[Dịch]Vô Lại Thời Đại- Sưu tầm

Chương 17 : Anh rể.

Người đăng: 

.
Mọi người vì chuyện hồi nãy nên trong lòng không vui, nhưng công việc vẫn cứ phải tiếp tục tiến hành. Sau khi đặt xong cái bàn, Tiêu Hồng Vĩ bèn dựng lên tấm poster kế đó. Công việc tuyển mộ thành viên thật ra là một quá trình khó khăn, trước tiên phải có người chú ý đến hỏi thăm, để làm được điều đó phải chuẩn bị thật chu đáo, poster quảng cáo là thứ không thể thiếu, phải có poster thu hút mới lôi kéo được đám đông quan tâm, tiếp đến là giai đoạn phát huy tài ăn nói, nếu có thể thuyết phục người đến hỏi thăm cảm thấy có lí, tự kí tên vào giấy bán thân là xem như đã thành công, tài ăn nói là phải khai thác triệt để sự hiểu biết nông cạn của người mới và cách nhìn nhận mang tính hoàn mỹ về trường đại học của họ, có như thế mọi người mới ùn ùn kéo đến tham gia. Những công việc này chỉ là trò con nít, điều đó đã được các vị cán sự của Tiêu Hồng Vĩ chứng minh, chỉ thấy một tên cán sự không biết từ đâu lôi ra một chiếc bàn, rồi lấy từ hộc tủ ra một tấm khăn trải bàn, vung lên một cái, thì ra là tấm khăn trải bàn bát quái của mấy ông thầy bói, làm như thế cực kì thu hút ánh mắt trong quảng trường rộng lớn này. “Làm gì thế hả? Mắt Lé!” Vương Khải hoàn toàn không hiểu cách bày biện như thế có tác dụng gì. Người kia tên thật là Tiêu Hà, Mắt Lé chỉ là biệt danh của hắn, vì cặp mắt hắn bị cận nặng đến mười mấy độ, mọi vật trong phạm vi ngoài mười mét đều nằm ngoài tầm nhìn của hắn, nên đặt cho biệt danh đó thật không sai tí nào. Mắt Lé từng có sự tích tiếu lâm do hắn tự khai ra, đó là khi hắn còn học trung học, trong một tiết thể dục nhảy cao, hắn đã nhìn nhầm một cô gái đang cúi xuống cột dây giày thành bục nhảy, thế là xông tới với tốc độ tên lửa đạp lên lưng cô gái làm một cú nhảy tuyệt đẹp, kết quả là hắn bị thầy giáo trao cho quả trứng, còn cô gái tội nghiệp thì bó bột nằm liệt giường cả tháng sau đó. Lúc này Mắt Lé đang ngồi bó gối trước bàn, trưng ra bộ mặt thần bí, từ tốn nói: “Thiên cơ bất khả lộ.” Tiêu Hồng Vĩ thấy vậy bèn lên tiếng ngay, thì ra vì mấy năm gần đây số thành viên CLB văn học sụt giảm nghiêm trọng nên hắn đành xài chiêu bí mật, hy vọng có thể thu nạp được nhiều thành viên mới. “Được rồi, Mắt Lé, còn chưa bắt đầu mà. Lát nữa cậu phụ trách trả lời thắc mắc, mọi vấn đề về tình hình CLB của chúng ta đều do cậu giải đáp, nhớ là nói tốt đấy nhé!” Tiêu Hồng Vĩ cẩn thận dặn dò. “Yên tâm đi lão đại, tớ làm việc xưa nay luôn hiệu quả nhất mà!” Mắt Lé vỗ ngực tỏ ra tự tin lắm. “Lão đại, thật không ngờ cậu còn trò này nha. Xem ra tớ phải học hỏi nhiều ở cậu mới được, không biết cậu có nhiệm vụ gì giao cho tớ làm hay không?” Tên Vương Khải này là một tên lắm chuyện, người khác có việc gì là hắn nhất định phải chen vào cho bằng được, cứ như là sợ bị giành mất phần cơm của hắn vậy. “Yên tâm, tớ không để cậu ngồi không đâu. Cậu đi tìm một người có thân hình tương đương với cậu lại đây, tớ có nhiệm vụ đặc biệt giao cho cậu!” “Tuân lệnh, lão đại!” Vương Khải mau lẹ chạy đi, vài phút sau hắn đã dắt theo một người phù hợp tiêu chuẩn quay về. “Đeo cái này vào cổ, hai người chia ra đứng hai bên Mắt Lé!” Tiêu Hồng Vĩ lấy ra một cặp câu đối, quăng cho Vương Khải. Thì ra là bắt mình làm cột treo câu đối, Vương Khải sụ mặt ngay, xin xỏ: “Lão đại à, cậu thay nhiệm vụ khác cho tớ đi! Tớ không làm cột treo câu đối đâu!” Nhưng bộ dạng tội nghiệp của Vương Khải không thể đánh động Tiêu Hồng Vĩ, hắn chỉ nghiêm nghị quát lên một chữ: “Không!”. Thế là Vương Khải phải chấp nhận số phận làm cột. Bày binh bố trận đã xong, kế tiếp là phải có tí âm nhạc cho khí thế. “Mắt Lé, mở nhạc lên!” Một bài ca ai oán vang lên từ dưới gầm bàn, bài nhạc nghe thật buồn thảm, đưa người ta vào thế giới bi ai, khiến người nghe nhớ tới thân nhân đã khuất, còn tên Mắt Lé ngồi trước bàn lại càng khoa trương hơn, đã sớm nước mắt giàn giụa, nấc lên từng tiếng não nề. “Dừng!” Tiêu Hồng Vĩ hét to một tiếng. “Cái thằng này, tớ bảo cậu phát nhạc vui nhộn cơ mà, sao lại chọn mấy bài nhạc đưa tang thế này, người ta nhìn vào còn tưởng chúng ta đang tổ chức tang lễ cho ai đó, mau đổi bài khác đi!” Mắt Lé vội thay một bản nhạc khác, lần này có vẻ khá hơn, nhưng tiết tấu hình như có gì không ổn, hơn nữa ca từ chỉ có vài câu hát đi hát lại. Trời ạ! Thì ra là phật kinh. “Lão đại, nhầm lẫn chút thôi mà. Tớ đổi liền đây!” Mắt Lé không cần đợi Tiêu Hồng Vĩ nổi đóa, lập tức khom lưng xuống đổi nhạc, lần này hắn không dám để xảy ra sai sót nữa, một bản nhạc tươi vui vang lên. Trải qua biết bao gian khó, công tác tuyển mộ thành viên mới đã được bắt đầu, công sức bỏ ra quả nhiên được đền đáp xứng đáng, cách chiêu mộ quái dị của Tiêu Hồng Vĩ lập tức thu hút rất nhiều người vây quanh, con người là loài động vật hiếu kỳ, đối với những gì lạ lẫm là mọi người đều sinh lòng tò mò muốn tìm hiểu cho biết, đám đông liền bu lấy Tiêu Hồng Vĩ. Bên ngoài đám đông, một thân hình mảnh mai xinh đẹp bị xô qua đẩy lại, tấm thân liễu yếu đào tơ cứ như con thuyền nhỏ chao đảo trong sóng dữ, lắc lư đến tội nghiệp. “Nhìn quen mặt quá, hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải!” Tiêu Hồng Vĩ nhìn thấy bóng người kia, trong lòng ngờ ngợ. “À, là cô ta, hoạt náo viên bóng đá, em gái của Tiểu Nghi. Ha ha! Tốt quá, mình cũng sắp thành anh rễ của cô bé rồi, phải chào hỏi một tiếng mới được!” Nhủ thầm trong bụng, Tiêu Hồng Vĩ sải bước đi về phía cô em gái của Tiểu Nghi. “Em gái, chen chúc làm gì, có cần anh giúp em không?” Tiêu Hồng Vĩ nở một nụ cười thánh thiện, nhưng người khác nhìn vào thì nụ cười đó trông thật khả ố, đúng chất vô lại. Cô gái quay đầu lại nhìn, thấy là người lạ, vừa định nói tôi không quen biết anh, nhưng chợt nhớ ra người này chính là tên vô lại lần trước. Cô gái lập tức cảnh giác lùi lại mấy bước, sợ sệt nói lắp bắp: “Anh… anh muốn làm gì?” Tiêu Hồng Vĩ ấm ức vô cùng, chẳng lẽ tướng mạo của mình giống kẻ xấu lắm sao? Ngay cả có ý tốt muốn giúp đỡ người khác cũng bị hiểu lầm, hắn vuốt vuốt mặt, hỏi: “Em còn nhận ra anh không?” Thấy cô gái khẽ gật đầu, Tiêu Hồng Vĩ nói tiếp: “Thật ra hôm đó chỉ là hiểu lầm thôi, chị gái em giận dỗi đấy, em đừng cho là thật nghen!” Không nhắc thì còn đỡ, Tiêu Hồng Vĩ vừa nhắc lại chuyện cũ, cô gái liền nhớ tới lời cảnh báo của chị gái nói với mình. Tiêu Hồng Vĩ sấn tới gần hơn, quan tâm nói: “Em không sao chứ?” Cô gái thấy Tiêu Hồng Vĩ bước tới gần liền nảy ý định bỏ chạy, nhưng nghĩ kĩ lại, tại sao mình phải sợ hắn chứ? Hắn chỉ là một tên vô lại thôi mà, hơn nữa ở đây có nhiều người như vậy, nghĩ thế nên sắc mặt cô gái trở nên bình tĩnh hơn. “Làm phiền anh tránh ra, tôi phải ghi danh!” “Ghi danh hả? Em trực tiếp nói với anh là được rồi, anh là trưởng CLB nè.” Tiêu Hồng Vĩ vênh mặt hãnh diện. Trưởng CLB? Vô lại? Cô gái nghĩ sao cũng không thể đem hai danh từ kia kết nối lại với nhau. Nếu như hắn làm được chức trưởng CLB, vậy chẳng phải ai cũng đủ sức đảm nhiệm ư? “Anh còn là anh rể của em mà, bất kể có chuyện gì anh đều sẽ giúp em!” Anh rể? Xưa nay người được cô gái kính trọng và yêu thương nhất chính là chị gái của cô, lúc này tên vô lại mặt dày vô liêm sỉ này lại dám nói hắn là anh rể của mình, vậy chẳng khác nào đang sỉ nhục chị gái mình hay sao? Không biết lấy đâu ra can đảm, cô gái tát cái bốp vào mặt Tiêu Hồng Vĩ, ánh mắt hằn lên nét giận dữ. Tiêu Hồng Vĩ nghệch mặt ra, cô gái này bị ấm đầu à? “Tại sao em lại đánh anh?” Cô gái tát xong bắt đầu tỏ vẻ sợ hãi, vừa rồi giận quá hành động chưa kịp suy nghĩ, tên này là một tên vô lại, hắn sẽ không dễ dàng tha cho mình đâu, giờ phải làm sao đây? Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ, thấy cô gái hồi lâu không chịu giải thích, Tiêu Hồng Vĩ đưa tay định kéo cô ta ra chỗ khác hỏi cho rõ, cú tát vừa rồi đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người nhìn soi mói vào hắn, dù có mặt dày đến đâu cũng không thể chịu nổi. Đột nhiên một tiếng thét lanh lảnh vang lên. “Bớ người ta, tên dê xồm này sàm sỡ với tôi, cứu tôi với!” Tiêu Hồng Vĩ mới đưa tay ra được nửa đường bỗng chựng lại, vừa rồi mới lãnh một cái tát, giờ thì gọi mình là dê xồm, oan ức quá! Mình đã làm gì cô ta đâu, sao lại đối xử với mình như thế chứ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang