[Dịch] Vô Tận Kiếm Trang
Chương 71 : Kỳ Dược Hiên
.
Kỳ Dược Hiên của Diệp gia ở phía Tây bắc của Diệp gia nội tông. Đây là một tòa nhà cao tầng, mái cong ngang trời vô cùng cổ kính. Ở phía trước ngôi nhà, ba chữ màu lục to lớn “Kỳ Dược Hiên” được ghi trên tấm biển, phảng phất tựa như là Phượng Vũ cửu thiên, long bôn xà tẩu, khí thế không nói nên lời.
Nghe nói ba chữ kia chính là do hiên chủ Kỳ Dược Hiên đầu tiên để lại, cho tới nay đã được hơn ba mươi năm nhưng vẫn vô cùng tươi đẹp, không có một chút tro bụi nào, vô cùng kỳ dị.
Diệp Bạch với một thân bạch y mà tiến vào. Đây là lần đầu tiên hắn bước vào Kỳ Dược Hiên. Nếu như không phải vì muốn tìm ba tài liệu kia thì chỉ sợ hắn không bao giờ tới nơi đây. Lúc này, có một thị nữ lục y tới nghênh đón hắn, Diệp Bạch cũng không nói nhiều mà rút ra một tờ dây, ở trên đó có ghi tên ba tài liệu mà giao cho thị nữ nói:
- Ở trong hiên có ba tài liệu này không?
Lục y thị nữ ngơ ngác một chút rồi lập tức đi vào bên trong giao tờ giấy cho một vị Lục y lão giả. Nàng thấp giọng nói vài câu sau đó lập tức cùng với Lục y lão giả từ trong quầy đi ra. Lục y lão giả đi tới trước Diệp Bạch, đưa cho hắn một ly trà “Bích Lục U hương”, cầm tờ giấy trong tay rồi mỉm cười hỏi:
- Lõa hủ Diệp Vô Thường ta chính là chấp sự của Kỳ Dược Hiên, không biết tiểu huynh đệ muốn “Thanh Mục Linh Thảo” Bách Hoa Xà Thảo” và”Thiên Niên Hạc đản” này để làm gì?
Diệp Bạch hơi bất động, nhìn lão giả nhàn nhạt rồi nói:
- Khi khách nhân đến Kỳ Dược Hiên mua đồ cũng phải cần quy của hỏi để làm gì sao? Không lẽ ta đã đến nhầm chỗ?
Diệp Bạch nói xong làm ra vẻ muốn bỏ đi, lão giả lục y thấy vậy liền lập tức biển đổi vẻ mặt, ngăn Diệp Bạch lại mà nói:
- Tội quá, tội quá, là do lão hủ ta lắm miệng, Diệp công tử chậm đã.
Diệp Bạch quả nhiên dừng lại, lúc này lão giả kia mới lau mồ hôi lạnh trên người mà nói”
- Diệp công tử đại lượng không muốn chấp nhặt với lão hủ ta, chỉ có điều….
Nói đến đây, lão khó xử nhìn các loại ghi trên giấy mà nói:
- Kỳ Dược Hiên chúng ta không bán các loại dược liệu trân quý, cao cấp này, những vật mà công tử ghi trên tờ giấy đều không phải là bình thường. Bách Hoa Xà thảo hì không nói, nếu như công tử cho chúng ta thời gian thì nhất định sẽ thu xếp mà tìm được. tuy nhiên “Thiên Niên Hạc đản” này đừng nói là Kỳ Dược Hiên, cho dù phu đi khắp Hỏa Vân Thành thì khả năng tìm được cũng không lớn, cho nên lão hủ nhất thời hiếu kỳ. Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
Diệp Bạch thầm gật nhẹ đầu, hắn nghe nói quy của của Kỳ Dược Hiên nghiêm cẩn vô cùng, bất luận hành vi nào quá mức đều bị nghiêm trị. Mình chỉ mới nói vài câu thôi mà đã khiến cho chấp sự này sợ tới mức không còn chút máu nào, có thể thấy quy định của Kỳ Dược Hiên nghiêm minh đến mức nào. Tuy nhiên khi nghe nói không thể kiếm được cả ba dược liệu này thì hắn hơi không vui:
- Có hay không có, phiền hai chấp sự nói rõ ra, ta không muốn nghe nhiều.
Hai chấp sự đó toát mồ hôi lạnh ra mà nói:
- Có, chỉ có điều chỉ có một loại trong đó mà thôi, chính là Thanh Mục Linh thảo, hơn nữa còn là một cây thanh mục linh thảo cực phẩm đã hơn hai mươi năm, về phần những thứ khác bọn lão hủ quả thật không có.
Diệp Bạch gật đầu nói:
- Vậy đem cây thanh mục linh thảo kia lấy ra cho ta xem đi.
- Diệp công tử xin chờ một chút…
Đến lúc này hai vị chấp sự kia cũng không lắm mồm nữa mà nhanh chóng đi vào bên trong, chỉ chốc lát sau bọn họ đã mang ra một hộp ngọc, cung kính mang tới trước mặt Diệp Bạch.
Diệp Bạch đưa tay nhận lấy, hắn chỉ thấy hộp ngọc này khắc những hình thù quái dị ở bên ngoài, tinh mỹ dị thường, cầm trong tay có một cảm giác mát lạnh. Diệp Bạch biết rằng đây chính là hộp ngọc đặc chế chứa đựng linh thảo trân phẩm, có thể nghìn năm không bị hư hại. Hắn đưa tay mở ra, lập tức từ trong đó toán ra một hơi lạnh, một cây tam điệp màu bạch sắc kỳ dị nằm ở trong đó. Toàn thân cây đó như một khối bạch ngọc, toát ra một mùi linh khí nhàn nhạt, thật lâu vẫn không tiêu tan.
Diệp Bạch hít một hơi sâu, trong lòng hắn thầm mừng, hắn vốn nghĩ rằng chỉ tới đây để thử thời vận không ngờ cuối cùng ở Kỳ Dược Hiên thật sự lại lấy được một thứ trong đó. Mặc dù đó chỉ là Mục Linh Thảo, loại kém nhất nhưng Diệp Bạch hết sức hài lòng. Người bình thường nói ở trong Kỳ Dược Hiên, các loại linh dược, linh thảo quý giá đều có hiển nhiên là danh bất hư truyền, tuy rằng Mục Linh Thảo chỉ là nhất giai đê cấp tuy nhiên có giá trị chỉ sợ không dưới dược liệu trung cấp. Diệp Bạch trầm ngâm một chút, hướng về phía hai chấp sự nói:
- Cây Mục Linh thảo này bán thế nào?
Hai chấp sự kia cẩn thận nói:
- Công tử muốn trả bằng hoàng kim hay điểm cống hiến.
Diệp Bạch chau mày, bây giờ hắn mới phát hiện ra trên người mình lúc này không có một đồng nào, vô luận là hoàng kim hay điểm cống hiến hắn cũng không có, tuy nhiên hắn vẫn bất động thanh sắc mà nói:
- Hoàng kim trả thế nào, điểm cống hiến trả thế nào?
Hai chấp sự kỳ quái liếc nhìn Diệp Bạch, tuy nhiên họ vẫn đáp:
- Hoàng kim trả bằng tiền, Mục Linh thảo này bởi vì phẩm giai rất cao nên có giá năm lượng hoàng kim, nếu trả bằng điểm cống hiến thì có giá bốn mươi lăm điểm cống hiến.
Diệp Bạch thở ra một hơi, hắn âm thầm khó hiểu, giá cả này quả thật không cao, tuy nhiên bây giờ hắn không trả được. Tuy nhiên hắn không thể bỏ cây mục linh thảo này, dù sao thì mục linh thảo này cũng là thứ khó cầu. Suy nghĩ một lát, Diệp Bạch lấy từ trong tay ra một tiểu ngọc bình nói:
- Đây là một lo đan dược nhát giai đê cấp có giá trị năm mươi điểm cống hiến, ta lấy bình đan dược này đổi lấy cây Mục Linh thảo.
Hai Chấp sự khẽ giật mình nói:
- Cái này sao?
Ánh mắt của Diệp Bạch trầm xuống, hắn nói:
- Thế nào không thể sao?
- Không, không, có thể…
Hai vị chấp sự kia vội vàng khoát khoát tay, xoa xoa trán. Chẳng hiểu tại sao đối mặt với người trẻ tuổi quái dị này bọn họ luôn cảm thấy co một áp lực khó tả. Kỳ Dược Hiên này chuyên dùng để bán linh dược mà người này lại cầm một lọ linh dược đến đây để đổi lấy linh thảo, đây quả thật đúng là lần đầu tiên. Tuy nhiên trong tiệm không nói là không được đổi linh dược lấy linh thảo cho nên bọn họ vã mồi hôi lạnh ra một hồi, cẩn thận tiếp nhận cái bình ngọc kia, đổ thọ đan trong đó ra một lần, kiểm tra tỉ lệ phẩm chất, số lượng rồi đậy nắp bình, cười nói: Truyện "Vô Tận Kiếm Trang (Bản dịch vipvandan) "
- Một lọ Linh Thọ đan này có giá trị năm mươi điểm cống hiến, nhưng…
Tuy nhiên, y vẫn còn chưa nói xong thì Diệp Bạch đã cầm hộp ngọc đứng dậy đi ra ngoài, một thanh âm từ đó nhàn nhạt truyền tới:
- Đúng vậy, thanh mục linh thảo thuộc về ta, không tiễn…
Hai chấp sự kia ngơ ngác đứng tại chỗ, bọn họ cầm lấy cái bình lục sắc nửa ngày không nói gì rồi nhìn theo bóng lưng của Diệp Bạch không nói nên lời. May mắn là Diệp Bạch đưa cái bình có giá trị cao hơn cho bọn họ nếu không thì bọn họ đã lỗ vốn, hai vị chấp sự chỉ sợ sẽ phải rơi nước mắt. Người ép giá như Diệp Bạch này đúng là mới gặp lần đầu tiên.
Cuối cùng bọn họ chỉ có thể mang lọ đan dược lên trên dược khung, nhìn về phía cửa đại môn kia, oán hận một lúc rồi nói:
- Lần này coi như xong, lần sau đừng để cho bọn ta gặp lại ngươi.
Ở bốn phía, một đám lục y thị nữ che miệng cười trộm, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy hai vị chấp sự rơi vào tình cảnh khổ sở không nói nên lời như vậy, thanh niên kia quả là thú vị.
Không ít thiếu nữ trong số họ lóe lên những vì sao trong ánh mắt
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện