân trời. Sau đó Hãn Mạc Tư đại đế mới xuất hiện, lão lắc đầu cười khổ một tiếng: “Khải Đế này cũng thật là, muốn dẫn nữ nhi của mình đi thì cũng phải để mình tạm biệt Minh Nguyệt đã chứ.”
Bạch hạc của Khải Đế cũng không phải là loại hạc bình thường, nó có một cái tên là gọi là Phong Linh hạc, là ma thú cấp tám, một con Phong Linh hạc trưởng thành có thực lực tương đương với thiên phẩm cao thủ, hơn nữa trí lực cũng rất cường đại khiến cho người khác phải sợ hãi. Thông thường mà nói, ma thú cấp tám trở lên thì không nào bị khế ước ma pháp trói buộc, cho dù chỉ là ấu thú cũng không thể, muốn cho ma thú bậc này nhận chủ thì chỉ có một biện pháp đó là do bọn chúng hoàn toàn tự nguyện. Cho dù ở bên trong Ngũ Đại Thánh Địa, cường giả có được bát cấp ma thú cũng vô cùng ít ỏi, như vậy có thể thấy được địa vị của Khải Đế ở Thông Thiên Sơn cao đến mưc nào.
- Sư phụ, Phần Thiên sư huynh…
Minh Nguyệt công chúa mở miệng nói, dù sao thì chuyện tình của Phần Thiên cũng phải nói với Khải Đế một tiếng.
- Con không cần phải nói, sư phụ đã biết rồi, mặc dù thiên phú của Phần Thiên cao nhưng tâm tính vẫn còn phải ma luyện, chuyện lần này đối với nó mà nói có lẽ lại là một chuyện tốt.
Khải Đế thản nhiên nói, trước đây nàng có thu ba đồ đệ bất quá cũng chỉ có tư chất bình thường, chỉ có Minh Nguyệt công chúa mới khiến cho nàng chân chính coi là đệ tử. Khải Đế nói xong, suy nghĩ một chút lại nói:
- Minh Nguyệt, con lần này cùng Ngũ thiếu gia của Nặc Đức gia tộc đính hôn, sư phụ không phản đối, bất quá khi con vào Thông Thiên Sơn rồi thì hắn và con đã là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau, quan hệ của các con cũng không thể tiến triển được, con hiểu không?
- Đồ nhi đã hiểu, sư phụ.
Minh Nguyệt công chúa gật đầu.
- Vậy thì tốt, tiểu gia hỏa kia mặc dù vi sư cũng cảm thấy có chút khác người, bất quá hắn vẫn không xứng với con, cho dù có xứng đôi đi chăng nữa thì trước khi con đạt tới cảnh giới Thiên phẩm thì chuyện nam nữ tuyệt đối không thể dính tới.
Khải Đế thận trọng dặn dò Minh Nguyệt công chúa.
- Đồ nhi biết rồi.
Minh Nguyệt công chúa gật đầu, ánh mắt cũng thêm vài phần quyết tâm, sẽ chuyên tâm tu luyện, không dính đến chuyện tình nam nữ.
…
…
Thành Tây Linh vốn năm đó do Kim Diệp hoàng triều cho xây dựng để chống lại đế quốc Thú nhân xâm lấn, quy mô bằng một nửa hoàng đô, có thể dung nạp cả trăm vạn người, vì để chống lại bộ tộc Thú nhân mà thành được xây vô cùng chắc chắn, vừa cao vừa dày, bốn bề có tám tòa ma pháp lâu, ở đây được gọi là pháo đài ma pháp. Pháo đài ma pháp được dùng tài liệu đặc thù để xây dụng, không những có thể chống được công kích vật lý cường đại mà ngay cả công kích ma pháp cũng có thể chống lại. Các ma pháp sư khi cần sẽ tập trung ở pháo đài, dùng ma pháp để công kích địch nhân. Hiện tại thành Tây Linh đã trở thành một tòa thành hỗn loạn nhất, bất quá những thiết kế phòng ngự của nó vẫn được bảo lưu. Trong thành các thế lực lớn phân chia nhau tạo thành “Thành Vệ Quân”. Xưng là quân, kỳ thực cái danh này chỉ làm ô nhục quân nhân, cũng bởi vì Thành Vệ Quân của Tây Linh thành do các thế lực lớn thành lập ra vì thế không có chỉ huy, chia năm xẻ bảy, hơn nữa các thế lực lại thường xuyên hỗn chiến với nhau, kỳ thực bọn chúng so với lưu manh còn khốn nạn hơn, so với thổ phỉ thì thổ phỉ còn phải giả lại tiền. Phá phách cướp bóc, bọn chúng bỏ qua, Giết người phóng hỏa, bọn họ cũng bỏ qua. Nhưng nếu là thương đôi xa lạ thực lực lại không mạnh, hoặc là các Mạo Hiểm Giả vào thành thì bọn chúng sẽ đem đám người đó lột đến sạch như chùi.
Lúc này Tề Bắc đang đứng từ xa, quan sát toàn thành thị nguy nga này, mặc dù đây là đất phong nhưng hắn cũng phải dựa vào thực lực của mình để đoạt lại.
- Thay đổi quần áo.
Tề Bắc ra lệnh một tiếng. Nhất thời, hơn hai trăm Hắc giáp quân nhanh chóng cởi bỏ khôi giáp và vũ khí, đổi lại bộ dáng của lính đánh thuê. Còn Huyễn Ảnh được Tề Bắc cho mặc lấy bộ đồ mà hắn ‘lột’ được của công chúa Ca Đặc. Còn về chiếc bụng giả thần bí thì hắn đã dùng vải mềm thay vào đó. Độc Nhãn thì đang ngồi ở trước mặt Tề Bắc, ngụy trang cho hắn. Độc Nhãn vốn là người ở Tam Giáo Cửu Lưu, biết một ít thuật cải dung. Không lâu sau, Tề Bắc liền biến thành một thanh niên Ca Đặc, bộ dạng không khác lắm so với Mật Mật Tư, lỗ tai dài, nhọn, người Ca Đặc mặc dù lỗ tai hao hao như Tinh Linh tộc nhưng khác ở chỗ là tai của bọn họ màu xám không giống với màu trong suốt xinh đẹp của đám Tinh Linh, nói thô một chút thì thực sự hơi khó coi. Tề Bắc nhìn vào gương, gương mặt tỏ vẻ hài lòng.
- Vào thành.
Tề Bắc phất tay về hướng hướng thành Tây Linh, hắn và Huyễn Ảnh giả thành một đôi vợ chồng người Ca Đặc, ngồi trên xe ngựa, nhìn qua so với những Ca Đặc thương đội bình thường cũng không có gì khác nhau, có khác cũng chỉ là sát khí của đám lính đánh thuê này nồng đậm hơn một chút.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện