[Dịch] Vô Thượng Long Ấn

Chương 38 : Ngày đính hôn.

Người đăng: 

.
Tia sáng đầu tiên xuyên qua mây mù chiếu lên hoàng đô. Con đường lớn nhất Hoàng thành xưa kia luôn trang nghiêm vắng lạnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt, vô luận đại quý tộc, tiểu quý tộc hay là bình dân đều lục tục hướng về con đường lớn nhất này. Vốn là đám hỏi giữa Hoàng gia công chúa và thế gia là chuyện rất bình thường, kể cả giai cấp thấp nhất cũng chỉ vui mừng một chút thôi. Nhưng là lần này thì khác, bởi đây là lễ đính hôn giữa Ngũ Thiếu của đệ nhất đại thế gia Nặc Đức gia tộc và Minh Nguyệt công chúa, người được Hãn Mạc Tư Đại Đế sủng ái nhất. Đối với một số người có cái nhìn mà nói, bọn họ đã sớm biết Nặc Đức gia tộc và hoàng thất đang mâu thuẫn, mà lịch sử tám trăm năm của Nặc Đức gia tộc, nào đã từng có người ai cùng hoàng thất có làm đám hỏi đâu? Bọn họ thấy chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi. Con về những người dân tầm thường thì họ không có nhìn xa như vậy. Bọn họ chỉ biết là Nặc Đức Ngũ Thiếu quần áo lụa là phong lưu thành tính, mà hắn vẫn có thể ở trong Vong Linh Sơn sinh tồn tám tháng. Kỳ tích này đã trở thành một truyền thuyết, hơn nữa lưu truyền trong dân gian lại càng thêm ly kỳ, thế nên bọn họ chỉ muốn tới xem nhân vật trong truyền thuyết này một chút. Dĩ nhiên, còn có một bộ phận người tới để chiêm ngưỡng Minh Nguyệt công chúa xinh đẹp và đầy tài danh. Không ít kẻ tự nhận mình phong lưu phóng khoáng đang bóp cổ tay thở dài đưa mắt chờ đợi. Dựa theo quy củ, hoàng thất và thế gia khi đính hôn cùng hôn lễ phải tiến hành ở thần điện của Nữ thần sinh mệnh, vị thần đại biểu cho tính mạng các sinh vật. Nghi thức thứ nhất, Tề Bắc phải đích thân lái xe ngựa đến trước hoàng cung mời Minh Nguyệt công chúa lên xe, rồi trở về Nặc Đức gia tộc, để nàng quen thuộc với cuộc sống mới sắp đến. Sau nghi thức đầu tiên thì phải cùng nhau đi tới thần điện của Nữ thần sinh mệnh. Sau khi cầu phúc trước Nữ thần sinh mệnh thì nghi thức đính hôn long trọng mới có thể chính thức bắt đầu. Lúc này, Tề Bắc mặc bộ lễ phục gồm hai màu trắng đen, cầm cương cỗ xe có mười tám con Thất Hỏa Diễm Độc Giác Mã đi trên con đường lớn nhất Kim Diệp, từ từ đi về phía hoàng cung, ở phía sau hắn là một đoàn Hắc giáp quân đảm nhiệm đội nghi thức. Tề Bắc nhìn người dân hai bên hướng hắn chỉ chỉ, làm hắn cảm thấy không được tự nhiên, bởi nhiều người cứ chỉ chỏ làm như không phải hắn đi đính hôn mà là một loại động vật quý hiếm được hoàng đế mang ra khoe dân chúng vậy. Tề Bắc hướng sau vẫy vẫy tay, một lão già thuộc Nặc Đức gia tộc chịu trách nhiệm lễ nghi liền đi tới bên cạnh hắn hỏi: - Ngũ Thiếu Gia có gì phân phó? - Có thể tăng thêm tốc độ hay không? Tề Bắc hỏi. - Tại sao ngài lại muốn như vậy? Dựa theo quy củ, xe ngựa một khắc chỉ được đi hai mươi trượng, một tấc không được hơn, một ly không được thiếu. Lão già lắc đầu quầy quậy, quy củ này ngàn năm qua cho đến khi hắn biết là do thần toan tính, không được sửa đổi. "Người bảo thủ!" Tề Bắc liếc mắt nghĩ. - Toàn đội, tăng thêm tốc độ, thẳng tới hoàng cung. Tề Bắc đứng lên, lớn tiếng quát. - Rõ. Hắc giáp quân phía sau đồng thời giơ dụng cụ lên cao, đồng thanh nói. - Ya! Dây cương trong tay Tề Bắc rung lên, mười tám con Thất Hỏa Diễm Độc Giác Mã nhất tề hí, bốn vó giẫm mạnh phóng về phía trước.Bốn trăm Hắc một nhất thể, đều nhịp nhàng phóng về phía trước. - Ngũ Thiếu Gia, dừng lại, không thể... Lễ nghi quan quá sợ hãi vội đuổi theo ở phía sau kêu lên oai oái, hơn mười thị tỳ vì vậy mà hoa dung thất sắc. Hai bên quần chúng vây xem cũng hưng phấn hẳn lên. Mọi người như được ăn xuân dược thượng phẩm, tru lên hứng phấn. Cứ với tốc độ như vậy, không đầy một khắc, cánh cửa khổng lồ của Hoàng cung điện ở xa xa dần hiện lên rõ ràng. Hộ vệ gác cổng Hoàng cung chỉ thấy một cỗ xe ngựa đang nhanh chóng phóng về phía Hoàng cung. Mà theo sau xe ngựa là mấy trăm quân sĩ đều nhịp nhàng theo sát chiếc xe xông đến. Không sai, chính là xông đến. Chuyện này chưa từng có từ trước đến nay. Từ xa xa có thể cảm giác được một loại khí thế bài sơn đào hải hướng thẳng về hoàng cung. - Ô... Ô... Tên chỉ huy cấm vệ cung trong lòng run lên, theo bản năng hắn nâng cao kèn lệnh trong tay, đại biểu cho ý tứ có kẻ dám công kích Hoàng cung. Trong nháy mắt, cả hoàng cung đang vui mừng nhất thời bùng nổ, một trận náo loạn khủng khiếp xảy. Nhiều đội cấm quân võ trang đầy đủ từ các phương hướng hướng ùn ùn kéo đến thủ hộ trước đại môn, không khí vui mừng trong phút chốc đã biến mất, cảnh vật trở nên xơ xác tiêu điều. Thống lĩnh cấm quân đứng ở trên cửa cung nhìn xuống, thấy mười tám con Thất Hỏa Diễm Độc Giác mã chồm chồm tới, trênchiếc xe thì Tề Bắc mặc lễ phục đang điều khiển cỗ xe. Hắn nhất thời không khỏi sửng sốt, đập vào đầu tên chỉ huy cấm vệ cung một cái, quát lên: - Mắt ngươi đặt dưới mông đít à? Đây là Ngũ Thiếu Gia của Nặc Đức gia tộc tới đón Minh Nguyệt công chúa, giải trừ cảnh giới, mở cửa Hoàng cung. - Vâng, thống lĩnh. Tên chỉ huy cấm vệ cung vô cùng ủy khuất. Chuyện gì xảy ra thế, ngài không thể tới đón bình thường được hay sao, tự nhiên cứ xuông đến như sắp đánh nhau làm gì? Cảnh giới được giải trừ, từng chiếc Ma Nỗ tản ra u quang đã thu trở lại, cánh cửa Hoàng cung đang đóng chặt cũng từ từ mở ra. Tề Bắc kéo cương ngựa cho xe ngựa dừng lại trăm mét trước Hoàng cung. Nhìn cấm quân trên lầu đang lục tục rút lui, khóe miệng hắn nhếch lên, lộ điệu cười khoái trá. Hiệu quả như vậy có chút ngoài dự liệu của hắn, bất quá hắn rất hài lòng. Dù sao sau khi đính hôn hắn sẽ phải rời xa hoàng đô, nên dù người khác nghĩ hắn thế nào, chả liên quan quái gì đến hắn. Không lâu sau, Hắc giáp quân sĩ đuổi kịp dừng lại phía sau xe đưng nghiêm chỉnh tề, không ai bị đỏ mặt, thở cũng không gấp. Thể chất quả là cường hãn cường hãn, không hổ là Kim Diệp đệ nhất cường quân. Đợi thêm một lúc lâu nữa, một chiếc xe ngựa chở quan lễ nghi và với hơn mười người thị nữ hoa dung thất sắc đến. - Ngũ Thiếu Gia, ngài... ngài đây là... Dù quan lễ nghi nửa đường đã lên một chiếc xe ngựa nhưng tuổi tác hắn đã cao, vẫn thở không ra hơi. Tề Bắc sợ hắn có thể về hầu các vị tiên gia bất cứ lúc nào. Mà trên thực tế, lễ nghi quan lúc này thật muốn ngất đi. Chuyện đính hôn há có thể thành trò đùa nhưng hiển nhiên sự việc trước mắt Nặc Đức Ngũ Thiếu này căn bản là không có đem lễ phép vào trong mắt. - Đi thôi, chúng ta đi vào rồi hãy nói. Tề Bắc cướp lời quan lễ nghi, hắn không muốn nghe lời nói của lão già bảo thủ này nữa. - Ngũ Thiếu Gia, thời gian vẫn chưa đến a, Ngũ Thiếu, Ngũ Thiếu... Ai, lũ trẻ sau này, càng lúc càng vô phép a. Lễ nghi quan bất đắc dĩ nhìn Tề Bắc lái xe ngựa tiến vào cửa cung, lắc đầu than thở. … … Trong điện chánh sự của Hoàng cung, Hãn Mạc Tư Đại Đế cau mày nghe thống lĩnh cấm quân báo cáo. - Ừ, trẫm biết rồi. Ngươi đi xuống đi. Hãn Mạc Tư Đại Đế phất tay cho thống lĩnh cấm quân lui xuống, trong lòng mặc dù không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Sau khi thống lĩnh cấm quân ra khỏi điện, bỗng xuất hiện một trung niên nhân diện mạo xấu xí. - Bệ hạ, chuyện của Lan Lăng Hầu phủ đã tra rõ rang. Bởi vì Ngũ Thiếu của Nặc Đức gia tộc là Nặc Đức Tề Bắc tặng cho Lan Lăng hầu hai con Cự Dương Tượng nhưng hai con thú này đột nhiên nổi điên gây náo loạn. Bất quá, Lan Lăng hầu hạ lệnh trong phủ trên dưới không được tiết lộ, đúng là có chút kỳ quái. Trung niên nhân này nói. - Tại sao Duy Nhĩ trưởng lão Luôn khinh bỉ Lan Lăng hầu lại đi tới Lan Lăng Hầu phủ? Hãn Mạc Tư Đại Đế hỏi. - Duy Nhĩ trưởng lão đi tới kiểm tra hai con Cự Dương Tượng! Chắc là Lan Lăng hầu hoài nghi Cự Dương Tượng bị hạ độc. Trung niên nhân nói. - Vậy ngươi có tra được đó là độc gì không? Hãn Mạc Tư Đại Đế nhìn trung niên nhân này nói. - Cái này, vi thần còn chưa tra được. Trung niên nhân cúi đầu. Hãn Mạc Tư Đại Đế đột ngột vỗ bàn, cả giận nói: - Đi thăm dò ngay! Tra rõ ràng xem hai con Cự Dương Tượng bị đánh thuốc gì? Trung niên nhân run lên như cầy sấy, luôn miệng đồng ý, vội vàng lui xuống. Hãn Mạc Tư Đại Đế ở trong điện thong thả bước đi hai vòng, ánh mắt rét lạnh, nói: - Lan Lăng hầu, Duy Nhĩ, đừng làm cho bổn vương tra được chuyện Vong Linh Ma Pháp Sư kia có liên quan đến các ngươi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang