[Dịch] Vô Thượng Long Ấn

Chương 4 : Yêu Nhiêu quả thực xinh đẹp

Người đăng: 

.
Hạ du Huyết Hà, nơi đây tập trung Vong Linh ít hơn so với thượng du. Chỉ lưa thưa một số ít, ít hơn rất nhiều so với thượng nguồn. Đột nhiên một cơn gió nhẹ thổi qua, mang đến hơi nước tươi mát thấm vào tận ruột gan. Gió mát thổi đến, ở ngoài thì là lẽ rất bình thường, nhưng xuất hiện ở nơi tràn ngập tử khí như Vong Linh sơn mạch thì lại có vẻ thật là quỷ dị. Quả nhiên, trận gió này thổi tới gần bờ Huyết Hà thì đột nhiện hóa thành từng mảnh màu xanh Phong Nhận (Đao gió), vô số Vong Linh nhất thời bị cắt ra làm bảy tám đoạn. Cách đó không xa, ở trong rừng một thân ảnh uyển chuyển đi ra. Là một nữ tử xinh đẹp, trên khuôn mặt ngũ quan như được khảm nạm một cách tỉ mỉ, ánh mặt dịu dàng, đôi mắt long lanh như câu hồn người khác, con ngươi của nàng có màu lam quả thật hiếm thấy. Màu lam là màu thuộc về gam màu lạnh, khó có thể làm cho người ta có được cảm giác ấm áp, nhưng đôi mắt màu lam này lại toát ra mị lực kinh người, thật là kỳ tích. Vẻ ngoài của cô gái hết sức bình thường, ma pháp bào màu xanh, rộng thùng thình, nhưng cũng không thể che lấp bộ ngực to lớn của nàng. Ma pháp bào phủ tới đầu gối, từ đầu gối trở xuống lại hoàn toàn trần trụi, da trắng như sữa, bắp chân trắng nõn, làm người ta nhìn thấy muốn lao lên gặm một cái. Nàng cầm trong tay một cây pháp trượng, pháp trượng được khảm lên năm viên tinh hạch, viên ở trung tâm lớn chừng nắm tay trẻ con, tản ra sương mù màu xanh. Nàng đi tới bên Huyết Hà, không quan tâm tới mấy viên Vong Linh châu nằm ngổn ngang. Đôi môi khẽ máy động, nàng vung pháp trượng lên một trận lốc xoáy hình thành, đem nước ở Huyết Hà cuồn cuộn hút lên cao. Thi hài, các loại sinh vật không biết tên ở Huyết Hà, thiên kim, bảo thạch, ngọc châu khó cầu các loại đều ở trong lòng lốc xoáy mà xoay tròn. Tay áo nữ tử bồng bềnh, mái tóc tùy ý bay loạn, nhưng nàng lại đứng im bất động, anh mắt dường như đang tìm kiếm thứ gì. Một lúc sau, nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong con ngươi lộ ra vẻ thất vọng nhàn nhạt- Đang tính triệt hồi ma pháp thì ánh mắt nàng đột nhiên bị hấp dẫn, nhẹ nhàng khua pháp trượng. Ở trong lốc xáy, một thân ảnh tóc tai bù xù bị một cỗ lực lượng mạnh kéo ra. - Ôi... Cô nương, mau giúp ta gỡ cái con cá sấu chết tiệt này ra với. Thân ảnh vừa rơi xuống đất liền lớn tiếng kêu lên. Thì ra trên người của hắn có một con cá hình thù kỳ quái đang giương hàm răng sắc bén muốn cắn nát đầu của hắn. Trong tay hắn đang cầm một thanh kiếm chắn ngang miệng con quái ngư. Nếu không như vậy, sợ rằng hắn đã là thức ăn trong bụng con quái ngư này rồi. Cô gái sửng sốt một chút, không ngờ tới là sẽ gặp tình huống như vậy. Nàng không nhịn được mà cười khúc khích, thanh âm như chuông bạc, cực kỳ dễ nghe. Ngay sau đó nàng đưa ngón tay ra chỉ, một mũi tên gió trong phút chốc đâm xuyên qua đầu con quái ngư. (DG: Cô gái này tu luyện "Trảm Phong" bí cấp giống dịch ta đây) Tề Bắc đạp một cước đem con quái ngư ra khỏi thân mình, ngồi dậy hổn hển nói: - Đa tạ cô nương cứu giúp, cô nương... Chậc.. ngươi thật xinh đẹp… - Thật sao? Cô gái nở nụ cười, vuốt ve mấy lọn tóc rủ xuống trước ngực. - Dĩ nhiên, ta gọi Tề Bắc, không biết cô nương xưng hô thế nào? Tề Bắc gật đầu, tay trái lặng lẽ đưa ra sau lưng nắm lại. - Yêu Nhiêu. (Yêu Nhiêu là xinh đẹp) Cô gái hứng thú nhìn về phía Tề Bắc, nhưng trong lòng thầm giật mình. Nàng phát hiện ra thiếu niên này có chút giật mình về sắc đẹp kiều diễm của nàng, nhưng cũng không bị mị lực trên người nàng làm cho nhỏ dãi, hai mắt hắn vẫn trong suốt. - Yêu Nhiêu? Ha ha, thật đúng là tên giống như người. Ma pháp của cô thật lợi hại nha, Long quyển phong vừa rồi là cao cấp ma sao? Nhất định cô là một cao cấp Ma Pháp Sư rồi. Tề Bắc vừa cười vừa nói, tay để sau lưng nắm thành quả đấm, càng ngày càng nắm chặt - Ha ha, ánh mắt của ngươi không tệ. Yêu Nhiêu cười duyên, nàng đường đường Địa Phẩm Ma Pháp Sư bị tiểu tử này nói thành là cao cấp Ma Pháp Sư. Ma Pháp Sư là nghề nghiệp cao quý, trong vạn người, khó khăn lắm mới có một người có thiên phú về ma pháp. Mà coi như có thiên phú ma pháp cũng chia thành cao thấp, rất nhiều Ma Pháp Sư, cuối cùng cả đời cũng chỉ là sơ cấp ma pháp sư mà thôi. Các cấp bậc của Ma Pháp Sư chia thành nhiều cấp: kiến tập Ma Pháp Sư, sơ cấp Ma Pháp Sư, trung cấp Ma Pháp Sư, cao cấp Ma Pháp Sư, vương phẩm Ma Pháp Sư, Địa Phẩm Ma Pháp Sư, Thiên phẩm Ma Pháp Sư, Thánh Ma Pháp Sư. Mà đại biểu cho cơ sở cấp bậc chiến sĩ thì chia làm: Kiến Tập Chiến Sĩ, Sơ Cấp Chiến Sĩ, Trung Cấp Chiến Sĩ, Cao Cấp Chiến Sĩ, Vương Phẩm Chiến Sĩ, Địa Phẩm Chiến Sĩ, Thiên Phẩm Chiến Sĩ, Thánh Chiến Sĩ. - Yêu Nhiêu, có gì ăn hay không? Tề Bắc khát vọng nhìn Yêu Nhiêu, hắn suốt tám tháng ở trong nước sôi lửa bỏng, quả thực so với dã nhân còn không bằng. Yêu Nhiêu cười một tiếng, đầu ngón tay hơi động, lương mỹ vị liền hiện ra trước mắt Tề Bắc. Đôi mắt Tề Bắc sáng ngời, một tay ngay lập tức bắt đầu tiêu diệt chỗ thức ăn như hổ đói. Yêu Nhiêu đứng nhìn Tề Bắc, khóe miệng mang theo tia mỉm cười. Đây quả là một thiếu niên kỳ quái, xem hắn một thân lệ khí tĩnh mịch, tựa hồ sống ở Vong Linh sơn mạch một khoảng thời gian không ngắn. Nhưng trên người của hắn không có bất kỳ tí ma lực nào dao động, cũng như dao động của đấu khí, hơn nữa là nụ cười của hắn rất sạch sẽ chứng minh rằng tâm tính của hắn không hề bị ảnh hưởng. Mà chưa kể đến, thật lâu rồi không có ai cứ như vậy tự nhiên gọi thẳng tên của nàng, phải nói là không có người nào dám. Rất nhanh, những thứ để cho nàng ăn ba ngày đã bị Tề Bắc đánh một trận gió cuốn mây tan nuốt vào bụng. - Thoải mái quá, thì ra ăn một bữa ngon cũng là một chuyện hạnh phúc. Tề Bắc vỗ bụng cười nói. Yêu Nhiên tiến lên, lấy ra một mảnh khăn gấm, nhẹ nhàng giúp hắn lau thức ăn còn sót trên khóe miệng. Tề Bắc ngàng nhiên ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt mềm mại, đáng yêu màu lam của Yêu Nhiêu, tim hắn bỗng nhiên như lọt vào một đám bông, mềm mại bồng bềnh. - Ngươi thật gọi là Tề Bắc sao? Yêu Nhiêu ôn nhu hỏi. - Dĩ nhiên, ta tên là Nặc Đức Tề Bắc. Ánh mắt Tề Bắc có chút mê mang, trong miệng cũng là vô ý thức hồi đáp. Nặc Đức Tề Bắc? Yêu Nhiên liếc mắt một cái, nhìn đến cái nhẫn trong tay Tề Bắc. Thì ra tiểu tử này chính là kẻ mang dòng máu chính thống của Kim Diệp vương triều Nặc Đức. - Ngươi tại sao lại xuất hiện ở Vong Linh sơn mạch? Yêu Nhiêu tiếp tục hỏi. - Bị một tên Vong Linh Ma Pháp Sư đưa đến đây. Hắn ta đã chết, ta chỉ có thể một mình cầu sinh. - Ngươi là Ma Pháp Sư hay là chiến sĩ? - Ách... cả hai đều không phải, ta là võ sĩ. Võ sĩ? Yêu Nhiêu ngẩn người, nàng chưa hề nghe nói tới bao giờ. - Võ sĩ tu luyện những gì? - Đương nhiên là võ thuật rồi- Yêu nhiêu cũng phát mê rồi, nếu không phải nàng có lòng tin tuyệt đối vào Ma pháp tinh thần của mình thì nàng cho rằng tiểu từ này đang đùa giỡn nàng. - Ngươi tu luyện thế nào? - Ngươi xem ta tay. Tề Bắc mở ra bàn tay trái nói. Yêu Nhiêu vừa nhìn vừa tới, trong lòng bàn tay Tề Bắc không có gì cả, nhưng mà nàng phát hiện ra từ nãy tới giờ tay trái của Tề Bắc giấu ở sau lưng. - Không có gì cả. - Cô sờ sờ sẽ biết. Yêu Nhiêu do dự một chút, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng sờ vào tay của Tề Bắc. Tay trái của Tề Bắc đột nhiên nắm lại, đem bài tay nhỏ bé của Yêu Nhiêu nắm trọn vào trong. Tay nàng thon mềm như nước sờ một chút muốn mềm hẳn ra. - Cô thật là dám sờ vào sao? Hai tròng mắt của Tề Bắc đang mê mang trong phút chốc trở nên trong suốt, nhìn Yêu Nhiêu, cười hì hì. - Ngươi... Yêu Nhiêu kinh ngạc, thanh quang trên người chợt lóe, trực tiếp đem Tề Bắc đánh bay ra ngoài. Nàng lại không hề phát hiện, bàn tay nhỏ bé của nàng bị Tề Bắc cầm trong nháy mắt, lòng bàn tay của hắn có kim quang hiện lên, mà ngón giữa của nàng có chút tê dại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang