[Dịch] Vô Thượng Long Ấn

Chương 25 : Cự Dương Tượng

Người đăng: 

.
Tề Bắc khoanh tay trước ngực, híp mắt lại đánh giá Lan Lăng hầu, hiểu rõ hắn là ai xem chừng cũng có thể đoán được động cơ của hắn. Chẳng qua là trong trí nhớ của Tề Bắc đối với Lan Lăng Hầu cũng không hiểu rõ lắm. Bất quá hắn lại biết được kẻ này làm việc cực kỳ càn rỡ, ngay cả trong Nặc Đức gia tộc, thậm chí là Hãn Mạc Tư Đại Đế cũng không để vào trong mắt. Khác người vậy ắt là quỷ(Biên: quỷ đã khá)! Tề Bắc bây giờ không phải là Tề Bắc lúc trước. Ở Kim Diệp hoàng triều, ngay cả Nắc Đức gia tộc và Hoàng tộc đối với Lan Lăng hầu đều có chỗ cố kỵ... Như vậy bối cảnh của hắn ta tuyệt đối không đơn giản. - Tìn yêu bé bỏng, lại đây, để bổn hầu nếm thử mùi vị của ngươi nào.(Biên: ọe) Căn bản Lan Lăng hầu không thèm để mắt tới hai tên hộ vệ đang nằm kêu thảm thiết trên mặt đất, liền hóa thành một đường phấn ảnh vọt tới hướng Kim Cương. Kim cương tức giận gầm lên một tiếng, cơ bắp ở hai cánh tay căng phồng lên, nắm đấm thật lớn hướng thẳng tới thân ảnh của Lăng Lan hầu công kích. - Trúng không? Chỉ là trong nháy mắt, Kim Cương cảm thấy cái mông đau nói, thân thể to lớn bay lên, gã về phía trước với tư thế vồ ếch. Tề Bắc chợt động, bước hai bước vượt đến bên cạnh Kim Cương, dùng cánh tay nắm vai của hắn, dụng một cỗ lực lượng đem thân thể hắn trở lại. - Lão thỏ, cây hoa cúc ngứa rồi phải không? Trong gia tộc Nắc đức chúng ta có nuôi hai đầu Cự Dương Tượng, thôi thì bổn thiếu gia nhịn đau xót bỏ thứ mình yêu thích ra, đưa qua cho ngươi bạo cúc. Thấy thế nào? (Dg:Đoạn này thằng lan lăng hầu gì đó là gay à? Lão ca xem phải ko)(Biên: chuẩn rồi) Tề Bắc cười dịu dàng, , đặt tay trên cánh tay to lớn của Kim Cương vỗ vỗ, ý bảo Kim Cương không nên nổi giận, làm ra những hành động thiếu suy nghĩ. Tề Bắc nhận ra, Lan Lăng Hầu này không có ngưng dịch đan thành Địa phẩm chiến sĩ nhưng chỉ sợ cũng không kém bao xa. Cao thủ cỡ này trước mắt hắn và Kim Cương không thể đối phó được. Ánh mắt Lan Lăng hầu lộ ra sát khí. Mặc dù hắn là kẻ thích nam giới nhưng Tề Bắc gọi hắn là lão thỏ vẫn làm hắn tức giận. - Tiểu phế vật. ta nghe nói ngươi ở trong Vong Linh Sơn kiếm được kỳ ngộ, hãy mang ra để bản hầu xem thử một chút. Lan Lăng hầu nói xong bàn tay nhỏ bé như của nữ tử bỗng nhiên vung lên, hướng phía cổ Tề Bắc chụp tới. Tề Bắc không hề nhúc nhích, nghển cổ lên làm ra bộ dạng chờ bị làm thịt. Trảo của Lan Lăng hầu chụp gần tới cổ của Tề Bắc, nhưng trong nháy mắt bỗng nhiên khựng lại. Tề Bắc là con cháu dòng chính của gia tộc Nặc Đức, hắn có thể bất kính với gia tộc Nặc Đức trong lời nói nhưng giết một con cháu dòng chính của gia tộc đó thì hắn còn chưa có lá gan này. Nhưng đúng lúc này, chỉ trong khoảng khắc, Lăng Lan hầu đột nhiên nhận thấy nguy hiểm, ngay lập tức, hắn ta giống như một con bướm màu hồng phấn nhanh nhẹn bay ngược lại. Một đạo hắc mang nhanh như điện chợt lóe lên. Lăng Lan hầu đứng vững, một sợi tóc đang từ trên mặt hắn lượn lờ rớt xuống, đu dưa theo làn gió nhẹ rồi tiếp đất. Tề Bắc thấy thế thầm tiếc trong lòng, hắn thu kiếm lại trong tay, ra tay bất thình lình như vậy mà cũng chỉ cắt được vài sợi tóc của hắn, quả thực là không cam lòng. Ít nhất cũng phải khiến hắn bị thương thì hắn mới thỏa mãn, còn nếu mà giết được luôn thì quá ngon rồi. Hắn cũng biết hiện giờ với thực lực của hắn muốn giết Lăng Lan Hầu thì không thể nào. Trừ phi... Nhưng Lan Lăng hầu chỉ cần nhìn thấy mấy sợi tóc của mình bị gọt xuống, tròng mắt chợt đỏ lên, giống như Tề Bắc đã thảm sát phụ mẫu của hắn vậy. Toàn thân Tề Bắc chợt thấy căng thẳng, hắn nhận ra thực sự Lan Lăng hầu đã động sát cơ với hắn, Lan Lăng hầu muốn giết hắn. - Hừ. Đúng lúc ấy một tiếng hừ lạnh đột ngột vang lên, thoáng trong nháy làm sát khí của Lan Lăng Hầu biến mất. Hai mắt đỏ ngầu của Lan Lăng hầu từ từ hồi phục, nhìn đám người xem náo nhiệt đang đứng phía sau Tề Bắc, rồi xoay người rời đi. Tề Bắc thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy lưng mình có phần ươn ướt. Một Vương phẩm chiến sĩ đỉnh cấp phát ra sát khí hướng vào hắn, quả thực rất đáng sợ. Tề Bắc nhìn về phía sau, nơi có người phát ra tiếng hừ bức lui sát khí của Lan Lăng hầu. Đó là ai vậy? Chẳng lẽ nào đó là cao thủ của Nặc Đức gia tộc ư? - Kim Cương, đi thôi nào. Tề Bắc thản nhiên nói, tay trái nắm chặt lại, trong đầu hắn một đang có một con Thần Long ngửa đầu gào thét. Hiển hiên hắn cũng đã động sát cơ đối với Lan Lăng hầu. Ở lầu rượu đối diện, Minh Nguyệt công chúa đang ngồi trên cao, thu hồi ánh mắt, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. - Minh Nguyệt, coi đi, xem ra vị hôn phu của muội ở trong Vong Linh sơn mạch dường như đã thoát thai hoán cốt rồi. Có thể cắt đứt được tóc trên đầu của Lan Lăng hầu, so với những kẻ đồng lứa ở khắp hoàng đô hẳn không ai có thể làm được. Phuong Nhược vân cười nhẹ nói. - Cũng tại hắn gian trá thôi, Lan Lăng hầu thực lòng không muốn giết hắn, nhưng hắn lại có ý giết Lan Lăng hầu. Con thỏ bị chọc giận thì cũng có thể cắn người bị thương đấy. Minh Nguyệt công chúa bưng chén rượu lên khẽ nhấp một ngụm. - Không sai, hắn đúng là gian trá, nhìn bộ dáng hắn chắc chỉ cùng lắm là chiến sĩ trung cấp mà thôi. Bất quá, cả hoàng đô này, kẻ nào dám lộ ra sát y đối với Lan Lăng hầu chứ? Phong Nhược Vân nhìn Minh Nguyệt công chúa nói. Minh Nguyệt công chúa ngồi đối diện với Phong Nhược Vân, cả hai người đều là người có trí tuệ tuyệt đỉnh, có thể nói ra những lời đầy sắc bén. Phong Nhược Vũ hết nhìn bên này lại nhìn sang bên kia, nàng ta có chút mơ hồ không hiểu, các nàng là bạn khuê phòng với nhau làm sao lại vì Tề Bắc mà đối chọi gay gắt thế. Một lúc sau, Minh Nguyệt công chúa và Phong Nhược Vân đồng thời cười một tiếng, chuyển sang đề tài khác, ăn ý vô cùng. ... .... Tề Bắc chưa trở về Nặc Đức gia tộc ngay, mà đi tới thú viện, nơi gia tộc thuần dưỡng đủ loại ma thú. - Ngũ thiếu gia. Viên quản sự thú cung kính đi tới đón tiếp Tề Bắc. Bất kể Tề Bắc có danh tiếng xấu đến thế nào thì hắn chính là thiếu gia chính dòng của gia tộc. Cho nên vẻ mặt bên ngoài của viên quản sự vẫn hải cung kính. - Hai con Cự Dương Tượng còn ở đó hay không? Tề Bắc cất tiếng hỏi. - Còn ở đây, nhưng hai con Cự Dương Tượng này đã trưởng thành, muốn thuần phục nó thì phải mất một khoảng thời gian. Viên quản sự trả lời. - Đưa ta đi xem qua một chút. Tề Bắc ra lệnh. - Vâng, Ngũ Thiếu Gia. Quản sự đi trước dẫn đường, nhưng trong lòng hắn có chút kỳ quái, vừa rồi Tề Bắc chỉ nói mấy câu nhưng đã ép hắn tới mức không thở nổi, chỉ có thể thi hành mệnh lệnh theo bản năng. Hai con Cự Dương Tượng cao lớn đang bị nhốt trong một cái lồng sắt khổng lồ, nó đang dùng răng nanh khổng lồ húc vào lồng sắt, muốn phá tung lồng để thoát ra ngoài. Cư Dương Tượng là ma thú cấp bốn, dù là công kích hay phòng ngự đều hết sức hoàn thiện, giá cả thì không hề rẻ. Trên thị trường hiện tại, cũng phải mười mấy vạn kim tệ một con, đó là còn chưa tính đến muốn thuần dưỡng tốt còn phải tốn kém gấp bội. Ánh mắt Tề Bắc nhìn tới dưới háng Cự Dương Tượng khổng lồ kia, đột nhiên nở nụ cười tà ác. (Dg: Chắc tính thiến voi :)))(Biên: đâu có thằng này tính đưa cho Lan Lăng hầu @#$%^ mờ) - Mở cửa. Tề Bắc nói. - Ngũ thiếu gia, hai con Cự Dương Tượng này chưa thuần dưỡng thành công. Tuy rằng lồng sắt có pháp trận không chế ma pháp của bọn chúng, nhưng sức công kích của thân thể bọn chúng cũng hết sức đang sợ. Quản sự chần chừ nói, nếu có gì sơ xuất, xảy ra chuyện với Tề Bắc thì hắn gánh không nổi a. - Ta rất sợ chết, ngươi cho là ta có gan dùng mạng của mình để đùa giỡn hay sao? Ánh mắt Tề Bắc ngưng tụ nhìn chằm chằm viên quản sự. Quản sự thấy thế trong lòng bỗng run lên, lấy ra cái chìa khóa đặc chế, chảy tới mở cửa lồng sắt. Tề Bắc lững thững tiến vào giữa sân. Chuyện làm người ta kiếp sợ đã xảy ra, hai con Cự Dương Tượng gầm rống không dứt, bày ra bộ dạng hung hãn, nhưng sau khi Tề Bắc bước vào thì đột nhiên yên tĩnh trở lại. Tề Bắc phi thân lên, cỡi trên một con Cự Dương Tượng, đưa tay sờ sờ vào đôi tai to như cái quạt mo của nó. Tiếp tục nhảy sang con còn lại, làm ra hành động tương tự, lại còn ghé sát vào tai bọn chúng nói gì đó, tựa hồ là đang trấn an bọn chúng. Quản sự thấy vậy trợn mắt há mồm, trong lòng nghĩ, khó mà tưởng tượng được Tề Bắc lại có năng lực thông tâm với ma thú? Chẳng phải là chỉ có Ngũ Đại Thánh Địa trong truyền thuyết mới có bản lãnh này hay sao? Một lúc sau, Tề Bắc đi trở ra, nhưng khi hắn vừa đi trở ra, hai con Cự Dương Tượng đang yên tĩnh lại bạo phát trở lại. - Ngươi đem hai con Cự Dương Tượng này đến quý phủ của Lan Lăng hầu. Tề bắc hướng quản sự nói. - Ngũ Thiếu Gia, chuyện này... - Nói ngươi đưa đi thì ngươi cứ đưa đi, ta về sẽ nói với phụ thân ta. Ánh mắt Tề Bắc đảo qua viên quản sự, lạnh lùng nói. - Vâng, Ngũ Thiếu Gia. Quản sự chỉ cảm thấy ở dưới ánh mắt của Tề Bắc, cả người phát lạnh, không dám nhiều lời nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang