[Dịch] Vô Thượng Long Ấn

Chương 35 : Ma Dược sư Duy Nhĩ.

Người đăng: 

.
Đến tận tờ mờ sáng Lan Lăng hầu mới trở lại Hầu phủ, vừa đi vừa ngâm nga, trên miệng nở nụ cười, hiển nhiên tâm tình không tệ. Chẳng qua khi hắn vừa tiến vào hầu phủ thì quản gia mang vẻ mặt đưa đám chạy tới hồi báo với hắn chuyện đêm qua hai con Cự Dương Tượng nổi điên, phá lồng sắt xông ra ngoài giết chết hơn mười người gồm hộ vệ và hạ nhân. Lan Lăng hầu nghe vậy trái tim lập tức nhảy mãnh liệt vài cái, liền chạy ào vào viện tử của mình. "Hắc Ám hồn cấm đã biến mất!" Trong lòng Lan Lăng hầu có dự cảm bất thường làm cho toàn thân hắn run rẩy. Hắn vội đi tới cửa phòng ngủ của mình, nhưng lại sợ tới mức không dám đẩy cửa. Mãi đến khi ý niệm thôi thúc mấy lượt, hắn mới cắn răng đẩy cửa đi vào. Cảnh tượng đập vào mắt khiến cho Lan Lăng hầu kinh sợ ngây người, thiếu chút nữa hộc máu. Ở cuối gian phòng, căn phòng mật phía sau giá sách đã bị mở ra không có chút nào che dấu, hạ thể mười mấy con rối đầm đìa máu tươi. Nhưng thư đó vẫn chưa thấm vào đâu, cái càng làm hắn hoảng sợ chính là trên sàn nhà có đào một cái hố rộng. - Đáng chết! Lan Lăng hầu nhảy xuống dưới hố. Khi hắn nhận ra cái hố đào này nối với thông đạo dưới đất thì tia hi vọng cuối cùng cũng bị hoàn toàn đánh nát. Hai chân Lan Lăng hầu run rẩy đi vào hắc tinh thạch mật thất, cho tới lúc hắn nhìn thấy thi thể đang nằm trên mặt đất kia, cả người nháy mắt co quắp ngồi bệt xuống đất. - Sư phụ đã chết, ta cũng không còn đường sống. Rốt cuộc là kẻ nào? Là kẻ nào có thể giết chết sư phụ... Lan Lăng hầu lẩm bẩm tự nói. Hắn không rõ, rốt cuộc là vị cường giả nào có thể xông vào trực tiếp lấy ra trái tim và não của Vô Thiên Tôn Giả. Phải biết rằng, Vô Thiên Tôn Giả từng là một Hắc Ám Thánh Ma Pháp Sư, mặc dù hắn đánh một trận với Nam Vô Nhai chịu trọng thương, tụt xuống cảnh giới Địa Phẩm Ma Pháp Sư, bất quá muốn đối phó cũng không dễ dàng như vậy. Lan Lăng hầu dù sao cũng không phải là người bình thường, hắn từ từ áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, bắt đầu bình tĩnh suy tư. "Cự Dương Tượng, Tề Bắc, cường giả thần bí..." Hắn đem các chi tiết đó liên hệ lại với nhau. "Cự Dương Tượng nổi điên, có phải là Tề Bắc ra tay hay không? Chẳng qua bằng vào thực lực Tề Bắc tuyệt đối không cách nào giết chết được Vô Thiên Tôn Giả, cứu đi Nam Vô Nhai. Hơn nữa, hắn cũng không thể vô thanh vô tức làm cho Hắc Ám Hồn Cấm biến mất được. Mặt khác nếu như là cường giả đến cứu thì Mộng Huyễn Hải sẽ không thể nào sẽ bỏ qua cho mình tội khi sư diệt tổ. Như vậy, chỉ còn một khả năng chính là rất có thể vị cường giả thần bí cũng là vì vật mà Vô Thiên Tôn Giả muốn có mà đến. Hơn nữa, nói không chừng vị này cường giả này cũng là người của binh đoàn Hắc Ám. Nếu không phải người tinh thông Hắc Ám ma pháp thì chỉ có thể mạnh mẽ phá hư Hắc Ám Hồn Cấm. Mà một khi mạnh mẽ phá vỡ nhất định sẽ lưu lại dấu vết nhưng Hắc Ám hồn cấm như thể hoàn toàn tiêu tan, chắc chắn là do bị phá giải chứ không phải là mạnh mẽ phá hư."Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Lan Lăng hầu nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hắn đi tới đem cả những con rối và những thứ mà con rối bị chặt đứt vứt xuống hố, sau đó cho lấp đi địa đạo. Quản gia Hầu phủ thấp thỏm đứng chờ Lan Lăng hầu, bởi hắn biết tên Hầu gia này tính tình cổ quái, lòng dạ độc ác đối nên chắc chắn hình mà hắn nhận phải sẽ rất kinh khủng. - Lệnh cho cho toàn phủ không được tiết lộ chuyện đêm qua, nếu không bổn hầu cắt lưỡi các ngươi ném cho chó ăn. Lan Lăng hầu nói. - Vâng... Hầu gia, còn hai con Cự Dương Tượng... Hầu phủ quản gia vội vàng gật đầu. Lan Lăng hầu vừa nghe đến Cự Dương Tượng, ánh mắt càng thêm âm lãnh, khóe miệng của hắn khẽ mím lại, âm hàn nói: - Ngươi không cần lo. Xử lý xong chuyện trong phủ hãy đi Ma tháp tìm Duy Nhĩ trưởng lão. Bổn hầu có việc gấp tìm hắn. - Vâng, Hầu gia. Quản gia không dám hỏi nhiều, lập tức cáo lui. Ma tháp là chỗ ở của tổng bộ hội đồng Ma Pháp Sư thuộc Kim Diệp hoàng triều. Duy Nhĩ trưởng lão là một vị Hỏa Hệ Ma Pháp Sư cao cấp, đồng thời cũng là một vị Ma Dược Sư. Nếu như nói trong một vạn cái người bình thường mới có một cái Ma Pháp Sư...như vậy cũng không tính là gì, bởi trong một vạn Ma Pháp Sư cũng không tìm ra được một cái Ma Dược Sư. Cho dù chỉ là Ma Pháp dược tề cấp một cũng đã hơn vạn kim tệ, đôi khi có tiền cũng không mua được, bởi vì nhu cầu quá lớn, đồng thời Ma Dược Sư cũng vô cùng khan hiếm. Một lọ Ma Lực tề sơ cấp có thể trong nháy mắt gia tăng ba thành ma lực sơ cấp cho Ma Pháp Sư, chỉ sử dụng một lần đã ngốn năm vạn kim tệ. Một viên Đấu Lực hoàn sơ cấp có thể trong nháy mắt gia tăng ba thành đấu khí chiến sĩ sơ cấp, muốn sử dụng một lần đã mất hai vạn kim tệ. Còn nếu là Ma Lực Tề trung cấp hoặc Đấu Lực Hoàn trung cấp, giá tiền tăng lên gấp mười lần cũng không có gì là kỳ lạ. Vì vậy, Duy Nhĩ trưởng lão dù chỉ là một Ma Pháp Sư cao cấp nhưng bởi vì hắn có thể luyện chế Ma Dược trung cấp nên đã giúp hắn trở thành một trong ma mười đại trưởng lão. Hắn nắm quyền lực thật lớn, nhân mạch cực kỳ rộng, kể cả Hãn Mạc Tư Đại Đế đối với hắn cũng phải nhường nhịn ba phần. Tất cả mọi người ở đây đều biết Duy Nhĩ trưởng lão luôn luôn coi khinh sở thích của Lan Lăng hầu nhưng chẳng biết tại sao Lan Lăng hầu lại có chuyện gì muốn tìm hắn. Một canh giờ sau, Duy Nhĩ trưởng lão đã đi tới cửa Lan Lăng Hầu phủ. Duy Nhĩ trưởng lão là một lão già có một chòm râu khá dài, thân lão mặc ma bào như hỏa diễm, tay cầm hỏa hồng ma trượng tráng lệ, áo bào cứ đong đưa tựu như một đoàn lửa đang hừng hực thiêu đốt, ẩn chứa cốt cách vô cùng cao quý. Lan Lăng hầu tự mình đứng sẵn chờ ở cổng rồi mời lão tiến vào thư phòng Hầu phủ. - Hắn đã chết phải không? Duy Nhĩ trưởng lão vừa vào thư phòng, tựu lập tức xoay người, nhìn chằm chằm Lan Lăng hầu nói - Không sai Lan Lăng hầu gật đầu. - Ha ha ha, cái lão già tà ác này cuối cùng đã chết, thật là thống khoái. Ta chịu khống chế của hắn đủ rồi. Duy Nhĩ trưởng lão cười to. Trên mặt tràn đầy kích thích điên cuồng, vẻ trầm ổn luôn duy trì không biết vứt đi nơi nào rồi. Lan Lăng hầu quyến rũ xoắn xoắn sợi tóc, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn Duy Nhĩ trưởng lão phát tiết. Sau một lúc lâu, tiếng cười Duy Nhĩ Ma Pháp Sư ngừng lại. Hắn quay ra khóc thành tiếng, trên chòm râu thượng dính đầy nước mắt, nước mũi, khóc đến như một hài tử. Lan Lăng hầu than nhẹ một tiếng, vỗ lên vai Duy Nhĩ Ma Pháp Sư, mở miệng nói: - Lão nghĩ thông suốt rồi sao? Cho dù lão gia hỏa kia đã chết nhưng chúng ta bị rơi vào Hắc Ám là không thể quay lại. Trên người chúng ta, U Minh ấn ký vĩnh viễn không thể tiêu trừ cho dù có chết. Duy Nhĩ trưởng lão chán ghét dùng ma trượng gạt tay Lan Lăng hầu ra, lau nước mắt nước mũi. Tâm tình cũng khôi phục trở lại bình thường. Lão lạnh lùng nói: - Ngươi gọi ta tới làm gì? - Duy Nhĩ a, chúng ta hiện tại cùng trên một cái thuyền. Thuyền mà lật thì bổn hầu sẽ không được chết già, lão thân là trưởng lão cũng sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của hoàng triều. Bổn hầu nói thật nói với lão, cường giả hôm qua xông vào phủ giết chết lão gia hỏa kia, ta hoài nghi hắn cũng là người binh đoàn Hắc Ám. Lan Lăng hầu thản nhiên nói, ẩn chứa ý vị uy hiếp. Cổ Duy Nhĩ nổi gân xanh phập phồng , một hồi lâu mới hừ lạnh nói: - Ngươi muốn ta làm gì? - Đối với lão mà nói, đó chỉ là chuyện nhỏ. Ta muốn lão đi xem hai con Cự Dương Tượng bị trúng thuốc gì? Lan Lăng hầu vừa nói vừa hồi tưởng tên Tề Bắc tiểu tử kia, khóe miệng mỉm cười giễu cợt. Hắn hiện tại biết cần biết rõ ràng liệu có liên quan đến Nặc Đức gia tộc hay không. Duy Nhĩ đi tới cẩn thận kiểm tra hai con Cự Dương Tượng bị trói không thể nhúc nhích. Một lát sau, lão nhướng mày, nhẹ giọng nói với Lan Lăng hầu: - Không sai, ở đây có chứa khí tức hắc ám, là kích thích ma dược. Lan Lăng hầu cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra sự việc này không có quan hệ gì với Nặc Đức gia tộc cũng, đồng nghĩa với việc hắn đoán đúng, là do cường giả của binh đoàn Hắc Ám làm ra. Có lẽ trong mắt cường giả bậc này hắn chỉ là một con kiến hôi nho nhỏ, căn bản khinh thường không thèm đối phó. Như vậy hắn sẽ không bỏ mạng nữa, hắn vẫn có thể tiếp tục làm đệ tử ký danh của Mộng Huyễn Hải, tương lai vẫn vô cùng sáng sủa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang