[Dịch] Vô Thượng Long Ấn
Chương 30 : Chúng ta cũng thành một đôi nha!
.
Nặc Đức Mễ Âu đang chuẩn bị cho thức đính hôn của Tề Bắc và công chúa Minh Nguyệt vào hai ngày nữa. Mễ Âu thân là trưởng tôn của gia chủ Nặc Đức Kha Đế, nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn có thể nhẹ nhàng kế thừa vị trí gia chủ. Vì vậy, địa vị của Nặc Đức Mễ Âu trong gia tộc không cần phải nói, vô luận thực lực hay uy vọng của hắn vẫn là cao nhất đồng lứa. Hắn là Ma Pháp Sư Thủy Hệ vương phẩm, trước mắt đang quản lý sản nghiệp gia tộc ở mười thành tỉnh Đông Bắc, đồng thời cũng là chấp sự của hội đồng Ma Pháp Sư hoàng triều Kim Diệp.
Khi Tề Bắc trở về, thấy các trưởng lão trong gia tộc đến cái rắm cũng không dám đánh chỉ đứng đợi. Hiển nhiên khi Nặc Đức Mễ Âu trở về, mọi người kể cả các trưởng lão đều rất coi trọng bởi bình thường đến mặt còn khó gặp huống chi là nói chuyện, thậm chí gia tộc còn muốn đêm đó tổ chức yến hội long trọng hoan nghênh lão trở về.
Người với người làm sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ?
Ngược lại Tế Bắc cũng không cảm thấy gì, người có thực lực hẳn sẽ được tôn vinh.
Dạ tiệc được diễn ra tại hoa viên rộng lớn tại gia tộc Nặc Đức, phàm là người có danh vọng trong hoàng đô đều tới. Tề Bắc mặc chiếc áo mà Huyễn Ảnh đích thân may vào. Chiếc áo được may rất đẹp mới thấy tay nghề của nàng thật khiến người ta sợ hãi thán phục, nàng hoàn toàn may thủ công mà còn đẹp hơn cả thợ may của Hoàng gia. Nhìn Huyễn Ảnh đang cầm sẵn đai lưng cho mình, tâm Tề Bắc nóng lên, đột nhiên vươi hai tay ra ôm nàng vào lòng. Huyễn Ảnh thấy thế liền dung hàm răng ngà cắn nhẹ lên lồng ngực chắc khỏe của Tề Bắc, dịu dàng nói:
- Thiếu gia thật xấu, muội phải cắn.
- Muội cắn ngực ta, bổn thiếu gia sẽ cắn mông muội, muội cắn nữa đi.
Tề Bắc cười hắc hắc nói.
Huyễn Ảnh có chút bất đắc dĩ, bị hành động lưu manh của Tề Bắc đánh bại, đành ngoan ngoãn đứng yên trong lòng hắn không dám lộn xộn. Hai tay Tề Bắc ôm Huyễn Ảnh, mặt cà nhẹ cà bên tai nàng, khẽ nói:
- Chỉ muốn ôm muội một chút thôi mà.
- Dạ.
Huyễn Ảnh giống như con mèo khẽ lên tiếng, vươn cánh tay ngọc ra ôm lấy hông hắn. Ôm Huyễn Ảnh trong lòng, Tề Bắc cũng không có tư tưởng dâm tà gì, chẳng qua dưới ánh sáng muôn màu của đèn ma pháp trang hoàng khắp phủ, hắn đột nhiên có chút hoài niệm về một đêm, trong căn phòng tràn đầy ánh đèn sặc sỡ ở kiếp trước, có cô bé xinh đẹp đã từng khiến hắn rung động. Hồi lâu, Tề Bắc nhẹ nhàng buông Huyễn Ảnh ra, nhìn vào gương, đột nhiên kinh hoàng kêu một tiếng:
- Không ôn!
- Sao vậy?
Huyễn Ảnh vội vàng hỏi, đánh giá Tề Bắc từ trên xuống dưới, xem có nơi nào không ổn hay không.
- Mặc xiêm y muội may, huynh vốn đã quá đẹp trai, giờ lại tiêu sái như vậy, sẽ làm biết bao nhiêu phu nhân và thiếu nữ thương nhớ mất.
Tề Bắc cười cười nói. Huyễn Ảnh nghe thế tức giận liếc nhìn Tề Bắc, bất quá cũng thấy đúng, Tề Bắc vốn được di truyền gien ưu tú từ mẫu thân, tóc vàng hơi uốn , đôi mắt đen sáng như sao, tất cả cùng phối hơp như vậy có chút tà dị, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn cười lên đầy quyến rũ.
- Thiếu gia là tiểu bạch kiếm.
Huyễn Ảnh nói thầm.
Tai Tề Bắc thính vô cùng, nhìn vào đôi mắt Huyễn Ảnh chân thành nói:
- Bổn thiếu gia tuy giống tiểu bạch kiểm, kỳ thực lại có một trái tim cuồng nhiệt, không tin muội sờ đi.
Nói xong, Tề Bắc đặt bàn tay nhỏ của Huyễn Ảnh lên ngực. Cảm giác được tiếng tim đập mãnh liệt, nàng như bị điện giật, vội vàng rút bàn tay nhỏ bé về, nói:
- Dạ tiệc đã sắp bắt đầu, thiếu gia không đi sẽ trễ đó.
Tề Bắc cười hắc hắc đi ra,còn Huyễn Ảnh vẫn ở Tử Lý phòng, sắc mặt phức tạp, hai bàn tay nhỏ đan vào nhau, tim đập liên hồi.
Tề Bắc vừa đến khu yến hội, vừa vặn gặp được đại ca Nặc Đức Mễ Âu.
- Đại ca.
Tề Bắc nhàn nhạt gọi một tiếng, trong ấn tượng của hắn thì vị đại ca này không chào đón hắn chút nào.
Quả nhiên, Nặc Đức Mễ Âu chỉ khẽ gật đầu rồi liền từ đi qua sát người hắn. Tề Bắc nhún nhún vai không để ý, nhìn khắp nơi, muốn tìm coi anh ruột Nặc Đức Hoài An của mình đang ở chốn nào.
- Không cần tìm, đại ca của huynh đang cùng đại tỷ của muộn trốn ở bên kia nói chuyện yêu đương đấy.
Phong Nhược Vũ không biết từ nơi nào chui ra, chu chu cái miệng nhỏ nhắn lên, vẻ mặt không cam lòng nói.
- Sao vậy? Hai người bọn họ vốn là một đôi, muội việc gì phải chu mỏ lên thế?
Tề Bắc cầm lấy một ly rượu và một ly nước trái cây, vừa nói vừa đem ly nước trái cây đưa cho Phong Nhược Vũ.
- Đương nhiên muội không có ý kiến, chẳng qua là đột nhiên muội cảm thấy muội như người thừa ý. Tề Bắc, hay là chúng ta kết thành một đôi đi.
Phong Nhược Vũ nhận lấy ly nước trái cây nói.
- Phụt!!!
Tế Bắc vừa mới uống một hớp rượu, nghe vậy không khỏi phun ra toàn bộ. Hắn có chút bối rối, tuy rằng trong đầu cũng có ý này, chẳng qua là lúc này vẫn chưa được, ít nhất phải qua hai năm nữa… chậc, nếu tiểu mỹ nhân yêu cầu, vậy thì có lẽ nên bắt đầu từ hôn môi thôi! Tề Bắc vừa muốn mở miệng nói, Phong Nhược Vũ lại cười khanh khách, nói:
- Tề Bắc, huynh tưởng thật sao?
Tề Bắc đưa tay lên khuôn mặt dễ thương của Phong Nhược Vũ kéo kéo, nghiêm mặt nói:
- Tên Tề Bắc là để muội gọi sao? Gọi ca ca.
- Ca ca, hảo ca ca, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của muội sưng lên mất…
Phong Nhược Vũ cầu xin tha thứ nói.
Tề Bắc buông tay ra, nói:
- Từ nay về sau, đều phải gọi là ca ca, nếu dám gọi thẳng tên ca thì ca đánh tưng mông muội lên đó.
Phong Nhược Vũ làm mặt quỷ, nói:
- Lúc nãy mới gọi ca là Tề Bắc, ca có nói gì đâu.
- Nãy khác giờ khác, dù sao sau này cũng đều phải gọi là ca ca.
Mặt Tề Bắc không khỏi có chút nóng lên, cũng vì chính mình cảm thấy ngượng ngùng.
- Nhưng muội muốn gọi thằng là Tề Bắc thì sao?
Phong Nhược Vũ chớp chớp đôi mắt to màu xanh nhạt nói.
- Khục khục, chờ muội lớn lên hẵng gọi.
Tề Bắc ho khan hai tiếng, hai mắt chẳng kiêng nể nhìn tiểu la lỵ.
- Muội lớn rồi.
Phong Nhược Vũ ưỡn ngực nói.
Tề Bắc liếc mắt một cái, khinh thường bỉu môi. Phong Nhược Vũ cúi đầu nhìn bộ ngực rất đều của mình, lại nhìn một chút các vị phu nhân mặc áo lộ ra một nửa bộ ngực trắng như ngọc mà có chút tự ti, bất quá, nàng rất nhanh tự an ủi mình, nàng bây giờ vẫn còn nhỏ, chờ thêm mấy năm, ngực nàng nhất định sẽ lớn giống như tỷ tỷ.
- Không nghe ca nói nữa.
Phong Nhược Vũ dậm chân xoay người rời đi, bất quá nàng lại nhanh chóng xoay người, hì hì cười nói:
- Hảo ca ca của muội, ca chờ muội nha, sau hai năm muội sẽ có tư cách gọi hẳn tên ca.
- Phụt!!!
Rượu Tề Bắc vừa uống vào lập tức phun ra ngoài, tiểu ma nữ tinh quái này, không hiểu nàng đang suy nghĩ gì đây. Tế Bắc lại bưng chén rượu lên, Hỏa Nhãn Kim Tinh quét một vòng, thấy mấy vị thiếu nữ quý tộc tụ tập cách đó không xa liền muốn cất bước đi tới.
- Ngũ đệ, sớm nghe nói đệ đã trở lại, chẳng qua là có chút việc bận rộng trong học viện, không đi được, đệ sẽ không trách nhị ca chứ.
Đúng lúc này, Nặc Đức Uy Nhĩ và ba thanh niên đi tới, ngoài cười nhưng trong không cười nói với Tề Bắc.
Nặc Đức Uy Nhĩ hai mươi bốn tuổi, phụ trợ quản lý vật tư trong học viện quân sự Nặc Đức. Nơi đó là một trong ba học viện lớn nhất của hoàng triều Kim Diệp, người sáng lập cũng là gia chủ đầu tiên của Nặc Đức. Phần lớn học viên tốt nghiệp được phân tiến vào làm nòng cốt trong quân đội của gia tộc Nặc Đức. Thử nghĩ xem, tầm nhìn của gia chủ đầu tiên thật không tầm thường, từ rất sớm đã ý thức được tầm quan trọng của nhân tài. Có học viện quân sự Nặc Đức, căn bản không lo không có lực lượng nòng cốt tiếp nối.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện