[Dịch] Vô Thượng Long Ấn
Chương 46 : Ca Đặc Nhân ( người Gothic)
.
Minh Nguyệt công chúa lẳng lặng nhìn Phần Thiên, nàng cũng không hối hận hành động của mình ở nghi thức đính hôn. Nàng tôn trọng hắn nhưng hiển nhiên hắn không có tôn trọng nàng. Đối với Thông Thiên Sơn, trong lòng nàng luôn có một sự kính sợ và mong muốn gia nhập. Bất kỳ một nơi nào trong Ngũ Đại Thánh Địa cũng được cường giả danh chấn tứ phương mong muốn gia nhập. Bất quá việc này cũng không đại biểu cho việc nàng đối mặt với sư môn đệ tử thì lại có cảm giác kém người ta một bậc, hoặc cái cảm giác thấy mình hèn mọn mà phải đi đón ý nói hùa hoặc lấy lòng. Phần Thiên là sư huynh của nàng, dẫu vậy việc đó chỉ có chỉ nghĩa là hắn vào sư môn trước nàng mà thôi. Hơn nữa vị sư huynh này hôm qua lại hành động vô cùng trẻ con, làm cho đáy lòng nàng không khỏi sinh ra chút chán ghét. Nhân sinh quan của nàng là không cần bất kỳ người nào tự cho là đúng, đến trước mặt nàng vung tay múa chân dạy nàng.
- Sư muội, có phải muội đang trách huynh hay không?
Phần Thiên âm trầm nhìn nụ cười xinh đẹp của Minh Nguyệt công chúa, trong lòng không khỏi mềm mại vài phần, giọng nói ôn nhu đi rất nhiều.
- Không dám.
Minh Nguyệt công chúa nhàn nhạt nói.
- Sư muội, muội xem thường huynh?
Thái độ lãnh đạm của Minh Nguyệt công chúa như một cây gai đâm, cứa vào vết thương chồng chất trong lòng của hắn. Minh Nguyệt công chúa không nói gì chính là đồng ý. Thật ra thì, Minh Nguyệt công chúa chỉ xem thường chính là hành động trẻ con của Phần Thiên. Nhưng Phần Thiên lại nghĩ, nàng xem thường chính là việc hắn đường đường là Ma Pháp Sư Vương phẩm mà để một Chiến sĩ một trung cấp đánh bị thương.
- Sư muội, sẽ có một ngày, muội sẽ thấy Nặc Đức Tề Bắc quỳ rạp xuống dưới chân huynh như chó vẫy đuôi mừng chủ.
Phần Thiên âm lãnh nói xong, liền xoay người rời đi. Minh Nguyệt công chúa khẽ lắc đầu, tay ngọc nhẹ nhàng vẫy vẫy. Ở phía xa có một ấu thú độc giác đang chơi đùa bỗng hoá thành một bóng trắng chui vào lồng ngực nàng. (Biên: chui vào ngực chứ không chui vào long à :11: )
…
…
Một thương đội hơn hai trăm người đang không nhanh không chậm đi trong hoàng hôn, không khác các thương đội bình thường là mấy. Chỗ khác nhau chính là những hộ vệ này lại đằng đằng sát khí, trên đường đi không nói nửa lời, vẻ mặt không chút thay đổi.
- Nhấc váy của cưng lên, để cho anh tới thăm mông cưng một chút. Cái mông của cưng vừa trắng lại vừa tròn, thấy giống như cây đào mật chín mọng…
Trong xe ngựa, Tề Bắc gối đầu trên cặp đùi mượt mà của Huyễn Ảnh, cầm trong tay bản đồ da dê, miệng ngâm nga tiểu khúc, tâm tình khoái hoạt. Huyễn Ảnh nghe được tiểu khúc đó, sắc mặt đỏ bừng. "Thiếu gia vô sỉ này hát cái tiểu khúc gì đây."
Tề Bắc làm như nghe được tiếng lòng của Huyễn Ảnh, miệng dừng ngâm nga, ngón tay dừng tại địa đồ, ánh mắt lộ có chút tĩnh mịch. Hắn ngồi dậy, vuốt vào má Huyền Ảnh một cái, không đợi mỹ nhân hờn dỗi, liền hô to:
- Kim Cương.
- Thiếu gia, có chuyện gì?
Âm thanh Kim Cương như tiếng sấm nổ vang lên bên ngoài xe ngựa.
- Truyền lệnh bổn thiếu gia, toàn thể dừng lại, đóng quân ngay tại chỗ này.
Tề Bắc nói. Huyễn Ảnh có chút kỳ quái nói:
- Thiếu gia, sao lịa dựng lại tại đây? Trời vẫn chưa hoàn toàn tối mà.
Tề Bắc cười ha ha một tiếng, kéo rém che cửa sổ nói:
- Chỗ này non xanh nước biếc, thích hợp dừng chân. Ây! còn có dòng suối nhỏ kìa! Hay là muội cùng bổn thiếu gia tắm uyên ương đi?
- Không thèm!
Huyễn Ảnh liếc Tề Bắc một cái. Tề Bắc nhảy xuống xe ngựa, nhìn lướt qua bốn phía, đầu gật gật nghĩ chỗ này quả thật không tệ. Phía trước có thương đội khoảng ba mươi người, từ tư dừng lại bên dòng suối, nhìn dáng dấp chắc chuẩn bị lấy chỗ này làm nơi nghỉ chân.
- Tước gia, chỗ đất đẹp đều bị người khác chiếm hết. Hay là chúng ta đuổi họ đi?
Thiết Đầu chạy tới, bẩm báo với Tề Bắc. Bọn họ bây giờ là tư binh của Tề Bắc, cách gọi đương nhiên phải sửa lại. Lú đầu hắn luôn được gọi là Tước đại nhân, nhưng Tề Bắc liền cường chế bắt đổi sang Tước gia. Dẫu sao đại nhân sao cung kính bằng gia (ông). Tề Bắc đi tới, vươn tay đập vào đầu trọc Thiết Đầu một phát, nói:
- Đuổi? Chúng ta là ác bá sao? Bổn thiếu gia là quý tộc, phải có phong độ thân sĩ. Đi nói với bọn họ, bảo họ nhường một chút chút. Bảo mình là người của thương đội Phong gia.
Thiết Đầu vẻ mặt đau khổ sờ sờ cái đầu trọc. “Đây không phải đuổi thì là gì?” Hắn gọi thêm ba tên huynh đệ nữa rồi hướng đến thương đội đang đóng bên dòng suối nhỏ. Lúc này Hoả Liệt đi tới bên người Tề Bắc nói:
- Tước gia, thương đội này không đơn giản. Bọn họ có thể là thương đội người Ca Đặc.
-Người Ca Đặc?
Tề Bắc chân mày cau lại.
- Mới vừa rồi thuộc hạ thấy ở trại cao nhất có người Ca Đặc đi vào. Bên ngoài hiển nhiên chỉ là lính đánh thuê.
Hoả Liệt nhắc tới người Ca Đặc, ngữ khí có chút lạnh lẽo. Người Ca Đặc, tổ tiên là Địa Tinh tộc. Bất quá kể từ khi văn minh Địa Tinh xuống dốc và bị thiêu huỷ trong lịch sử Trường Hà. Về sau hậu duệ của Địa Tinh tộc quật khởi, chui từ dưới long đất lên mặt đất và tự xưng là người Ca Đặc. Người Ca Đặc vẻ bề ngoài khác xa với Địa Tinh cổ, càng ngày càng giống với Nhân tộc. Bất quá với con ngươi màu đất vàng và lỗ tai nhọn thì vẫn giống như người Địa Tinh. Tính tình người Ca Đặc trời sinh xảo trá, nhưng lại hết sức thông minh. Dựa vào những tàn cuốn của văn minh Địa Tinh còn sót lại, phát minh ra rất nhiều mỹ thực và vật phẩm thực dụng cùng với vũ khí có uy lực khổng lồ. Giúp họ có thể giao chiến với các chủng tộc lớn nhiều lần, dần dần lớn mạnh. Người Ca Đặc sau khi cường đại thì không cam lòng sinh sống tại phía nam Kim Diệp vương triều. Đó là một nơi tài nguyên cằn cỗi, bốn phía đều là núi đá, lại giáp biên giới giao chiến lien miên, quả là vùng đá chó ăn đá gà ăn sỏi. Mặc dù người Ca Đặc không cách nào tu luyện được đấu khí, ma pháp nhưng bọn họ có vũ khí cường đại cộng thêm giỏi về đào hầm. Thế nên Kim Diệp vương triều trải qua tám trăm năm lịch sử, không biết có bao nhiêu binh lính đã bị chết trong tay người Ca Đặc. Vì thế, Kim Diệp hoàng triều dùng thời gian năm trăm năm để xây dựng một Cứ điểm Hoàng Kim mới có thể ngăn trở người Ca Đặc bên ngoài.
Ngày nay, Kim Diệp vương triều và người Ca Đặc đã đạt thành hiệp nghị hoà bình, khai thông thương đạo. Vì vậy, ở Kim Diệp hoàng triều thấy thương đội người Ca Đặc cũng không có gì là kỳ lạ lắm. Chẳng qua là, la một quân sĩ của hoàng triều, Hoả Liệt tự nhiên có cừ hận đối với người Ca Đặc. Đúng lúc này, bốn người Thiết Đầu xảy ra xung đột cùng với đối phương, họ đánh ngã mấy người đối phương, sau đó bị vây lại.
- Đi tới xem 1 chút.
Tề Bắc thản nhiên nói, mang theo Kim Cương và Hoả Liệt đi tới. Kim Cương xông lên trước, hai cánh lực lưỡng lớn liên tục đánh ra vài chiêu, đập bay đội hộ vệ vây quanh bốn người Thiết Đầu.
- Chuyện gì xảy ra?
Tề Bắc hỏi.
- Tước gia, tiểu nhân báo ra danh hào Phong gia, bọn họ không nhường thì không nói, ngược lại còn chửi chúng ta. Lũ người Ca Đặc chết tiệt.
Thiết Đầu lạnh lùng nói. Tề Bắc lại gần, vỗ đầu hắn một phát, báo danh hiệu ai không báo mà báo danh hiệu Phong gia. Cứ điểm Hoàng Kim là do Phong gia trấn thủ, mà Phong gia vẫn dùng thủ đoạn nghiêm khắc ngăn không cho người Ca Đặc phát triển, đương nhiên người Ca Đặc đối với Phong gia hận thấu xương rồi.
- Gọi quản sự các ngươi ra ngoài nói chuyện
Ánh mắt Tề Bắc lạnh lẽo nhìn qua, phát ra một cỗ khí thế bức người. Một gã người Ca Đặc có chút bối rối nhìn Tề Bắc một cái, quay lại tiến vào trong trướng bồng xa hoa. Tề Bắc trong lòng vừa động, cảm nhận được một tia sát cơ yếu ớt, hắn liền nháy mắt ra hiệu với Hỏa Liệt. Hoả Liệt ngầm hiểu, mu bàn tay cho về sau, lặng lẽ đánh thủ thế ra hiệu các huynh đệ ở xa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện