[Dịch] Vô Tận Đan Điền
Chương 59 : mắc nợ
                                            .
                                    
             Tiền trang rốt cuộc cũng là Tiền trang thôi, tiền nhiều hay ít cũng đều  là nhờ vào số lượng người gửi tiền, lần trước Lí Phúc bị Nhiếp Vân lừa  gạt, tổn thất gần như toàn bộ tài sản, không có cách nào hoàn tiền lại  cho người gửi, đang lặng lẽ đem toàn bộ tài sản của mình chuyển đi, ý định  mở đường thoát thân, ai ngờ ngay lúc này Nhiếp Cường lại muốn thâu tóm  Phúc Vận tiền trang, cái này ngược lại rất tốt a, Lí Phúc đang lo lắng  không biết xử lý cục diện rối rắm này như thế nào, tự dưng lại có người  đâm đầu vào, chuyện tốt này hắn ngu sao lại cự tuyệt? 
Nói cách khác, Nhiếp Cường tưởng Phúc vận Tiền trang tư nhân sau khi  danh chính ngôn thuận chuyển vào tay mình, chẳng những không có đến một  phân tiền, mà còn tự dưng đeo vào người một số nợ lớn! 
Cái đáng thương thứ hai là đang tưởng rằng mình đã chiếm được tiện nghi, đang đắc chí khoe khoang với nhóm tứ đại thiếu chủ.
Những việc như thế này cũng gọi là kiếm tiền, thì cho dù hai kẻ đần đi ra ngoài một chuyến, chỉ sợ cũng có thể làm được a!
Kỳ thật bị lừa như vậy, cũng không phải Nhiếp Cường ngốc, mà là Phúc vận  Tiền trang tư nhân có thanh danh cường đại phi thường tại Lạc Thủy  thành, có thể nói tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong tứ đại gia  tộc đều không nghĩ tới Phúc Vận Tiền trang không có tiền!
Đương nhiên Dương Ngạn biết rõ Phúc vận Tiền trang không còn tiền, nhưng  cũng không nói ra, dù sao nếu nói ra có thể liên lụy đến sự tình lừa  gạt của mình và Nhiếp Vân, phiền toái thêm nữa...! 
Cố nín cười, Dương Ngạn lấy lòng nói: "Quả nhiên là hiệp nghị chuyển  nhượng Phúc vận Tiền trang là thật, Nhiếp thiếu ngươi cũng thật là lợi  hại, đến cái này cũng có thể làm đến, đoán chừng Nhiếp gia phát tài  rồi..." 
Trong miệng nói là phát tài, Dương Ngạn biết một khi tất cả những  người gửi tiền biết tiền trang không có tiền, nhất định sẽ đồng thời tới  đòi nợ, đến lúc đó, kinh tế Nhiếp gia nhất định sẽ triệt để sụp đổ! 
"Ha ha, mọi người không cần khách khí, các ngươi chỉ cần đưa ta lên làm  minh chủ, những số tiền này ta hoàn toàn có thể để cho mọi người sử  dụng, thậm chí cho mọi người một phần tài sản của Phúc vận Tiền trang  cũng không có vấn đề gì!"
Nhiếp Cường hất tay lên, tâm cao khí ngạo, cho mọi người thấy minh chủ rộng lượng, khiêm nhượng thế nào. 
"Một phần tài sản của Phúc vận Tiền trang? Ta không dám nhận a..." Dương  Ngạn vội vàng khoát tay, nói giỡn a! Ta đâu có ngu mà tự rước nợ vào  thân! 
"Hừ!"
Phùng Tiêu, Trần Tinh đương nhiên không hiểu rõ sự tình như Dương Ngạn,  nhưng chứng kiến loại biểu hiện này của Nhiếp Cường, giống như bố thí,  nhịn không được đồng thời hừ một tiếng. 
"Thiếu gia, thiếu gia..."
Ngay tại thời điểm Nhiếp Cường chứng kiến ba người kia bị tài sản của  mình gây "Khiếp sợ", trong nội tâm lúc này cảm thấy thoả mãn tột đỉnh,  bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hô, không ai khác chính là tên  thanh niên áo xám trước đó được sắp xếp ở lại Tiền trang thống kê tài  sản, vẻ mặt hắn sốt ruột đi tới.
"Ha ha, đã tính toán xong toàn bộ tài sản của Phúc vận Tiền trang a? Ân, không hổ là trợ thủ đắc lực của ta, tốc độ rất nhanh!" 
Chứng kiến người này nhanh như vậy đã tới rồi, Nhiếp Cường hưng phấn liên tục gật đầu. 
Bản thân mình sớm có thể thu tóm được Phúc vận Tiền trang, một phần cũng  nhờ tên thuộc hạ này trợ lực. Thật muốn sau khi trở về cho hắn một chức  vị…
"Không phải, thiếu gia, ta có việc muốn bẩm báo với người..." Chứng kiến  thiếu gia hiểu lầm ý đồ đến đây của mình, thanh niên áo xám lại càng  hoảng sợ, vội vàng nói. 
"Có việc? Chẳng lẽ giá trị chính thức của Phúc vận Tiền trang so với ta  tưởng tượng còn muốn lớn hơn, đã hơn trăm vạn lượng bạch ngân? Ha ha,  không sao, mấy người ở đây đều là bằng hữu của ta, ngươi có chuyện gì cứ  việc nói ra!" Đầu óc Nhiếp Cường đều đã bị tự tin chiếm hết, hào phóng  khoát tay chặn lại, ra vẻ độ lượng, không kiêng kị người khác! 
"Cái này..." Nhìn xung quanh một vòng, thanh niên áo xám vẫn do dự không dám nói ra sự thật. 
"Như thế nào, chẳng lẽ Phúc vận Tiền trang là dựa vào ép buộc mà có  được, nay chủ nhân tìm tới a..." Dương Ngạn biết rõ hắn muốn nói cái gì,  bất quá mình không thể mở miệng, cố ý châm chọc một câu. 
"Nói mau, lại ấp a ấp úng coi chừng mạng chó của ngươi!" Nhiếp Cường sắc mặt đỏ lên, hừ lạnh. 
"Vâng..." Nhìn thấy thiếu gia tức giận, thanh niên áo xám con mắt khép  lại cắn răng một cái "Là như thế này, tiểu nhận đã vào kho tiền của Phúc  vận Tiền trang, bên trong một phân tiền cũng không có, đối với sổ sách  một lời mà nói... đã thiếu hụt trọn vẹn chín mươi hai vạn lượng bạc, nói  cách khác, số tiền này Tiền trang chẳng những không lợi nhuận, còn thua  lỗ hơn chín mươi vạn lượng!" 
Thanh niên áo xám dùng một hơi nói toàn bộ sự việc ra, liền nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ mở mắt. 
Lúc này cả cái gian phòng một mãng yên tĩnh, Dương Ngạn bắt đầu nở nụ  cười "Ha ha, Nhiếp thiếu, cái này là ngươi nói kiếm tiền? Mắc nợ chín  mươi hai vạn lượng bạc, ha ha, lợi nhuận của người thiệt nhiều ah!" 
"Chúng ta quả thật được mở mang tầm mắt, tài lực Nhiếp gia quả thật khó  dò, loại tình huống này cũng dám tiếp nhận, quá cường hãn!" Trần Tinh  phụ họa. 
"Nhiếp thiếu, ta thật sự bội phục ah! Đường đường là một thiếu gia trong  tứ đại gia tộc, vậy mà bằng vào mưu trí khiến cho chính mình trở nên  không bằng ăn mày, lợi hại, thật lợi hại!" Phùng Tiêu cũng nói. 
"Các ngươi..." Nghe được những lời cười nhạo của ba Đại thiếu chủ khác,  Nhiếp Cường thiếu chút nữa không thở được, tức đến muốn chết, toàn bộ nộ  khí trực tiếp đổ lên trên người thanh niên áo xám trước mắt "Đồ vô  dụng, cút cho ta!" 
Sau tiếng hét liền tung một cước tới, chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, cái  người này lập tức bay từ trong gian phòng bay ngược ra ngoài, trực tiếp  ngã trên mặt đất sinh tử không biết. 
"Hừ, tài phú ta không phải thứ nhất, Nhưng sức chiến đấu, các ngươi ai  là đối thủ của ta?" Da mặt bị xé rách, Nhiếp Cường cũng không hề ngụy  trang, mạnh mẽ đứng dậy, đẩy song chưởng điệp gia mạnh mẽ về phía trước.  
Ầm ầm!
Chân khí cường đại, uyển chuyển như nước, mạnh mẽ điên cuồng như sóng vỗ  tiến về phía trước, hết lớp này đến lớp khác… cho dù cường giả thực lực  Xuất Thể cảnh đỉnh phong lâm vào trong đó cũng sẽ bị trực tiếp bị xoắn  chết! 
"Trường Giang Tam Điệp Lãng đã luyện đến đại thành?"
Chứng kiến chiêu này, Trần Tinh chợt đứng lên, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi không hiểu. 
Trường Giang Tam Điệp Lãng chính là quý tộc thượng phẩm võ kỹ mà hai cao  nhân thần bí đem tới đấu giá, chính mình từng vụng trộm lưu lại một  bản, mấy ngày nay cũng từng tu luyện qua, lại phát hiện chiêu này trình  độ huyền ảo đã vượt qua khỏi tưởng tượng của mình, luyện mãi nhưng một  chút tiến triển cũng không có! 
Mà trước mắt cái tên Nhiếp Cường này, sau khi mua được võ kỷ tại Đấu giá  phòng, vài ngày không thấy đã tu luyện đến đại thành cảnh giới! 
Khó trách lại tự tin thực lực của mình như thế, có được võ kỹ cường đại  như vậy, ba người bọn mình hiện tại sao có thể là đối thủ của hắn? 
"Đúng vậy, minh bạch mà nói cho các ngươi biết, ta đối với bộ võ kỹ này  may mắn không nhỏ, chiêu này đã luyện đến đại thành, ai có thể là đối  thủ của ta?" 
Gặp hiệu quả như mình muốn đã đạt tới, Nhiếp Cường ha ha cười, hưng phấn liên tục thở phào. 
“Không có đối thủ?"
Chứng kiến hắn đắc ý như thế, Dương Ngạn vẻ mặt cổ quái nhìn sang. 
"Đó là tự nhiên, ngươi cùng ta đồng cảnh giới, ta có võ kỹ cường đại như  thế, ngươi chẳng lẽ có thể đánh thắng ta?" Nhiếp Cường thấy vẻ mặt này  của hắn, trong nội tâm bất mãn. 
"Thực lực như ngươi, có thể đánh với ta sao?" Gặp đối phương tự tin như  thế, Dương Ngạn im lặng một hồi, sau lưng lưng liền triệu hồi Liệt Diễm  búa ra, từ trên ghế đứng lên, tiện tay tựu bổ tới Xi tiêu thần búa thức  thứ nhất! 
Đùng đùng, đùng đùng!
Nhiếp Cường còn không có kịp phản ứng, Trường Giang Tam Điệp Lãng trước  mặt đã bị một búa chém thành hai khúc, cả người lập tức bị một cổ sức  lực lớn chèn ép nằm sấp ngã xuống đất, biến thành một đầu chó chết. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện