[Dịch] Vô Thượng Long Ấn

Chương 51 : Tiểu Cửu là nữ?

Người đăng: 

.
Hành động lần này của thống lĩnh Long Giáp Quân quả thật là vì bất đắc dĩ. Sớm đã khuyên qua bệ hạ chỉ cần có Long Giáp Quân bọn họ là đủ, ai ngờ bệ hạ vẫn không yên lòng, phái cái tên tóc trắng điên kia tới đây. Tề Bắc tuyệt đối không thể chết được, một khi hắn mà chết rồi, tên điên tóc trắng kia có lai lịch không nhỏ tất nhiên sẽ không có chuyện gì nhưng hắn nhất định sẽ bị đẩy ra gánh tội, đến lúc đấy thì tánh mạng già trẻ trên dưới trong nhà khó được bảo toàn. Lãnh Tùy Phong là Chiến sĩ Địa Phẩm, lại chủ yếu tu luyện đấu khí Thánh phẩm, đối với công kích của thống lĩnh Long Giáp Quân là Chiến sĩ Vương phẩm, giáp băng đấu khí trên người hắn đủ sức kháng cự. Nhưng một chiêu vừa rồi của Tề Bắc suýt làm đứt hết kinh mạch, khiến cho trong lòng Lãnh Tùy Phong như có một bóng ma. Thiếu niên kia tuy chỉ là một Chiến sĩ trung cấp nhưng năng lượng phát ra từ móng vuốt của hắn lại có thể phá tan áo giáp đấu khí của hắn, làm hắn suýt chút nữa bị lật thuyền trong mương. Vì vậy, lúc đại kích của thống lĩnh Long Giáp Quân bắn tới, hắn xoay tay lại bổ xuống một kiếm. Chỉ là một chiêu kia cũng đủ để uy lực công kích của Hàn Băng kiếm quang lên Tề Bắc và Kim Cương giảm đi nhiều. Tề Bắc kéo Kim Cương lăn về sau mấy vòng, khó khăn né tránh kiếm quang. Nhưng kiếm quang nhanh hơn vẫn quét trúng bọn họ, làm cho kết lên người một mảng băng trắng. Đột nhiên, dưới mặt đất lóe lên những tia sáng màu vàng, từ đó hai cái tay vươn ra, bắt lấy chân của Tề Bắc và Kim cương, kéo hai người xuống đất. - Muốn chạy? Lệ quang lạnh lùng lóe lên trong mắt Lãnh Tùy Phong, cả người và kiếm đều hóa thành một đạo băng mang, dễ dàng xé rách lưới ma pháp. Lãnh Tùy Phong nháy mắt đi tới chỗ Tề Bắc và Kim Cương vừa biến mất. Khẽ quát một tiếng, Băng Ngọc kiếm trong tay nổi lên một từng làn sương lạnh đâm xuống dưới đất rồi biến mất. Dưới đất, Tiểu Cửu kéo Tề Bắc và Kim Cương gấp rút chạy trốn, xuyên qua đất đá giống như không có gì. Mà đúng lúc này, một luồng khí lạnh đang đuổi theo bọn họ truyền đến, làm đất đá trong nháy mắt bị đông lại, khiến tốc độ của Tiểu Cửu giảm đi. Một bóng kiếm bất thình lình bắn đến, nháy mắt xuyên qua vai của Tiểu Cửu. Tiểu Cửu kêu lên một tiếng đau đớn, vòng hoàng mang trên trở lên ảm đạm nhưng hắn lập tức thúc đẩy trở lại. Tề Bắc nổi giận, dùng hai tay đã Long hóa chụp lấy bóng kiếm kia. “Keng” một tiếng, bóng kiếm kia hiện hình. Nó chính là Băng Ngọc kiếm mà Lãnh Tùy Phong cầm trong tay. Lúc này, trên mũi kiếm mang theo hàn khí ngưng tụ thành mũi khoan khiến Tề Bắc phải thúc dục long trảo chống cự, tránh để nó đâm vào trong cơ thể mình. - Cút! Tề Bắc nổi giận gầm lên một tiếng. Thần Long ấn ký ở tay trái ngay lập tức sáng lên. Trên mặt đất, thân thể Lãnh Tùy Phong đột nhiên chao đảo, Trong mắt lộ ra tia kinh dị, Băng Ngọc kiếm của hắn từ mặt đất trồi lên, ong ong rung động trôi nổi ở trước mặt của hắn. Một hồi lâu, Lãnh Tùy Phong yên lặng, tay nắm chặt Băng Ngọc Kiếm, cả người vẫn biểu hiện như một khối băng. Hắn thoạt nhìn thì trấn định thế nhưng trong lòng lại nổi lên cảm xúc phức tạp như mất mát, kinh ngạc, mê mang. - Phong tỏa thành Thanh Diệp. Gọi Ma Pháp Sư Thổ Hệ dùng Thổ Độn Thuật chặn bốn hướng lại, đào đất trăm trượng cũng phải đem Nặc Đức Tề Bắc đào lên. Thống lĩnh Long Giáp Quân lớn tiếng ra lệnh. Thổ Độn Thuật khoảng cách bình thường sẽ không vượt qua mười dặm, hơn nữa độn địa độ sâu cũng có giới hạn. Trong Long Giáp Quân có ba Ma Pháp Sư Thổ Hệ, hắn hoàn toàn có cơ hội chặn Nặc Đức Tề Bắc lại. Bỗng Băng Ngọc kiếm trong tay Lãnh Tùy Phong run lên, bắn ra rất nhanh. Mũi kiếm hướng thẳng tới cổ họng thống lĩnh Long Giáp Quân. - Lãnh Tùy Phong, ngươi làm gì? Thống lĩnh Long Giáp Quân vừa sợ vừa giận. Lúc trước hắn sở dĩ công kích Lãnh Tùy Phong là vì ngăn cản Lãnh Tùy Phong giết Tề Bắc, cũng vì suy nghĩ cho tánh mạng cả nhà hắn. Hiện tại Tề Bắc đã đi, hắn nào có dũng khí động thủ với Lãnh Tùy Phong, hai người căn bản không phải một đẳng cấp. - Sau nửa canh giờ, các ngươi phải cút đi. Lãnh Tùy Phong lạnh lùng nói. Nửa canh giờ thì không biết Tề Bắc đã sớm chạy đến cái góc nào. Nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Tùy Phong, thống lĩnh Long Giáp Quân cũng không dám nói nửa chữ không. Tề Bắc chạy mất thì hắn là sẽ mang tội truy kích bất lực, cùng lắm bị giáng chức xuống hai cấp. Nhưng nếu hắn không tuân theo lời Lãnh Tùy Phong nói thì cổ họng hắn sẽ xuất hiện thêm một lỗ thủng. Nên chọn cái nào, kết quả đã quá rõ ràng. … … Ngoại thành Thanh Diệp trên một ngọn núi nhỏ, bỗng xuất hiện một vòng sáng màu vàng lóe lên từ dưới mặt đất. Ngay sau đó, trên mặt đất hiện ra ba đạo nhân ảnh. - Tiểu Cửu, Tiểu Cửu... Tề Bắc đỡ Tiểu Cửu đang bị trọng thương dậy, vừa cất tiếng gọi, vừa dùng nội lực đưa đến xung quanh miệng vết thương đang chảy máu, ngăn cho máu không chảy ra nữa. Cánh tay Tiểu Cửu giật giật, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào hôn mê. Tề Bắc xé quần áo đầu vai của Tiểu Cửu để lộ ra da thịt mượt mà làm cho hắn khẽ sửng sốt một chút. Trừ vết thương bị lõm vào sâu, da thịt xung quanh rất trắng, trắng nõn như da em bé. - Tiểu Cửu là con gái? Tề Bắc lẩm bẩm tự nói. Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn nhanh chóng bắt đầu sơ cứu vết thương. Bên ngoài vết thương đã bị hàn khí lanh lẽo làm hoại tử, phải cạo sạch và bôi thuốc rồi mới có thể băng bó được. Đáng tiếc bên cạnh không có Ma Pháp Sư Quang Minh Hệ hoặc Thủy Hệ, bằng không việc này sẽ đơn giản hơn nhiều. Sơ cứu vết thương xong, Tề Bắc cuối cùng không nhịn được tò mò trong lòng. Khẽ vén xiêm y bị xé rách lên, thấy bộ ngực Tiểu Cửu được quấn bằng một tầng vải màu da. "Là con gái thật, ngực to như vậy mà lại quấn cho nhỏ lại. Chắc chắn tiếng nói cũng là cố ý giả vờ rồi.” Trong lòng Tề Bắc suy nghĩ như vậy, sau đó hắn dùng nội lực đưa vào trong cơ thể Tiểu Cửu, đồng thời đút cho nàng một viên thuốc. Một lát sau, Tiểu Cửu ho nhẹ hai tiếng, dần dần tỉnh lại. Khi nàng tỉnh lại theo năng liền nhảy dựng lên, cảnh giác, tay trái sờ sờ vai phải thấy đã được băng bó kỹ vết thương, trầm mặc một hồi lâu, vẫn dùng thanh âm thô dày nói: - Cảm ơn chủ nhân. - Là ta nên tạ ơn ngươi mới đúng. Không phải là ngươi liều mình cứu giúp, ta và Kim Cương cũng không thể thuận lợi thoát khốn. Đúng rồi, Thập Tam đâu? Tề Bắc làm bộ như không biết thân phận nàng, dùng thanh âm bình thường trao đổi với nàng. Tiểu Cửu nhìn bốn phía, nói: - Tiểu nhân và Thập Tam hẹn gặp mặt tại rừng cây ngoài hai dặm phía trước. Bất quá bởi vì bị thương nên tiểu nhân không kiên trì nổi nữa, phải chui lên mặt đất. - Chúng ta đi thôi. Tề Bắc nói. Thân ảnh Tiểu Cửu chợt lóe một cái, biến mất ở trước mặt Tề Bắc và Kim Cương. Trong rừng cây nhỏ ngoài hai dặm, Tề Bắc nhìn thấy Thập Tam. Tiểu Cửu cũng ẩn thân, nhưng Tề Bắc có thể nhận thấy được nàng đang ở cách hắn không xa. - Đi thành Tạp Kỳ, cùng các huynh đệ gặp mặt. Sau đó phải tìm cho ra thương đội người Ca Đặc. Bổn thiếu gia không tàn sát bọn nó thì khó hả mối hận trong lòng. Tề Bắc nghiến răng nghiến lợi nói . - Nhất định phải giết sạch bọn chúng. Kim Cương giận dữ hét. - Chủ nhân yên tâm, lúc trước ngài để cho tiểu nhân và Tiểu Cửu điều tra thương đội này, chúng tiểu nhân đã đưa vào hàng hóa mà thương đội bọn chúng áp tải một chút vạn lý hương. Muốn tìm ra bọn chúng quả thực rất đơn giản. Thập Tam nói. - Rất tốt. Tề Bắc mắt đầy lệ khí, trong lòng sát ý ngập trời. Thành Tạp Kỳ, cách Thanh Diệp thành đại khái gần tám trăm dặm, thuộc về phạm vi thế lực của Ly gia. Ly gia từ trước đến giờ đối với Nặc Đức gia tộc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Khả năng Hãn Mạc Tư Đại Đế truy kích tới đó không nhiều cho nên lúc trước Tề Bắc mới để cho hơn hai trăm Hắc giáp quân tản ra rồi ra lệnh cho bọn họ đến thành Tạp Kỳ tụ quân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang