[Dịch] Vô Thượng Long Ấn

Chương 45 : Sai một nước cờ.

Người đăng: 

.
Bên trong đại trướng của Nặc Đức Hoài An, Tề Bắc đang cầm bút điên cuồng viết những nét rồng bay phượng múa. Không lâu sau, Tề Bắc ném bút đi, cầm phong thư lên, đưa cho Hoài An, nói: - Đại ca, lần này đi vội vàng, đệ cũng có chuyện chưa kịp làm. Phong thư này đệ để ở chỗ huynh. Sau khi đệ đi, huynh hãy phái người bí mật đưa cho Lan Lăng hầu, tuyệt đối không để ai biết? "Lan Lăng hầu?"Trong lòng Hoài An có chút nghi ngờ. Bất quá Tề Bắc không muốn nói, hắn cũng không nhiều lời. Huynh đệ trong nhà, hắn tuyệt đối tin tưởng. Vì vậy, hắn không hai lời mà lập tức đáp ứng. Sau nửa canh giờ, Hoả Liệt và Thiết Đầu đã chọn đủ người. Còn hai huynh muội Kim Cương, Huyễn Ảnh thì luôn theo bên người Tề Bắc. - Phụ thân, đại ca, bảo trọng. Tề Bắc tiến lên ôm lấy Nặc Đức Lôi Mông và Nặc Đức Hoài An một lần. Rồi bước lên chiếc xe ngựa, cùng với hai trăm năm mươi Hắc Giáp quân như một thương đội nhỏ, đi theo toàn bộ hành trình của Tề Bắc. Vào trong xe, hắn lập tức quay vén rèm xe lên, nhìn lại phía Hoàng thành lại càng ngày càng nhỏ trước mắt hắn, bỗng trong tim hắn nh có một ngọn lửa thiêu đốt. - Sẽ có một ngày, Tề Bắc ta sẽ khiến cả thiên hạ phải kính phục để trở về. Tề Bắc thầm nghĩ. Có lẽ sẽ có một ngày, sách sử sẽ ghi lại là: Trong một ngày, trời không trăng không sao, tất cả mọi thứ đã bị mây che phủ thì có một thiếu niên từ Kim Diệp hoàng đô đi ra, bước vào thế giới mênh mông ngoài đó. Từ đó, ngao du biển rộng, rồng bay lên chín tầng trời. … … Bình minh lên, con đường lớn nhất của Hoàng thành lại hết sức vắng lặng. Tại Lan Lăng hầu phủ, quản gia cầm một phong thư tới gõ cửa phòng Lan Lăng hầu. - Chuyện gì? Lan Lăng hầu ra mở cửa, lúc này hắn vừa mới tu luyện xong, nên cũng không tức giận cho lắm. - Hầu gia, có một người mặc áo choàng đưa mang đến đây một phong thư. Nói là có lien quan đến sống chết của Hầu gia. Quản gia nơm nớp lo sợ dâng thư lên. Lan Lăng hầu dung đấu khi bao phủ cả bàn tay, nhận lấy phong thư, phất tay cho quản gia lui ra. Mở phong thư ra nhìn, con ngươi Lan Lăng hầu nhất thời co rút lại, hai tay run lên, mém làm rơi cả bức thư. - Đám rối sau phòng ngủ, ,Nam Vô Nhai, Vô Thiên Tôn Giả ở dưới mật thất. Tối nay giờ Tý, hướng Tây Bắc, cách Hoàng đô năm trăm dặm. Tại trấn Lam Hà, quá hạn tự chịu trách nhiệm. Trong thư chỉ vẻn vẹn vài chữ nhưng lại làm cho Lan Lăng hầu hồn phi phách tán, cổ họng nghẹn lại. "Ngày đó, ngoại trừ cường giả thần bí cứu đi Nam Vô Nhai, giết chết Vô Thiên Tôn Giả, thì không còn ai khác biết chuyện này, hắn tìm ta để làm gì?" Lan Lăng hầu hít sâu mấy hơi, bình phục nhịp tim đập loạn."Hắn là một cường giả rất mạnh, muốn giết ta đã sớm làm. Hắn tìm ta, chắc ta còn có giá trị lợi dụng."Lan Lăng hầu trong lòng thầm nghĩ, cũng không còn sợ hãi nữa mà lại vô cùng mừng rỡ. Vô Thiên Tôn Gia chết rồi, chuyện tình Nam Vô Nhai không chừng lúc nào cũng sẽ tới đầu hắn. Nếu có thể ôm một cây cổ thụ, thì sẽ không có gì tốt hơn. Phân tích đến đây, Lan Lang hầu lập tức thay đổi quần áo, lặng lẽ ra khỏi Hầu phủ. Thúc ngựa hướng trần Lam Hà cách hoàng đô chừng năm trăm dặm. Mặt trời từ từ mọc lên phía đường chân trời, Hoàng đô cũng bắt đầu náo nhiệt. Lúc này, một đội cấm vệ quân vây quanh phủ Nặc Đức gia tộc, tuyên đọc ý chỉ Hãn Mặc Tư đại đế. - Nặc Đức gia chủ, bệ hạ có chỉ, thăng Nặc Đức Tề Bắc làm nhất đẳng Tử Tước, lấy ba thành Khai Dương, Bá Thanh, Minh làm vùng đất được phong. Sau khi tiếp nhận thánh chỉ lập tức bái kiến bệ hạ. Trong lúc đọc chiếu chỉ, quan viên này cũng rất cung kính với Nặc Đức Kha Đế. Đối mặt với gia chủ đệ nhất thế gia của Kim Diệp hoàng triều, coi như hắn là tâm phúc của Hãn Mặc Tư đại đế thì cũng không dám tuỳ tiện lỗ mãng. -Ai, không nghĩ tới ngũ tôn nhi của ta lại được bệ hạ thưởng thức như vậy, sớm biết thì đã giữ hắn ở lại. Nặc Đức Kha Đế thở dài nói. - Hả? Nặc Đức Tử Tước đã đi đâu rồi? Quan viên nội phủ kinh ngạc hỏi. - Tiểu tử kia có tâm ý, muốn lập tức tới đất phong. Cho nên sau khi đính hôn xong, nó liền rời đi. Thật là thẹn với sự ưu ái của bệ hạ, có lẽ nó không có được phúc phận này rồi. Vẻ mặt Nặc Đức Kha Đế tiếc hận nói. - Vậy… hạ quan phải trở lại thông bẩm cho bệ hạ. Cáo từ. Trong lòng Quan viên nội phủ kinh hãi, vội vã rời đi. Trong cung, Hãn Mặc Tư đại đế nhận được bẩm báo của quan viên nội phủ, vỗ mạnh vào mặt bàn, mấy cuộn văn chương phía trên bị chấn văng xuống đất. - Lão hồ ly giỏi lắm. Hãn Mặc Tư đại đế nghiến răng nghiến lợi nói. - Lập tức Cho quân đội đi rà soát xem đêm qua có thương đội lớn nhỏ nào rời đi, nếu thấy tung tích Nặc Đức Tề Bắc, lập tức chặn lại. Hãn Mặc Tư đại đế từ lửa giận tỉnh táo lại, liền hạ lệnh. Trên mọi con đường, người dân vẫn đang hăng hái sôi nổi bình luận về lễ đính hôn của Tề Bắc và Minh Nguyệt công chúa thì lúc này cuộc chiến ngầm đã bắt đầu khởi động. Hoàng thất và Nặc Đức gia tộc lần này đang đọ sức, hiển nhiên nếu đi sai một nước cờ, sẽ làm cho mình bị hủy diệt. Tại Miên Nguyệt cung, Minh Nguyệt công chúa và tỷ muội Phong gia đang ngồi cùng với nhau. - Tề Bắc ca ca đi rồi? Sao lại nhanh như vậy? Phong Nhược Vũ chu cái miệng nhỏ nhắn ra nói. - Tỷ cũng vừa biết. Minh Nguyệt công chúa lộ ra vẻ rất bình tĩnh, từ ánh mắt của nàng thì không thấy bất kỳ tâm tình dao động nào. Tựa như đang nói đến một chuyện hoàn toàn không liên qua đến mình. Phong Nhược Vân cũng không có tiếp lời. Người thông minh như nàng hoàn toàn có thể suy đoán ra nguyên nhân trong đó. - Minh Nguyệt tỷ tỷ, tỷ là hôn thê của hắn. Hắn cũng không có từ biệt sao? Phong Nhược Vũ căm giận bất bình nói. Ai cũng thấy được, nàng không phải cam lòng vì Minh Nguyệt công chúa mà là vì mình. "Hắn đi rồi mà chưa chào mình, thật là tức chết đi được." Từ biệt? Chuyện của bọn họ như vậy mà còn nói tới chuyện từ biệt sao? Trong lòng hai người cũng hiểu tại sao Tề Bắc không tới từ biệt. Chẳng qua là, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Minh Nguyệt công chúa cũng có một chút phiền muộn. Thế giới của hai người nháy mắt giao nhau rồi lại đi về hai hướng ngược nhau làm trong lòng nàng có chút đối lập. Phong Nhược Vũ líu ríu quở trách Tề Bắc nhưng Minh Nguyệt công chúa và Phong Nhược Vân lại lâm vào suy nghĩ riêng của mình. Đúng lúc này, một cung nữ chạy vào, trên mặt nàng mang theo vẻ kinh hoàng, lắp bắp nói: -Công… công chúa… Phần Thiên công tử tới. Phong Nhược Vân kéo Phong Nhược Vũ đi, nói: - Minh Nguyệt, chúng ta cũng đến lúc phải về rồi. Nếu như rảnh rỗi thì có thể tới cứ điểm Hoàng Kim tìm tỷ. - Nhất định! Hai người đi đường cẩn thận. Minh Nguyệt công chúa gật đầu. Phong gia tỷ muội xuất cung, vừa vặn nhìn thấy Phần Thiên đi vào. Đôi mắt đẹp của mỗi người dều hiện lên vẻ kinh hãi, cũng hiểu tại sao cung nữ kia có vẻ kinh hoàng như vậy rồi. Nguyên lai là mặc dù Phần Thiên đổi đã một ma bào sạch sẽ, không còn dáng vẻ chật vật như hôm qua, nhưng trên cổ của hắn từ má trái đến khoé mắt có một vết sẹo dài màu đỏ trông giống như một con rết đang bò trên mặt hắn, nhìn thấy chỉ thấy trong long rét lạnh - Tỷ tỷ, loại ngoại thương này đến Phong gia cũng có linh dược để phục hồi lại như cũ chứ chưa cần nói đến Thông Thiên Sơn. Mà nếu cở đó coi như không có thì cũng có thể đến gặp Tế Tự của Quang Minh thần điện dung pháp thuật hồi phục là được. Hắn là đệ tử Thông Thiên Sơn, Tế Tự Quang Minh thần điện hẳn cũng phải cho hắn ít mắt mũi chứ? Phong Nhược Vũ nói nhỏ. - Không phải không thể mà là không muốn. Phong Nhược Vân nhớ tới con ngươi âm tàn của Phần Thiên. Trong lòng khẽ lắc đầu, xem ra trong lòng hắn đã hận Tề Bắc khắc sâu vào linh hồn rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang