[Dịch] Vô Tận Kiếm Trang
Chương 85 : Quần tinh sâm, di dời hoa và cây cảnh
.
Kiếm lão nhắm hai mắt lại, một lát sau mới mở mắt ra, sau đó Diệp Bạch liền phát giác hoàn cảnh chung quanh mình hoàn toàn biến đổi, lúc này hắn có cảm giác như đang đứng ở một rừng hoa, trời đầy hoa đào, chung quanh bay múa, tuyết trắng, phấn hồng, bay lả tả khắp nơi.
Kiếm lão nhìn về phía Diệp Bạch, thần sắc trịnh trọng, nói :
- Hoa Mộc kiếm trận cũng không phải hoàn toàn là công kích kiếm trận, mà do ảo trận làm chủ công kích kiếm trận, di dời hoa và cây cảnh ám sát, khi ra tay, đều có ảo cảnh bên trong, từng cánh hoa, gốc cây, sẽ trở thành một đòn trí mạng. Tốt lắm, hiện tại ta giảng giải cho ngươi các kỹ năng cơ bản của Hoa Mộc kiếm trận.
Diệp Bạch kính cẩn gật gật đầu, tỉ mỉ theo dõi, không dám nơi lỏng một chút nào.
Kiếm lão vung tay lên, bên trong rừng hoa đào bỗng nhiên bay ra hơn mười thanh trường kiếm, sau đó bay lượn chung quanh thân người, Kiếm lão vung tay lên, quát:
- Tán.
Nhất thời hơn mười thanh trường kiếm đột nhiên bay ra, hướng về bốn phía, căn cứ vào các phương vị ẩn vào rừng hoa đào, từ bề ngoài hoàn toàn nhìn rõ nơi là một kiếm trận.
Mười ngón tay Kiếm lão kịch liệt động đậy, boong boong lên từng tiếng, lúc này có vô số cánh hoa đào bay xuống, sau đó trở nên thong thả, cuối cùng hoàn toàn dừng lại, sau đó cấp tốc xoay tròn, lúc đầu là một mảnh, sau đó hai mảnh, rồi ba mảnh, mười mảnh, cho đến cuối cùng là trăm mảnh, ngàn mảnh. Lúc này toàn bộ rừng hoa đào đều tùy thời vũ động, kịch liệt xoay tròn, giống như lưỡi dao, từng cánh hoa cắt không khí, phát ra từng tiếng âm thanh "Ô ô ô...".
- Hộ.
Một chữ hô ra, hoa đào lưỡi dao bay lượn đầy trời, rồi đột nhiên hình thành một tường hoa, đem cả người Kiếm lão bao bọc chung quanh. Sau đó, vô số kiếm quang bay tới, từng đóa hoa bay tán loạn, nhưng tường hoa vẫn thủy chung không tan.
- Diệt.
Thanh âm vừa dứt, tường hoa ầm ầm đổ sập, vô số đóa hoa bay kín bầu trời, giống như những lưới đao hoa xoắn ốc, đem một gốc cây cổ thụ hơn mười người ôm ở phía trước cắt thành bột phấn. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Phong.
Tất cả các cánh hoa đào tiếp tục tổ hợp ở cùng một chỗ, tạo thành một cái hoa trận hình tròn, sau đó kịch liệt xoay tròn, bất luận là kẻ nào lúc này bị bao vây ở bên trong trận thì chỉ sợ là không thể đào thoát. Trừ phi là có người giúp hắn trực tiếp đánh tan hoa trận ở phía bên ngoài, thì không còn phương pháp nào khác.
- Huyễn.
Ngón tay Kiếm lão lúc này hình thành từng đạo hư ảnh, biến ảo ra vô số tư thế, tại bốn phía chung quanh Kiếm lão đều là màu hồng, trong nháy mắt đột nhiên dừng lại. Phiêu phù chung quanh Kiếm lão, tùy theo trạng thái cực động đến cực tĩnh, trở nên vô cùng chậm rãi, cảnh đẹp không sao tả xiết, có vô số đóa hoa, giống như thời gian dừng lại một chút, không nhúc nhích. Sau đó, có một cánh hoa bắt đầu rơi xuống, tiếp theo là cánh hoa thứ hai, thứ ba… giống như là những pha quay chậm ở trong phim ảnh. Đầy trời đầy hoa, bay xuống như mưa, ở trong một khoảng thời gian ngắn, rừng hoa như trong mộng, tuyệt mỹ vô cùng, cảnh vật chung quanh không có một tiếng động, làm người ta có cảm giác không thể hít thở.
Diệp Bạch đứng ở trong đó, thế nhưng cảm giác được trong đầu choáng váng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào rừng hoa, cảm giác dần dần mê ly, thất hồn lạc phách…
- Tán.
Sau khi quát khẽ một tiếng, đánh thức cơn mê đang bị lạc dần vào trong đó, Diệp Bạch ngẩng đầu lên đã thấy Kiếm lão cười cười nhìn hắn. Lúc vừa rồi vờn quanh thân thể hắn có vô số đóa hoa lúc này đã toàn bộ biến mất không còn thấy đâu nữa, tâm thần hắn trống rỗng, trước mặt chỉ còn là không gian kiếm Thạch màu tím mà thôi. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) " Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Thế nào, có phải chấn động tâm thần hay không, nếu lúc trước ta muốn giết ngươi, thì ngươi cảm thấy như thế nào?
Diệp Bạch nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy lành lạnh, nếu khi đó Kiếm lão muốn giết hắn, chỉ cần một kiếm tùy tay, căn bản không cần bất kỳ chiêu thức, huyền khí nào, có thể bị chết oan chết uổng. Diệp Bạch cảm thấy hoảng hốt, nói:
- Này...
Kiếm lão nói:
- Uy lực của trận pháp rất mạnh, nhưng nếu như đối phương có tinh thần lực cao hơn ngươi rất nhiều, Hoa Mộc kiếm trận đối với hắn không có tác dụng, ngược lại lại là cơ hội cho hắn, làm cho mình lâm vào mê huyễn chi cảnh, tâm thần chịu ảnh hưởng của bốn chữ bí quyết hộ, diệt, phong, huyễn này. Bốn chữ bí quyết của Hoa Mộc kiếm trận với bí quyết của Tiểu Nhiếp linh kiếm trận giống nhau, ngươi phải học tập cho thật giỏi, không thể dễ dãi, tranh thủ sớm một chút luyện thành Hoa Mộc kiếm trận, cuối cùng còn có một chút thực lực tự bảo vệ bản thân mình.
Thần sắc Diệp Bạch nghiêm nghị, gật đầu nói:
- Đa tạ sư phụ dạy bảo, đệ tử nhất định cố gắng hết sức.
...
Một năm sau, ở bên trong nội tông Diệp gia.
Có một người thanh niên áo trắng đi vào trong sân, tất cả đệ tử nhìn thấy hắn đều cung kính hành lễ, sau đó kêu lên:
- Diệp sư huynh.
Người thanh niên trẻ tuổi mỉm cười cũng chào hỏi lại, sau đó đi ra khỏi nội tông Diệp gia, đi ra ngoài thành đến một sườn núi nhỏ.
Thời điểm này là mùa xuân, bên sườn núi xuất hiện một mảnh rừng hoa khoe sắc, xa xa xanh tươi như ngọc, từng đôi bướm bay lượn chung quanh bụi hoa, xà xuống lại bay lên.
Thanh niên lẳng lặng đứng ở nơi đó, tựa hồ như đang thưởng thức cảnh vật, khóe miệng hắn vui vẻ tươi cười.
Bỗng nhiên, hắn khẽ vươn tay, quát nhẹ một tiếng:
- Kiếm trận.
Bỗng nhiên, từ bốn phía chung quanh hắn, xuất hiện hơn mười thanh bảo kiếm, tạo thành một cái kiếm trận xoay tròn, ngón tay biến đổi, hắn tiếp tục khẽ quát một tiếng.
- Tán.
Nhất thời, kiếm trận biến mất không thấy gì nữa, hơn mười thanh kiếm xoay tròn bay vào bên trong rừng đào, một lát sau, hắn tiếp tục quát khẽ một tiếng:
- Lên.
Hơn mười đạo kiếm quang ngay lập tức vọt lên, tạo thành vô tận cánh hoa, nháy mắt, vô số cánh hoa đào như mưa bay đầy trời, toàn bộ bầu trời đều bị che kín mưa hoa.
- Chuyển.
Từng đóa hoa ngưng tụ, tiếp theo liền kịch liệt xoay tròn, hình thành một cái đại hoa cầu, mỗi một cánh hoa đều cũng giống như mũi kiếm sắc bén.
- Đi.
Thủ ấn đưa ra, hoa cầu cự đại bay vào bên trong rừng rậm, tức thì trong vòng bán kính trăm mét bất luận là tảng đá, cổ mộc, tất cả đều bị lưỡi dao hoa gọt thành phấn vụn. Một lát sau, hoa cầu biến mất, trong phạm vi mười trượng đã xuất hiện một mảnh đất trống.
Thấy một màn như vậy, tay hắn khẽ vẫy, trong miệng thì thì thầm, nói:
- Thu.
Vừa rồi có hơn mười thanh kiếm biến mất, rồi lại từ trong rừng rậm bay ra, một lần nữa trở về bên cạnh hắn, biến mất không thấy đâu nữa.
Khẽ thở ra một hơi, nhìn mảnh đất trống xa xa, khí chất của người thanh niên hiện lên vừa có nét nhu hòa như xuân phong, vừa mang theo một loại khí thế như lưỡi dao sắc bén.
Hắn khẽ khẽ thở dài một hơi, thì thào nói:
- Một năm qua đi, rốt cục cũng đem hai kiếm trận toàn bộ tu luyện đến đại thành. Huyền khí của mình, cũng tiến cấp tới tầng thứ mười đỉnh, đã có điểm chất lỏng chuyển hóa rồi.
- Vâng thời điểm này, cũng nên đánh sâu vào cảnh giới Huyền sĩ thôi.
Thanh niên áo trắng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thời gian một năm hắn hoàn toàn ở nội tông Diệp gia. Toàn bộ Hỏa Vân thành lúc này cũng không có đại sự gì, nếu như có, cũng chỉ là ba tháng trước, có tin tức Đạm Thai Tử Nguyệt Đạm Thai gia thành công tiến giai cảnh giới Huyền sĩ mà thôi. Tin tức này lúc ấy chấn động toàn bộ tứ đại thế gia, mà một tháng trước, Diệp gia Diệp Khổ cũng thành công tiến giai đạt tới cảnh giới Huyền sĩ.
Trong khoảng thời gian ngắn, đệ tử tứ đại thế gia đệ đều có cảm giác áp lực, đều liều mạng tu luyện hơn. Mà hắn, không lâu trước, thành công đạt tới Huyền giả tầng thứ mười đỉnh, khoảng cách tới cảnh giới Huyền sĩ sơ giai, bất quá chỉ là một bước nhỏ mà thôi.
- Nếu trong vòng một năm này, ta chưa hoàn thành kiếm trận, chỉ sợ, nửa năm nữa mới bước vào vào Huyền sĩ cảnh giới.
Thở ra một hơi, người thanh niên tuổi trẻ xoay người rời đi khỏi sườn núi, một thân áo trắng không nhiễm một hạt bụi, mỗi một bước đi cảnh tượng bên người tựa hồ như biến ảo một chút, mà người thanh niên này càng chạy càng xa, dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện