[Dịch] Vô Thượng Long Ấn
Chương 19 : Cắt tai heo của hắn
.
Phồn Tinh thành nổi danh là thành thị náo nhiệt nhất Kim Diệp hoàng triều, kỹ viện, sòng bạc, tửu lâu tập trung nhiều nhất ở trong cảnh trí Lạc Sương Hồ. Bốn phía Lạc Sương hồ có rất nhiều những cây có hoa như phấn trắng. Mỗi khi gió nổi lên, phấn trắng như hoa tuyết tung bay trong gió, khung cảnh hết sức rực rỡ, từ đó trở về sau nhân gian có thêm một thắng cảnh mang tên Lạc Sương Hồ.
Mà ở ngã tư đường xung quanh, nhà cửa san sát, nối tiếp nhau, đều là nhà lầu. Nơi này ánh đèn suốt đêm không tắt, được gọi là Bất Dạ Chi Thành
(DG:Thành phố không màn đêm, nghe cứ như Las Vegas)
Ở giữa Lạc Sương Hồ có một cái đảo nhỏ, trên đảo chính là Túy Nguyệt Viên nổi danh nhất Phồn Tinh thành. Ăn nhậu, chơi gái, đánh bạc, làm thành một hàng dài, tất cả đều là phục vụ cao cấp nhất.
Lúc này ánh nắng chiều lui về hậu đài, nhường sân khấu cho vầng trăng non nhô lên cao. Cuộc sống xa hoa lãng phí về đêm bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Tề Bắc dẫn Hỏa Liệt, Thiết Đầu, Kim Cương, Huyễn Ảnh chạy thẳng tới Túy Nguyệt Lâu. Trải qua bao nhiêu vất vả cay đắng mới mang cái mạng nhỏ từ Vong Linh sơn mạnh đi ra, trở thành thiếu gia con nhà quyền quý, có tiền có quyền. Nếu không thoải mái sa đọa một phen thì quả thật có lỗi với bản thân vô cùng.
Ngôi trên Ma pháp khoái đĩnh (con thuyền ma pháp), đoàn người rất nhanh được đưa đến hòn đảo nhỏ giữa hồ.
Vừa lên bến tàu, đặt chân lên chính là một hành lang được làm từ gỗ đàn hương, mùi hương nhàn nhạt tỏa ra làm cho con người cảm thấy sảng khoái tinh thần. Mà ở hai bên hành lang, lộ ra hàng dài những cánh tay, bắp đùi trắng như tuyết của các thiếu nữ, các nàng đứng thành một hàng dài dọc theo hành lang, ngọt ngào nở nụ cười, cung kính hành lễ với mỗi khách nhân tiến vào hành lang. Hỏa Liệt cùng Thiết Đầu là binh lính của Hắc Giáp quân, nhiệm vụ của bọn họ là hộ vệ chứ không phải là du ngoạn. Đối với "trận son phấn" vẫn vi bất sở động. Kim Cương cũng chỉ là một kẻ cơ bắp, với nữ nhân không có hứng thú, chỉ có Huyễn ảnh là ngó đông ngó tây, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
Đi hết hành lang, là đại sảnh rực rỡ các sắc màu xanh, đỏ vàng. Một đoàn hai mươi mấy cô gái xinh đẹp tiến lên tiếp đón.
- Khách nhân tôn kính, ta lên Lâm Đạt, là quản sự nơi này, không biết thiếu gia ngài dự tính thưởng ngoạn những gì a?
Ánh mắt của Lâm Đạt quả thực sác bén, liếc một cái nhận ra thân phận của Tề Bắc không bình thường, mấy người đi chung còn lại chỉ là tùy tùng, cho nên ánh mắt của nàng thủy chung vẫn dừng trên người của hắn.
- Bích Thủy lâu còn phòng trống không?
Tề Bắc cất tiếng hỏi, lúc trước hắn đã đến đây mấy lần. Nhưng khi đó tuổi hắn còn nhỏ, từ khi hắn ở Vong Linh Sơn tới nay, cũng đã cao lớn lên rất nhiều, thân thể cũng không còn vẻ suy nhược nữa. Đường nét nhu hòa bởi vì giết chóc mà mang theo vài phần nghiêm nghị, lại không lu mờ khí thế hào hùng, nếu không phải là người thân quen, đều không dễ nhận ra hắn. Vì vậy, Lâm Đạt cũng chỉ cảm thấy có chút quen mắt, hoàn toàn không nhìn nhận ra thân phận của hắn. Lâm Đạt vừa nghe Tề Bắc nói ra Bích Thủy lâu, liền biết ngay Tề Bắc là khách quen, hơn nữa thân phận không hề bình thường.
Bích Thủy lâu chính là một trong ba lầu xa xỉ nhất của Túy Nguyệt Viên, người nào vào nơi này mà không phải là đệ nhất quý tộc?
- Còn trống, để ta dẫn các vị quan khách tới đó.
Giọng nói của Lâm Đạt càng thêm cung kính, trong đầu gia tăng vận chuyển cực nhanh với mong muốn tìm ra lai lịch của Tề Bắc. Là khách quen, hơn nữa lại là thân phận không hề tầm thường... Nhưng nhớ mãi không ra, đây tuyệt đối là nàng đã không tròn bổn phận.
- Chậm đã!
Đúng lúc ấy thì một âm thanh ngạo mạn vang lên.
Quay lại chỉ nhìn thấy một thanh niên mạp khoác lên người ma bào hoa lệ vừa nhìn đã biết là quý tộc, dẫn đầu một đám người cả nam lẫn nữ đi tới. Ánh mắt liếc nhìn Tề Bắc một cái sau đó hướng tới Lâm Đạt ngạo nghễ nói:
- Lâm Đạt, ta muốn Bích Thủy lâu.
- Thì ra là Phúc Khắc Tư Thiếu gia đại giá quang lâm, chẳng qua là vị thiếu gia này vừa mới chọn Bích Thủy lâu rồi, ngài xem có nên chọn một nơi khác không?
Vẻ mặt Lâm Đạt mỉm cười, cung kinh nói. Đây là Phúc Khắc Tư Thiếu gia, trưởng tôn của Phúc khắc gia tộc - Trung cấp Thổ Hệ Ma Pháp sư. Chưa tính đến tộc trưởng của gia tộc hắn là Hầu Tước, bản thân hắn cũng đã mang tước vị Tử Tước, quyền thế thật lớn.
- Lâm Đạt, có phải là ngươi bị bệnh hồ đồ rồi phải không? Ngày hôm qua ta đã cho người tới đặt Bích Thủy lâu, hôm nay ngươi lại muốn đem nó cấp cho một tên nhà quê. Có phải là muốn nghỉ việc hay không?
Phúc Khắc Tư thiếu gia lớn tiếng hét, nước bọt tung bay đầy trời.
Sắc mặt Lâm Đạt đại biến, đương nhiên nàng không quên, bởi vì Phúc Khắc Tư thiếu gia không cho người đặt trước. Có điều thân phận của nàng thấp kém, nào dám phản bác. Đôi mắt đẹp nhìn về phía Tề Bắc mạng theo vẻ cầu trợ, Tề Bắc đang đứng đó với biểu cảm việc này không liên quan đến mình.
- Có lý nào lại vậy...
Thiết đầu nổi giận sấn lên trước, nhưng bị Tề Bắc ngăn lại.
- Ta là khách nhân, nên làm như thế nào không phải là chuyện của ta.
Tề Bắc thản nhiên nói.
Lâm Đạt âm thầm kêu khổ không dứt, đến bây giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra Tề Bắc là thần tiên phương nào. Nhưng nhìn thấy quen mặt, nghĩ đến thân phận thì nhận thấy không đơn giản. Mặt khác Phúc Khắc Tư gia tộc cũng không phải là dễ trêu, Phúc Khắc Tư thiếu gia muốn động đến nàng cũng chính là chỉ cần mở miệng một cái.
- Vị thiếu gia này thật sự xin lỗi, hôm nay ngài ở chỗ này toàn bộ chi phí đều tính vào ta.
Lâm Đạt thấy nhóm người Phúc Khắc Tư, các tiểu thư, công tử đã không kiên nhẫn, không nhịn được cắn răng một cái, đưa ra quyết định.
Ánh mắt Tề Bắc chợt lóe lên, cũng không nói gì.
- Hahaha, sớm giải quyết như vậy không phải là được sao, lãng phí thời gian.
Phúc Khắc Tư thiếu gia đắc ý cười lớn tiếng, nhìn như một mâm thịt béo đang run rẩy liên tục.
Lúc này, Phúc Khắc tư đưa ánh mắt hướng tới Huyễn Ảnh, mới nhìn thì không cảm thấy gì, nhưng nhìn kỹ lại thấy trong lòng ngứa ngáy, mở miệng nói:
- Tiểu nha đầu, đi theo bổn thiếu gia đi, đảm bảo theo ta ngươi sẽ được ăn sung mặc sướng.
Đột nhiên khuôn mặt Tề Bắc hiện ra vẻ lạnh lùng, tràn đầy sát khí, thản nhiên nói:
- Hỏa Liệt, Thiết Đầu, cắt đôi tai heo của hắn cho ta.
Tiếng nói vừa dứt, Hỏa Liệt cùng Thiết Đầu đã như gió vọt tới, trong lòng bọ họ đã sớm nghẹn một cỗ tức khí, chờ đến khi Tề Bắc phát lệnh, cỗ tức khí ấy hoàn toàn bạo phát.
Tính từ Cao cấp Ma pháp sư trở xuống, cận chiến với Chiến sĩ, đều giống như một đống bã đậu. Hỏa Liệt và Thiết Đầu chính là quân tinh nhuệ của Hắc giáp quân, là bách chiến chi sĩ. Trong nháy mắt đao quang vừa lóe, ngay lập tức nghe thấy tiếng Phúc Khắc Tư thiếu gia la thảm một tiếng. Ở chỗ hai lỗ tai máu chảy đầm đìa, hai cái lỗ tai của hắn đã được Hỏa Liệt cùng Thiết Đầu đưa tới trước mặt Tề Bắc.
Tất cả mọi người sửng sốt, không một ai dám nghĩ Tề Bắc vừa ra tay đã không chừa đường lui. Đây chính là trưởng tôn của Phúc Khắc Tư gia tộc đó nha, tương lai nhất định là người kế thừa gia nghiệp của gia tộc. Nhưng hắn vừa ra tay là trực tiếp cắt hẳn hai lỗ tai của con nhà người ta.
- Cách tư đặc yêu ni hô tử lạp...
Phúc Khắc Tư thiếu gia bắt đầu niệm lên chú ngữ, trong không khí tràn ngập nguyên tố ma pháp ba động thổ hệ mãnh liệt, trên người của hắn xuất hiện một đạo hoàng quang dày đặc. (Ánh sáng vàng)
- Kim Cương.
Tề Bắc mở miệng kêu.
Cơ bản không cần Tề Bắc nói rõ cụ thể. Thân thể cao lớn của Kim Cương vượt lên hai bước, đứng trước mặt Phúc Khắc Tư thiếu gia, nắm đấm to như cái bát lớn hướng tới Phúc Khắc Tư bạo phát, lá chắn Thổ nguyên tố lập tức bị tan rã. Sau đó hắn hướng tới thân thể của Phúc Khắc Tư thiếu gia giã xuống, xem như một con gà con nhẹ nhàng hành hạ.
"Ầm" một tiếng, Phúc Khắc Tư thiếu gia như một con lợn chết ngã xuống dưới chân Tề Bắc.
- Các ngươi sẽ phải hối hận, ta sẽ cho các ngươi chết không toàn thây.
Phúc Khắc Tư thiếu gia khoảng sợ kêu to.
Tề Bắc tài khốc cười một tiếng, một thân lệ khí bạo phát làm cho những người xung quanh nhất thời run bắn. Hắn nhấc chân lên giẫm lên mặt phục khắc tư thiếu gia đang nằm đưới đất. Sau đó nghe những tiếng động vang lên như băng vỡ, theo sau là vô số răng mang theo máu từ khóe miệng của hắn chảy ra.
- Dừng tay!
Hộ vệ của Túy Nguyệt Viên rốt cục cũng xuất hiện, đem năm người Tề Bắc vây vào trong. Vốn hành động của hộ vệ Túy Nguyệt viên tuyệt không chậm chạp như vây. Nhưng Tề Bắc cắt lỗ tai của Phúc Khắc Tư thiếu gia làm bọn hắn kinh sợ, không dám hành động lỗ mãng. Thần tiên đánh nhau người phàm dính tai ương a, thôi thì để cho thần thiên tự giải quyết với nhau đi. Nhưng chuyện phát triển không như bọn họ dự đoán. Phúc Khắc Tư thiếu gia nhanh chóng và trực tiếp bị Tề Bắc dẫm dưới chân mà hành hạ biến thành lợn chết. Nếu bọn họ còn không xuất hiện, chắc hẳn phải đến khi có người chết mới xong, mà như vậy thì cuộc đời bọn họ cũng sang trang mới kể từ đây.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện