[Dịch] Võ Lâm Khách Sạn

Chương 1 : Nhất kiếm Vũ Dương tụ quần hùng

Người đăng: Lịch sử Việt Nam

Ngày đăng: 15:38 21-09-2019

Chương 1: Nhất kiếm Vũ Dương tụ quần hùng Tác giả: Bộ Phi Yên Dịch: Aficio Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com Cuối thu gió lặng, trời ấm khói bay Trong sân đình có hai người đang kịch đấu tới lúc gấp rút. Một người sử chiêu Bạch Hạc Lượng Sí, thân hình tà tà bay lên, bảo kiếm trong tay như mỏ chim hạc mổ vào đối thủ. Đối thủ của gã ngưng mục chăm chú quan sát mũi kiếm chọc tới, thân hình tao nhã bất động, đợi kiếm đó đâm tới trước mặt, chiêu thức đã dùng hết, thân hình đột nhiên bước lùi về phía sau nửa bước, mũi kiếm lạnh buốt đã đâm vào không khí. Y nhân lúc đối thủ còn ngây ra, bảo kiếm phút chốc lộ ra, phách liên tục ba phát như thiểm điện, chính là tuyệt kỹ Không Động phái Tam Đàm Ấn Nguyệt. Y lúc này hậu phát chế nhân, tính sẵn được hết đường để chiếm tiên cơ. Người tấn công trước giờ ứng phó không kịp, bị liên hoàn tam chiêu của y bức tới mức liên tục phải lùi lại. Kiếm quang của gã co lại càng lúc càng nhỏ, miễn cưỡng bảo vệ lấy thân, nhìn là biết không địch nổi. Người xuất kiếm sau cười lạnh nói: - Bản lĩnh cỡ này, cũng đòi ngấp nghé Vũ Dương kiếm sao? Bỗng nghe được một tiếng động vang lên, chính là người tấn công trước một cước dẫm mạnh về phía sau, cơ thể nương theo phản lực, kiếm thế phát nộ, ầm ầm tấn công đối thủ. Đối thủ không kịp phòng ngự, bị kiếm này chấn cho hai tay tê đi, tựa hồ nắm không nổi trường kiếm. Người kia cũng cười lạnh một tiếng: - Bản lĩnh cỡ này, cũng đòi ngấp nghé Vũ Dương kiếm sao? Mấy động tác mau lẹ liền lạc này, cực kỳ ngoạn mục, mọi người trong sảnh xem được đều căng thẳng tới mức hô hấp ngưng trệ. Hai người đó đều biết đối thủ là kình địch, kiếm chiêu càng thêm chặt chẽ, càng đấu càng lợi hại. Một lão nhân uy vũ ngồi trong sảnh, dường như là chủ nhân nơi này, cũng như mọi người trong sảnh, bị trận đấu kiếm của hai người hấp dẫn, tay vuốt chòm râu, mắt nhìn không chớp. Một tiểu nữ hài mười một mười hai tuổi tựa vào ông, y phục toàn thân một màu hỏa hồng, ánh lên làm gương mặt nhỏ trắng như tuyết cũng hồng hồng, như một bức vẽ về hỏa hài nhân. Cô bé ngáp một cái, dùng bàn tay nhỏ nhắn vỗ vỗ lên miệng, than vãn: "Hai người này võ công tệ quá, đánh tới đánh lui vẫn mấy chiêu này, thật là mất hứng." Lão nhân đó vội vàng che miệng cô bé lại, len lén nhìn quanh, thấy mọi người trong sảnh toàn thể bị cuộc đấu hấp dẫn, không ai chú ý tới lời của đứa trẻ tinh nghịch, mới yên tâm đôi chút, trầm giọng nói: - Côn Luân, Không Động chính là môn phái danh tiếng trong võ lâm, ta đã mở ra lần Kiếm Thần Chi Hội này, lẽ nào lại không mời họ? Tiểu nữ hài đó bĩu môi: - Trưởng lão đời thứ nhất của bọn họ một người cũng không tới, chỉ phái vài tên đệ tử đời thứ hai ra khoe cái xấu, hiển nhiên là không để Thần Uy tiêu cục chúng ta vào trong mắt rồi. Lão nhân đó thở dài: - Mấy danh môn chính phái này từ trước tới giờ tự đánh giá mình cực cao, hiển nhiên là không để Thần Uy tiêu cục chúng ta vào trong mắt rồi. Chẳng qua là ta vốn cũng không mong đợi hơn thế. Tiểu nữ hài cười nói: - Lẽ nào còn có người lợi hại hơn mấy cái danh môn chính phái này? So với Thần Uy tiêu cục chúng ta thì ra sao? Lão nhân đó lắc đầu nói: - Người trong võ lâm nhân tài lớp lớp xuất hiện, ai có thể nói mình lợi hại hơn chứ? Nhưng vài năm gần đây Trường Giang sóng sau đè sóng trước, không ngờ xuất ra vài nhân vật trẻ tuổi, đều là từ khi xuất đạo tham chiến dư trăm, mà một trận cũng chưa từng thất bại! Tiểu nữ hài mắt sáng lên, hưng phấn nói: - Là ai lợi hại như vậy? Cha nhất định phải kể cho con nghe! Lão nhân đó mỉm cười, bàn tay to lớn khe khẽ đặt lên đầu tiểu nữ hài, dịu giọng nói: - Ta đang muốn kể cho con nghe đây. Người thứ nhất là Thiết Diện Thần Bộ Thiết Hận trong Lục phiến môn. Nghe nói bất kể đại đạo hung ác cỡ nào, không có ai chạy thoát khỏi tay anh ta. Vụ án phức tạp cỡ nào, chỉ cần anh ta nhúng tay vào, chẳng mấy chốc mà phá được. Mấy năm gần đây, Thiết Hận đã thành điều cấm kỵ trên giang hồ, phàm nơi nào anh ta trú chân, quả nhiên là trời yên biển lặng, không ai dám phạm án. - Người thứ hai là Ngọc Thủ Thần Y Lý Thanh Sầu, không chỉ võ công thâm bất khả trắc, mà còn y thuật như thần, có thể làm sống lại người sắp chết chỉ còn da bọc xương. Y, võ của anh ta bổ trợ lẫn nhau, tự thành một phái, đạt đến hóa cảnh. Người này sinh tính đạm bạc, không thích giao tiếp với người, thành ra phảng phất như nữ tử, nhưng khi Kỳ Liên Thất Khấu chết bởi "Y" của anh ta, không ai dám khinh thị anh ta nữa. - Người thứ ba danh hiệu lại đơn giản, Kiếm Thần! Tiểu cô nương cười lạnh nói: - Người dùng kiếm trong giang hồ đâu chỉ có ngàn ngàn vạn vạn, hắn dựa vào đâu mà xưng thần? Lão nhân ca ngợi: - Câu hỏi này cũng có rất nhiều người muốn hỏi, có người dùng đao hỏi, có người dùng thương hỏi, càng có nhiều hơn những người dùng kiếm để hỏi. Nhưng bất kể người hỏi là bao nhiêu, không một ai biết được đáp án, bởi vì họ đều đã thành người chết! Ông ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: - Cho đến hôm nay, vẫn còn không ít người muốn hỏi, nhưng người thực sự dám tới không nhiều. Thanh kiếm ấy không phải được gọi là kiếm của Kiếm Thần, mà phải gọi là Ma Kiếm! Tay ông run lên một cái, dường như hai chữ "Ma Kiếm" bản thân chúng có một loại ma lực thần bí, một khi bị người đề cập, liền lập tức mang theo sự khủng bố ùn ùn kéo đến cuốn lấy. Ông với lấy chén rượu trên bàn, uống một hớp lớn, thần sắc vẫn chưa tự ổn định được. Nhãn châu xinh đẹp của tiểu cô nương quay một vòng, cô bé cười nói: - Cha có phải đã từng thấy thanh kiếm đó? Thân thể lão nhân theo đó run lên, chén rượu đột nhiên dừng lại giữa chừng, lâu sau, ủ ê nói: - Đã thấy!... Nếu như có thể, ta thực không muốn lại thấy thanh kiếm đó nữa! Ông cuối cùng tống chén rượu tới bên môi, ngửa đầu ra, dốc mạnh xuống. Tiểu cô nương nhấp nháy mắt, cũng không biết đang nghĩ gì, chợt cười nói: - Nghe được lời này của cha, con ngược lại đợi không nổi muốn thấy ngay thanh kiếm đó. Lão nhân nói: - Nghe đồn rằng người này bình sinh không có điều gì hay, chỉ đam mê bảo kiếm, do đó ta mới chuyên tâm tìm ra được Vũ Dương kiếm của Đệ nhất danh hiệp Vu Trường Không trước kia, gửi thiếp mời khắp nơi, mở ra Kiếm Thần Đại Hội này, chính là muốn kích động anh ta đến. Nên biết Vu Trường Không ba mươi năm trước mệnh danh là tự cổ chí kim võ công Đệ nhất cao thủ, bội kiếm của ông đương nhiên là vật chí bảo mà người học kiếm tất nhiên muốn tranh đoạt. Vu Trường Không coi trời bằng vung, năm ấy mọt mình ước chiến Ma giáo Thập đại cao thủ. Một trận trên Động Đình hồ, dù cuối cùng chiến thắng, nhưng nội lực cạn kiệt, không bao lâu sau qua đời. Trận chiến này rung chuyển thiên hạ, cao thủ Ma giáo không còn một ai, cuối cùng bị Bát đại môn phái trục xuất khỏi Trung Nguyên, cho đến giờ chưa gượng dậy nổi. Còn Vũ Dương kiếm của Vu Trường Không cũng theo đó mà thất tán, ai biết đâu ba chục năm sau, lại lạc tới tay Thần Uy tiêu cục, mở ra Kiếm Thần Đại Hội này. Thần vật anh linh, giờ không uổng phí rồi. Mục quang của lão nhân chăm chú vào cái hộp gỗ hẹp dài đen nhánh, chầm chậm nói: - Anh ta mà không tới, mười vạn lượng bạc này của ta coi như mất trắng. Tiểu cô nương cười nói: - Chẳng phải còn có Thiết Hận và Thần Y xinh đẹp Lý Thanh Sầu sao? Lão nhân nói: - Thiết Hận truy đuổi thái hoa đại đạo mà tới vùng tái bắc, sợ rằng dăm ba tháng vẫn chưa về. Còn Lý Thanh Sầu, một tháng trước có người ở Lô Châu thấy anh ta, nửa tháng trước lại truyền về tin tức, anh ta đã đến Vân Nam. Anh ta lần này vào Miêu Cương hái thuốc, sợ rằng thời gian càng lâu hơn. Nếu như Kiếm Thần cũng không thể tới, chỉ sợ ... chỉ sợ ... Ông thở dài một hơi, mất hứng ngồi ngược người lại, phảng phất trong chớp mắt già đi rất nhiều. Tiểu cô nương nâng một chén rượu lên, đưa tới bên mép lão nhân, khẽ cười nói: - Cha chớ lo. Chỉ cần người này còn sống trên đời, con chắc chắn có biện pháp khiến hắn giúp chúng ta. Lão nhân nhìn dáng vẻ đang chăm sóc mình của ái nữ, không thể không nở một nụ cười, mặt mày cũng giãn ra: - Vậy cha đúng là không cần lo lắng nữa rồi! Đôi lông mày như thể trăng non của tiểu cô nương nhẹ nhàng cong lên, dịu dàng nói: - Cha. Kiếm Thần này tên là gì thế? Lão nhân hít vào một hơi, chầm chậm nói ra: "Quách Ngao!" Mọi người thấy trước mặt hoa lên, một người hạ xuống giữa sân đình. Giờ là giữa trưa, nhưng mọi người chỉ cảm giác một đợt hàn khí bốc lên. Chỉ thấy người này mặc hắc y, bó chặt toàn thân, chỉ lộ ra hai con mắt. Nhưng đó là mắt sao? Lão nhân trong sảnh tự cho là thấy nhiều hiểu rộng, quen biết vô số, nhưng bị đôi mắt này quét qua, chịu không nổi một cơn lạnh run. Song mâu đó như con mèo híp mắt lại, nhắm mở rất ít, một tia bích quang nhỏ xíu lóe lên, liền như loại huyền băng lạnh nhất, rút ra hết toàn bộ sự ấm áp. Hiện tại đôi mắt như kim nhọn ấy nhìn chằm chằm lên thân mình mọi người. Lão nhân hít vào một hơi thật sâu, nói: - Vị đại hiệp này ... Người đó đột nhiên ngắt lời: - Lão biết đuợc ta là ai? Trong thanh âm của gã dường như có một loại sức hút kỳ dị, tiểu cô nương nhịn không nổi thuận theo lời gã nói mà hỏi: - Ngươi là ai? Hắc y nhân nói giọng the thé: - Ta tên Viên Độc. Trong đình thoáng chốc trở nên tĩnh lặng. Tiểu cô nương đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy mọi người trên mặt đều có một vẻ kinh hãi, trong kinh hãi không ngờ còn kèm theo vài phần hoảng loạn. Ngay cả khuôn mặt cha cô bé, cũng biến thành quỷ dị vô cùng. Lão nhân lẩm bẩm nói: - Ngươi chính là Viên Độc? Hắc y nhân kiêu ngạo trả lời: - Ta chính là Viên Độc! Lão nhân dường như không nghe thấy, vẫn cứ độc thoại: - Ngươi chính là Viên Độc? Tiểu cô nương thấy cha mình như thể mất hồn, rõ ràng trong lòng rất sợ hãi, không nhịn nổi bật cười, nói: - Hắn nói hắn là Viên Độc, sao cha không tin? Viên Độc cười khanh khách, nói: - Lão không phải là không tin, mà lão không dám tin, và cũng không muốn tin! Tiểu cô nương mắt vụt sáng, cười nói: - Tại sao? Viên Độc lạnh lùng nói: - Bởi vì ta mà là Viên Độc thật, thì những kẻ muốn có thanh kiếm này thảm rồi. Chỉ thấy khóe miệng gã biến động theo, lộ ra một nét cười cực kỳ quỷ dị. - Ngươi cứ tự nhiên mà thử xem, nơi này có kẻ nào dám xuất thủ tranh giành thanh kiếm này với ta không. Sau nụ cười này, càng thêm giống u linh địa ngục. Dù đang giữa trưa, chói chang ánh nắng, vậy mà mọi người trong đình đều lạnh run. Tiểu cô nương nhìn quanh bốn phía, song mọi người tựa hồ im bặt như ve sầu mùa đông, một tiếng thở cũng không dám phát ra. Giang hồ kể rằng, kiếm trong tay Viên Độc rất ít dùng để giết người, đại đa số thời điểm, gã toàn dùng để ăn người. Người ta đều nói, Viên Độc trước khi động thủ lấy tính mạng của người khác, tất sẽ cắt lìa cơ thịt trên mình đối thủ tới mức nát bươm, sau đó ăn sống. Chưa cần phải nói người bị ăn thịt, chỉ cần mắt thấy cách giết người tàn khốc ấy, đều hận không chọc mù được mắt mình đi, để khỏi phải thấy thảm trạng đó nữa. Do vậy mà luôn luôn có lời đồn, Viên Độc vốn không phải là người, mà là ác quỷ đến từ âm phủ; hoặc giả thiết gã vốn là người, chỉ có điều đã chết từ lâu lắm rồi, lúc cuối có được cơ hội đem linh hồn bán cho ác ma, để làm điều kiện sống lại. Nhưng tiểu cô nương khăng khăng không tin vào lời đồn này. Cô bé nhìn qua mọi người, tức mình nói: - Các ngươi tại sao không tới đánh với hắn một trận? Cô bé liều lĩnh dậm chân, trong sự khả ái thấy được vài phần tức cười. Song đám người nhét đầy sảnh ấy không có một ai cười nổi, từng người một cúi đầu xuống, không dám nhìn cô. Tiểu cô nuơng thấy không ai thèm lý đến mình, tức giận nói: - Nếu có người chịu xuất thủ, ta ... ta sẽ gả cho người đó! Câu nói này là muốn tỏ ra vẻ từng trải, mà lại mười phần ngây thơ, nhưng vào thời điểm này, ai có thể cười nổi đây? Viên Độc nói giọng khàn khàn: - Tiểu cô nương, ngươi mà muốn gả cho người ấy, ngàn vạn lần đừng chọn lúc này, không nghĩ qua là, ta giết hôn phu tương lai của ngươi rồi, ngươi theo đó mà thành quả phụ đấy! Tiểu cô nương đó dù cho da mặt không hề mỏng, cũng bị gã nói cho cả mặt đỏ bừng, chịu không nổi dậm chân một cái, chạy vào trong nội sảnh. Nhưng nghe thấy một người cao giọng nói: - Ai muốn gả cho người đấy? Sao lại không đợi ta? Tiểu cô nương nhãn tình lập tức sáng lên, nói giọng dịu dàng: - Chính là thiếp! Chàng là vị anh hùng nào vậy? Tường viện của Thần Uy tiêu cục tuy không quá cao, nhưng tiêu cục vốn ăn bát cơm của giang hồ, cũng đã đắc tội với không ít bằng hữu hắc đạo, vì vậy, bờ tường không chỉ có gắn đinh nhọn, lại còn trên giương thiết võng, trong thiết võng gắn đầy độc châm tật lê, quả thật là chim bay không lọt. Nhưng lúc này, trên bờ tường ấy đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi, hai chân đứng trên thiết võng, trông thoải mái dễ chịu phi thường. Thấy được diện mạo người thanh niên trẻ tuổi, tiểu cô nương mắt càng sáng hơn nữa. Người trẻ tuổi đó đứng chắp tay sau lưng, trên người mặc bạch y bằng vài thô giản dị, được giặt sạch sẽ, bên ngoài không đồ trang sức. Có điều gương mặt tuấn tú, màu da trong sắc trắng ẩn sắc hồng, vẻ mặt hơi đỏ, tựa hồ không quen lộ diện trước trước đông người như vậy. Nếu như không phải là anh ta hiển lộ võ công cao minh, chỉ sợ mọi người trong đình mười người hết chín coi anh ta như nữ tử trong thâm cư khuê các. Tiểu cô nương đó trong đầu nảy ra một ý tưởng: - Ngươi có phải là Lý Thanh Sầu không? Người kia cười nói: - Lý Thanh Sầu? Năm ngoái ta còn uống rượu cùng hắn. Sao vậy, tiểu muội cũng biết hắn à? Tiểu cô nương thất vọng lắc lắc cái đầu, nhịn không nổi thở dài một cái. Người trên bờ tường mục quang lấp lánh, nhìn chằm chằm trên dưới cô bé đánh giá, rồi khẽ mỉm cười nói: - Ta vừa nghe nơi này có ai đó muốn gả cho người ... có phải muội không? Tiểu cô nương xấu hổ nói: - Ta ... ta chỉ là nhất thời ... Cô lại nói không nên lời, mục quang người đó thật sự quá lợi hại - hắn ta giống như đang đánh giá tân nương của mình vậy. Nữ nhân da mặt dày lại gặp phải nam nhân da mặt dày, đó đích thực là không có được một biện pháp nào. Kể cả nếu cô bé đã mười ba mười bốn tuổi cũng thế thôi. Nhưng may thay mỗi nữ nhân đều có pháp bảo của nàng, tiểu cô nương cũng không ngoại lệ. Cô xoay tròn đại nhãn, bất ngờ nói: - Thúc thúc à, người muốn con gả cho người cũng được, nhưng con gả cho người ta cũng là có điều kiện đó! Người kia "Hả" một tiếng, thần sắc dường như trong phút chốc biến thành hồi hộp, dường như sợ bản thân không đạt được, tân nương rơi vào tay rồi mà lại bay đi mất: - Điều kiện gì thế? Tiểu cô nương trông như một cọng hành xanh mướt, ngẩng đầu lên kiên quyết, chỉ về phía trước: - Điều kiện chính là mau trục xuất cái kẻ tự cho mình là giỏi kia ra! Cô chỉ rõ ràng vào chính Viên Độc. Viên Độc dường như cũng là một kẻ da mặt dày, tiểu cô nương và người trẻ tuổi tuổi một hỏi một đáp như vậy, mắt gã chỉ đặt nơi thanh kiếm, nhìn cũng không nhìn họ một chút nào. Người trẻ tuổi kia tức thì thở ra một hơi: - Điều kiện này xử lý được ngay thôi, muội cứ đợi xuất giá đi! Viên Độc đột nhiên lạnh lẽo nói: - Ngươi cứ đợi làm quả phụ đi! Kiếm xuất ra cực nhanh, xẻ một đường chính giữa bầu trời xanh nhạt. Một tiếng vỡ vang lên, người trên tường đột nhiên ngã lộn nhào, rơi thẳng xuống. Thiết võng mà hắn đặt chân lên bị cắt đứt thành hai mảnh. Tiểu cô nương hét lên một tiếng chói tai, sắc mặt kinh hãi tới trắng bệch. Trong đình cũng dấy lên một đợt kinh hô. Không ai có thể tưởng nổi kiếm phong của Viên Độc có thể kích ra xa đến thế! Trên mặt Viên Độc lờ mờ một tia cười tàn khốc. Tựa như người khác càng ưu sầu khiếp sợ, gã liền càng từ đó mà đạt được niềm vui sướng. Mặc kiếm (kiếm đen như mực, hắc kiếm) của gã đang thu về, liền phút chốc dừng lại, thân hình của gã cũng dừng lại, nét mặt phủ đầy sự kinh hãi, không thể tin được nhìn chằm chằm về phía trước, hình như đột nhiên có sự tình kỳ dị gì đó phát sinh. Tiểu cô nương cũng thuận theo mục quang của gã nhìn ra, bất ngờ nhìn thấy người trên bờ tường đó chầm chậm từ dưới đất đứng dậy. Cô bé không ngăn nổi thốt lên một tiếng hoan hô! Người kia mỉm cười thăm hỏi, xoa xoa cái bụng đứng dậy, cười khổ nói: - Thân thể ta dạo này yếu ớt quá, đến mức không chịu nổi một cơn gió mát. Ngươi đột nhiên quạt tới cơn gió mạnh như vậy, có phải là muốn cái mạng già của ta không chứ? Viên Độc hừ một tiếng, hắc kiếm kêu veo veo, một kiếm chém ra. Người kia bất thình lình kêu lớn: - Gượm đã! Viên Độc ngẩn ra, thế tới của hắc kiếm nhất thời dừng lại. Người kia quay đầu nói với tiểu cô nương: - Cái bụng này thật là đau đến tệ hại. Muội có thể nào cho ta một chén nước nóng không, để chườm vào nó cái? Không thì phu quân tương lai của muội chỉ sợ không địch nổi một nhát Mặc Ngư kiếm đó mất. Tiểu cô nương cười "Xuy" một tiếng, nói: - Được a! Huynh sao lại gọi nó là Mặc Ngư? Người kia trầm giọng nói: - Muội xem nó toàn thân đen sì, người cầm kiếm cũng đen như cột nhà cháy, không phải là Mặc Ngư (con mực) thì là gì? Ta vốn muốn gọi nó là Ô Tặc (từ khác chỉ con mực), nhưng nó có ăn trộm đâu, hình như chữ "Tặc" không kèm vào được, thế thì chỉ ủy khuất cho Mặc Ngư huynh thôi. Trong khi nói, tiểu cô nương đã rót đầy một tách trà, đưa tới tay hắn. Người kia khẽ mỉm cười, đưa tay ra nhận lấy. Hắn vốn cao hơn tiểu cô nương nhiều, tiểu cô nương phải kiễng chân lên, đưa tách trà vượt cao hơn thân mình. Người kia liền mỉm cười, trong nét cười còn mang theo ý ranh mãnh không nói ra, nhìn cô bé nói: - Đây chẳng phải là cử án tề mi, tương kính như tân sao? Tiểu cô nương lập tức xấu hổ đỏ mặt, chuyển thân muốn chạy, bất chợt thần sắc biến đổi, vội kêu lên: - Cẩn thận! Người kia xoay mình vươn tay, nắm lấy bàn tay của tiểu cô nương, kình lực nhẹ xuất, thân ảnh của hắn đột nhiên biến thành hai! Sự tình chỉ vừa vặn trong thời gian một lần chớp mắt, mở mắt ra, hai thân ảnh đã hợp lại thành một. Nhưng chính vào lần chớp mắt ấy, đã tránh khỏi thanh mặc kiếm truy mệnh sách hồn! Người kia hai tay vẫn chưa mở ra, đưa tiểu cô nương lướt ngang hai trượng, lúc vừa chuyển thân tới, mặt trầm như nước, nhìn chằm chằm vào người Viên Độc. Một kiếm thâu tập vừa xong vô thanh vô tức, nếu không phải là tiểu cô nương cơ cảnh, kêu lên đúng lúc, sợ rằng hắn lúc này đã là vong hồn. Viên Độc tiếp tục cười lạnh, mặc kiếm nhẹ nhàng co lại như độc xà, phát xuất ra tiếng veo veo. Khuôn mặt như quan ngọc của người kia dần dần chuyển sắc, trong sắc của bạch ngọc có lẫn lớp lớp mây mù, càng lúc càng nặng càng dày. Rõ ràng đang tự ngưng vận chân khí, chuẩn bị cho một kích lôi đình. Trong đình có không ít tiền bối thấy nhiều hiểu rộng, nhưng công phu quái dị như vậy, chưa ai từng thấy. Nhưng một khi không có người thấy qua công phu này, thì càng khó mà chống lại, thì uy lực càng kinh người, đây cũng là điều thường thức trong võ lâm. Viên Độc thầm kinh động. Chỉ thấy người kia chầm chậm nói: - Với kiếm thuật của ngươi, không ngờ lại làm chuyện bỉ ổi như vậy, xem ra ta giết ngươi, cũng không quá đáng. Viên Độc kiêu ngạo nói: - Chỉ cần ngươi giết được ta, cách nào cũng đều không quá đáng. Người kia hờ hững cười nói: - Thế thì dễ dàng hơn nhiều. Nét cười của hắn không có gì đặc biệt, chỉ là lúc này sắc mặt đã biến thành màu xanh của thép, nét cười như điêu khắc trên mặt, hiển nhiên vô cùng đặc dị. Viên Độc trong lòng lòng e dè, kêu lớn: - Rút kiếm ra! Người kia từ từ nâng tách trà lên, nói: - Giết ngươi mà phải dùng kiếm sao? Tách trà này là đủ rồi. Cánh mũi Viên Độc đã căng ra. Chưa có ai dám coi thường gã như vậy. Chưa có ai! Mặc kiếm vung lên, chầm chậm vẽ một vòng trước mặt. Một chiêu này tên là Phong Sinh Vân Tụ, nương theo chiêu này, kình khí toàn thân Viên Độc đề khởi, tia tia lớp lớp hội tụ tới trước ngực, tay phải, sau đó tới tận mũi mặc kiếm. Gã nâng kiếm đứng vững, mô phỏng chim ưng chao liệng, chầm chậm thân hình vươn ra. Lúc này gã trông giống y một con hắc ưng phấn chấn muốn bay lên, coi thiên hạ như bầy thỏ, mặc sức vồ chụp. Kình khí như suối lửa tuôn chảy, càng lúc càng mãnh liệt cuộn trào. Viên Độc cảm giác sức mạnh toàn thân đang đạt tới đỉnh điểm. Lòng tin tất sát của gã cũng tăng tới đỉnh điểm. Đợi khi thân hình gã hoàn toàn triển khai, mặc kiếm vẽ được vòng tròn thứ ba, chính là lúc kình khí vận chuyển tới mức cao nhất của giới hạn, cũng là lúc một chiêu tất sát của gã được phát ra! Thanh diện nhân một chút động cũng không, chỉ lạnh lùng nhìn Viên Độc hành công. Tiểu cô nương vì bị sát cơ trong sân đình hút lấy, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, không chịu nổi lùi ra sau một bước. Mọi người trong đình cũng như chịu lực ép lớn, trong phút chốc đều như nín thở lại! Trời đất mịt mờ, tựa hồ cũng đợi một kích lôi đình nộ phát! Cuối cùng Viên Độc hành công viên mãn, một tiếng hét chói tai, ô mang phát xuất, trong sát na toàn sảnh kiếm khí dọc ngang tứ phía! Kiếm khí như thể vật chất, tràn ngập tới mức đụng chạm với nhau, giống như ngàn vạn chi lưu tụ hội thành sông dài biển lớn, hợp thành thiên phong hải vũ, nghiêng trời ép xuống thanh diện nhân. Thanh diện nhân mắt hơi khép lại, dường như không chịu nổi lệ mang của kiếm khí. Tay hắn đột nhiên vẫy ra. Vẫy ra vật đang nắm trong tay, chính là tách trà đó. Tia nước bắn ra. Thủ chưởng còn lại của thanh diện nhân cùng xuất, kích vào tia nước vừa bắn ra. Dòng nước li ti trong sát na bị chưởng phong lăng lệ kích thành những giọt thủy châu nhỏ tới mức khó thấy được, từ lòng bàn tay của thanh diện nhân nổ bùng ra! Mỗi một giọt thủy châu được chưởng lực của hắn đẩy đi, đều như một thanh lợi kiếm. Một chưởng kích xuất, thủy châu tán khai, đâu chỉ ngàn ngàn vạn vạn! Kiếm phong của Viên Độc bị thủy châu bay đầy trời cắt nát thành từng mẩu nhỏ, tiếng kêu veo veo của kiếm phong xung thiên lập tức trở nên ảm đạm, âm thanh lớn nhất, là tiếng rít của thủy châu phát xuất! Sắc mặt của Viên Độc biến đổi. Mặc kiếm trong tay đột nhiên được nắm chặt, hợp thân chọc lên. Lợi phong từ mặc kiếm cắt một đường vào khung cảnh thủy châu đầy trời ấy, hướng thanh diện nhân chém tới. Thanh diện nhân không trốn không tránh, ngón tay trái chấm vào trong tách, một giọt thủy châu trong vắt tụ tại đầu ngón tay. Thanh diện nhân co tay búng ra, giọt thủy châu phát xuất một tiếng rít như chọc vào tai, bay thẳng tới mặt Viên Độc! Viên Độc thấy không đả thương được địch, mặc kiếm xoay vòng. Chỉ nghe "Sang" một tiếng lớn vang lên, giọt thủy châu đó tan thành bụi, mặc kiếm bị chấn văng ra sau! Viên Độc sắc mặt như tờ giấy, thần công đẳng cấp này, quả nhiên không thể tưởng tượng nổi. Thanh diện nhân nói: - Ngươi không nên sợ, đạn chỉ vừa xong của ta, là dùng thủy tích đã đông lại thành băng châu, mới đẩy được mặc kiếm của ngươi ra. Ngươi mà nghĩ rằng ta luyện thành công phu Trích Diệp Phi Hoa, là ngươi nhầm rồi. Hắn miệng thì nói, tay lại không dừng. Tả thủ liên tục nhúng vào trong tách, đạn bay xoạt xoạt. Mỗi viên bắn ra, liền có một tiếng vang lớn, kể cả Viên Độc cũng không thể không dùng mặc kiếm để chặn lại. Viên Độc vội kêu lên giận dữ không ổn rồi, mà đành bất lực. Tiểu cô nương đó xem trong mắt, đúng là mở cờ trong bụng. Chỉ là nghĩ một khi thanh diện nhân kia thắng rồi, lẽ nào mình thực sự gả cho hắn? Hãy chưa nói bản thân còn nhỏ tuổi, không thể gả cho người; nếu như gả cho hắn rồi, nửa đêm tỉnh dậy, liền nhìn thấy cái mặt xanh lè đó trương ra, vậy chân thực là sợ chết đi được. Tiểu cô nương trong lòng tính toán, miệng không nhịn nổi bật ra "Sợ chết đi được, sợ chết đi được", đúng vào lúc cô bé nói tới câu thứ ba, thanh diện nhân thân hình dừng lại. Tách trà nóng được hắn vẩy đi vung lại, hiển nhiên đã khô kiệt, một giọt cũng chẳng còn! Thế co lại đỡ đòn Viên Độc kéo dài đã lâu, đợi được cơ hội đích thực này đến, rống lên một tiếng, người mang theo kiếm hóa thành một đạo ô mang, hướng thẳng tới đầu thanh diện nhân! Gã bình thường tâm cao khí ngạo, đã bao giờ bị người chèn ép thế này? Sớm đã tích đầy bụng oán khí rồi, lần này thừa thế xông lên, quả thực một nhát uy lực trảm vân liệt thạch! Thanh diện nhân cũng dường như tay chân hốt hoảng, mắt thấy Viên Độc xông tới, mà đành bất lực! Chợt Viên Độc thét lên một tiếng, không ngờ lại trúng chiêu bật lại! Thanh diện nhân tư thế bất biến, có điều cái tách trên tay đã không thấy đâu. Hắn cười lớn nói: - Ngươi cho rằng ta chỉ biết biến nước thành băng sao? Nước hết thì ta dùng tách để đùa với ngươi, làm ngươi đau rồi hả? Hắn cười dài nhìn Viên Độc, trong mắt đầy vẻ chế nhạo. Viên Độc chốc lát vùng người thẳng dậy, sắc mặt dữ tợn! Mặt trời ngả dần, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên toàn thân hắc y của gã, phảng phất như có một cơn nộ khí cuồn cuộn tuôn trào trên mình gã, đang dần dần nâng thân hình gã lên. Đôi mắt màu lục bích của Viên Độc đang khép hờ bỗng nhiên mở ra, đem theo sự oán độc vô cùng gắn vào trên người thanh diện nhân. Gã hận không thể đem đạo nhãn thần này hóa thành răng nhọn, ăn tươi nuốt sống thanh diện nhân. Thanh diện nhân hoàn toàn chưa phát hiện ra, trên mặt hắn thanh khí dần dần rút khỏi, ung dung nhìn Viên Độc. Viên Độc đột nhiên tay vươn lăng không trảo xuất. Một thanh niên ngồi gần nhất ở trong đình không kịp đề phòng, bị chưởng lực hút lấy, loạng choạng tiến về hướng Viên Độc. Thanh niên đó thấy không ổn, trở tay vận kình, song chưởng kích về hướng Viên Độc. Mặc kiếm của Viên Độc xuất ra như thiểm điện, ô quang lóe lên, đóng đinh hai lòng bàn tay thanh niên vào làm một. Trường kiếm tiếp tục tiến lên, mặc kiếm xuyên qua yết hầu. Thanh niên đó hét lên một tiếng cũng không nổi, nhãn châu trương to, đã ôm hận mà chết! Viên Độc cười nham hiểm không dứt, trường kiếm như độc xà, đem theo thi thể người đó, đâm tới thanh diện nhân. Tình hình này quá sức hung tàn, tiểu cô nương đó "A" lên một tiếng kinh hãi, hai chân bủn rủn, ngã ngồi xuống đất. Thanh quang trên mặt thanh diện nhân lóe lên, như thể đeo lên một mặt nạ màu xanh, quang mang nhấp nháy ẩn hiện. Hắn thình lình hét: - Đáng chết! Khẩu khí này cách không thổi tới trước mặt Viên Độc, Viên Độc liền như bị cắt vào một đao, thân hình cứng lại. Song chưởng của thanh diện nhân phút chốc tung ra, giữa đường biến chưởng thành trảo, lăng không chụp tới. Rõ ràng còn cách một bộ thi thể, nhưng một trảo này như hư không trảo ngay vào ngực Viên Độc. Lập tức một dòng tiên huyết tuôn ra, trong tiếng thét của Viên Độc, tiên huyết như vật sống phút chốc tụ lại nơi lòng bàn tay thanh diện nhân, bàn tay thanh diện nhân xoay ngược lại, khống chế huyết vụ trong lòng bàn tay. Tay xoay một cái, huyết vụ dài ra, giống như một thanh hồng sắc huyết kiếm, hạ xuống đầu Viên Độc. Thanh huyết kiếm này vô hình vô chất, hồng ảnh lóe lên ánh sáng lấp lánh, hoàn toàn nhập vào thể nội Viên Độc. Tay thanh diện nhân vừa mới tiếp xúc thân thể Viên Độc, lập tức rút tay nhảy lùi lại, vẩy tay mấy cái liền, dường như đã chạm được vào nội tạng. Viên Độc toàn thân tắm trong máu, hai mắt khép nửa, thần quang trong mắt đã ảm đạm. Gã kiên nhẫn tàn khốc, thương thế trên thân thể không để tâm đến, nhưng lần thảm bại này bởi tay thanh diện nhân, trong lòng đau đớn, quả thực khó mà hình dung được. Thanh diện nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Viên Độc, cơn giận còn sót lại làm cho hơi khó thở. Mặt hắn bỗng giãn ra, hắn cười nói: - Vừa rồi là vị nào cũng nói câu "Đáng chết"? Trong đình một không khí im lặng bao trùm. Nhãn thần của thanh diện nhân như điện, quét ngang qua, mọi người trong đình không ai dám trực tiếp nhìn vào mục quang của hắn, thảy đều cúi đầu xuống. Đột nhiên, từ ngoài cửa truyền vào một thanh âm uể oải: - Là ta. Theo câu nói này, đại môn của Thần Uy tiêu cục thình lình bị mở bung ra. Thần Uy tiêu cục mệnh danh là Trung Nguyên đệ nhất tiêu cục, đại môn cách biệt với bên ngoài uy vũ, dùng thiết mộc dày nửa xích ghép lại, rồi bao quanh bởi đai sắt đinh tán hợp thành. Ngày đại môn làm xong, lão Tổng tiêu đầu mãn ý bước vào trong, khoe khoang rằng cánh cổng này có thể truyền lại tới đời tôn tử. Vậy mà cánh cổng thép tựa như mãi không tổn hại được này, thế nào mà đột nhiên bị đánh mở bung ra. Cát bụi bay đầy. Đợi cát bụi dần dần lắng xuống, chỉ thấy một người ngồi dựa vào cánh cửa, mặt hướng ra ngoài, cũng không nhìn được diện mạo ra sao. Áo quần trên người rách rưới, trông như khất cái. Tiểu cô nương xì một tiếng nói: - Nguyên là một tên xin cơm. Khất cái này đột nhiên đứng dậy. Mọi người không ngăn nổi theo hắn mà ngẩng đầu lên. Thân hình hắn cũng không quá cao, cơ thể cũng không đặc biệt cường tráng, áo quần càng là lam lũ hết mức, nhưng hắn đứng lên rồi, mục quang của mọi người liền không rời ra được. Hắn chuyển thân qua, cất bước đi vào trong sảnh. Tiêu cục mở cửa để bàn việc làm ăn, bên trong đại môn là dùng cho diễn võ trường, cũng là nơi tổ chức Kiếm Thần Đại Hội. Diễn võ trường lại chính ở trong đại sảnh của tiêu cục. Đại môn và đại sảnh cách nhau mười trượng có dư, vốn đã không gần, nhưng người này cất bước, chợt đã tới ngay giữa sảnh. Hắn vươn tay ra, hộp gỗ trước mặt lão nhân đột nhiên mở tung, một thanh trường kiếm chuôi đen nhánh nảy lên, bay tới trên tay hắn. Kiếm đó quang mang chói mắt, sáng tới mức mắt mọi người đều không dám mở to. Lẽ nào đây chính là hoa kiếm? Quang hoa này cũng có phần quá chói chang đó. Khất cái đó chăm chú nhìn kiếm hồi lâu, từ từ quay người lại, song mục ngước lên, nhìn thẳng vào Viên Độc. Mục quang của hắn chẳng phải mười phần lăng lệ, nhưng Viên Độc liền phát giác nơi mục quang ấy chiếu tới, không ẩn mình vào chỗ nào được. Mục quang lãnh đạm cùng cực ấy, lại có thể chiếu sáng tới từng góc khuất nhỏ nhất, khiến mọi thứ không thể che dấu được. Sau lưng Viên Độc hơi hơi nóng lên, một giọt mồ hôi lạnh chầm chậm thấm ra. Khất cái mục quang trầm tĩnh, hờ hững nói: - Về sau không cho phép ngươi tiếp tục dùng kiếm! Viên Độc ngẩn ra, chưa hiểu rõ hắn có ý gì. Khất cái tay khoa lên một vòng, bảo kiếm từ trên hạ xuống, chém về hướng Viên Độc. Một chiêu này không hề hoa xảo, cũng không thấy có vẻ mau lẹ, nhưng lại phong kín toàn bộ đường rút của Viên Độc, bất kể gã trốn tránh như thế nào, một kiếm này cũng đều sẽ chém xuống đầu gã, tuyệt đối không thể có bất kỳ sai khác nào! Viên Độc tâm niệm chuyển như điện, trong sát na muốn sử dụng kiếm chiêu biết được cải biến tình hình, nhưng lại không có một chiêu nào chịu nổi kiếm này. Gã bất đắc dĩ, chỉ vừa kịp đưa mặc kiếm lên đỡ, vận đủ công lực, đỡ lấy một kiếm đơn giản hóa cực điểm này. Một kiếm này không chỉ tự thân đơn giản hóa cực điểm, mà còn khiến kiếm chiêu của đối thủ cũng đơn giản hóa cực điểm. Một chiêu trước mặt, không cần dùng bất kỳ sự hoa xảo nào, cũng không thể có bất kỳ sự hoa xảo nào. Khi một kiếm của hắn chém tới, bạn chỉ có thể một kiếm giơ lên nghênh tiếp. Còn lại không có giải pháp khác. Ánh sáng chói mắt, "Sát" một tiếng khẽ vang lên, một kiếm này đã chém đứt mặc kiếm của Viên Độc, đổ xuống như thác nước, nhằm vào ngay mặt Viên Độc. Viên Độc kêu lên một tiếng kỳ dị, toàn lực co người lùi lại, kiếm đó quang mang lóe sáng, trong khoảnh khắc từ trên đầu gã tìm xuống dưới. Huyết quang như ánh bình minh phá vỡ đêm đen, tóe ra khắp chốn. Từ trên mặt Viên Độc xuống dưới, thẳng tới tiểu phúc, bị kiếm này vạch một đường máu dài, tiên huyết từ đó mà ứa ra từng giọt, rơi đầy mặt đất diễn võ trường. Viên Độc lướt ra ba trượng, lập tức dừng lại. Mục quang gã như phun lửa, nhìn chằm chằm nơi thanh kiếm trên tay khất cái, hoàn toàn không để ý tới bản thân đang tắm mình trong máu. Đây lẽ nào là uy năng của Vũ Dương kiếm? Thanh kiếm này mà nằm trong tay mình, liệu có thể phát huy ra bao nhiêu sức mạnh? Mỗi người trong đình đều không ngăn được tự hỏi! Viên Độc nhìn chằm chằm hồi lâu, oán hận nói: - Cuối cùng có một ngày, ta cũng trả ngươi một kiếm! Hắc y tung bay, vượt qua tường mà đi. Khất cái đó không hề truy đuổi, quay người lại nói với thanh diện nhân: - Huynh có phải cũng muốn thanh kiếm này? __ * Tên mỗi chương trong bộ Võ Lâm Khách Sạn là một câu 7 chữ, hợp lại thành một bài thơ. Sau khi hết bộ có khi tính chuyện dịch thơ luôn ^^
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang