[Dịch] Vô Lại Kim Tiên
Chương 175 : Đại La kiếm trận
.
Lâm Phong lấy tay điểm nhất chỉ, thu Thái Cực đồ, hai tay kết ấn, hét lớn một tiếng: "Sát!" Đầy trời mây đen trong nháy mắt tản ra, mây trắng vần vũ quay cuồng, một đạo Thái Thanh thần lôi bạo tàn giáng xuống, uy lực so với Ngự Lôi chân quyết vừa rồi còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Thái Thanh Ngũ Lôi ấn này chính là thượng thừa tiên pháp trong Thái Thanh tiên pháp, uy lực cường đại vô cùng, lôi trụ thật lớn mang theo mây trắng quay cuồng phá xuyên không gian, hung hăng nện thẳng vào trên Thánh quang cùng Ma vân của Thiên giới tám đại chủ thần và Ma giới tám đại lãnh chúa.
Giữa uy thế thiên băng địa liệt đó, hư không bị nghiền nát mạnh mẽ, bể tan tành, vô số các mảnh không gian bay loạn đầy trời. Tại phương viên trăm trượng ở trong đó, đám Thiên sứ và Ác ma bị kinh hoảng rối tung cả lên, không biết là sẽ bị hút vào trong không gian nào nữa.
Quả thật là Thần tiên công pháp cường hãn vô cùng, cái Thái Thanh ngũ lôi ấn này Lâm Phong hắn cũng lần đầu tiên thi triển.
Thiên giới tám đại chủ thần và Ma giới tám đại lãnh chúa phún huyết bay ngược về phía sau, thánh ca hòa lẫn những tiếng rít gào tại không gian bên trong vang lên dồn dập.
Bốn vị hoàng giả cũng không chịu kém, trước sau ngự phong lao xuống, Long hoàng thi triển ngay Đại Na Di thuật, hàng loạt các tên tam đầu ác ma lập tức bị phong ấn ném vào Dị không gian.
Ma pháp chú ngữ huyền ảo lúc này vang lên không ngừng tại không gian bên trong, Thiên hạc nữ hoàng, Phượng hoàng nữ hoàng, Ảo ảnh bằng hoàng đều thi nhau xuất kích tham chiến. Ba vị Thản Tang đại lục cường giả cao quý này tự mình ra tay, uy thế quả thực không, ngoại trừ Thiên giới tám đại chủ thần và Ma giới tám đại lãnh chúa, đám thiên sứ và ác ma còn lại căn bản vốn không phải đối thủ.
Lâm Phong phất tay áo một cái, Hồng Hà kiếm đội liền tham chiến, một ngàn Hồng hà chiến sĩ chân nguyên lực tụ thành một thể, hợp thành một kiếm trận khổng lồ, dưới sự chỉ đạo của Tử linh pháp sư chuyên tìm những nhóm nhỏ thiên sứ và ma mà đánh bất ngờ.
Hàng ngàn hàng vạn thiên sứ và ác ma bị hãm tại trong Đại La kiếm trận, sớm chẳng còn phân biệt được đông tây nam bắc, mỗi một người là một cuộc chiến. Lúc này tại đây, ngoại trừ tám vị chủ thần và tám đại lãnh chúa, thì không ai có thể nhìn rõ vật gì ở ngoài mười trượng, cũng chẳng còn phân biệt nổi đâu địch đâu ta nữa.
Ngay cả đám Đại thiên sứ hay Phi ma sáu cánh cũng như kẻ không có đầu có mắt, tại trong trận tán loạn hết cả lên.
Tử linh pháp sư không coi đạo đức là cái thá gì cả, càng không có nhân từ, Phí La Đức so với ma quỷ còn âm hiểm tàn ác hơn. Mười ngàn năm trước hắn thâu lấy Không gian pháp luân của thần tộc khiến chúng khổ sở, mười ngàn năm sau, hắn thay hình đổi dạng, lại trộm đi vô số tiểu mệnh của đám thiên sứ và ác ma kia.
Mỗi một Hồng Hà kiếm sĩ thực lực đều không dưới một Kiếm thánh, một ngàn người dùng chân nguyên lực tụ thành một thể, trận pháp huyền ảo nọ mỗi một lần phát động, đương nhiên sẽ có một quỷ thần xấu số hứng chịu công kích của một ngàn người đồng thời đánh vào chúng, khi còn không tưởng được vì sao lại thế thì đã bị nghiền thành phấn vụn, chết không còn kịp kêu la một tiếng.
Tám vị chủ thần và tám đại lãnh chúa lúc này bị pháp lực của bọn Lâm Phong đánh cho máu tươi chảy lênh láng, phi bật về phía sau hơn mười trượng.
Bát Bảo kim thân của Lâm Phong hiện ra, kim thân cao hơn chín thước đó cứ đứng sừng sững ở vạn trượng trời cao, tuy không có nửa điểm uy hiếp trực tiếp, nhưng khiến cho đám thiên sứ và ác ma hãm thân trong kiếm trận không nhịn được từ trong tâm khảm sản sinh ra một niềm kính sợ khiếp đảm. Kim thân to lớn đó không nhúc nhích, chỉ có tám đôi mắt nhìn bốn phương tám hướng hết thảy các tình huống xảy ra ở dưới đều thấy rõ ràng.
Mây trắng quay cuồng,một lôi trụ thật lớn lại uy mãnh vô cùng oành oành đánh xuống, táng cho đám thiên sứ và ác ma ở trong phương viên mấy trăm trượng nát như tương.
Còn cái kim thân kia vốn chính là Tinh thần lực ngưng tụ, nên vẻ mặt tuyệt không có nửa điểm biến hóa.
Đạo gia chân ngôn trong đại trận trung ngân vang to rõ, Lâm Phong phân ra một nửa pháp lực chủ trì vận chuyển Đại La kiếm trận, đồng thời huy động Thái Cực đồ đối phó tám vị chủ thần và tám đại lãnh chúa. Có hai vị chủ thần né tránh không kịp, bị kim thân tám tay Lâm Phong huy động tóm được, thần lực phát ra một cái, hai kẻ đen đủi đó bị nghiền hóa thành vài mảnh nhỏ.
Nơi này giờ mù mịt khắp nơi, nhìn không thấy trời, đại trận này như một cái bát mây mù huyền ảo khủng bố chụp lấy cả phương viên hơn mười dặm vào trong đó.
Mọi người ai cũng đều tự chiến một mình, không còn thời gian để ý đến đối phương, bốn vị hoàng giả cùng đám người Thái tử long, Tiên nữ hạc cố gắng ở ra sức tham chiến, nhưng trong đại trận này, cuồng phong gào thét liên tục nổi lên khiến cho bọn họ không thể toàn lực đánh địch được, vì pháp lực còn yếu nên phải dành lại một nửa sức lực để trấn định tâm thần không để loạn.
Thấy cảnh này, Lâm Phong vội vàng bắt tay ấn quyết, Thái Cực đồ biến hóa ra lớn nhỏ một loạt các đài sen màu vàng trên phương viên mấy trăm trượng, một đạo kim quang đẩy những kim sắc đài sen đó tới tương trợ cho đám người Long hoàng, những trận gió cuồng bạo xuất hiện trước mặt họ lập tức tại trước mắt biến mất.
Từ Bàn Cổ sơ khai hỗn độn, Thái Cực đồ chia thế giới nguyên thủy, phân âm dương, định càn khôn, tiến hóa ra tứ tượng bát quái, diễn biến của thiên địa vạn vật hầu như nằm ở trong đó. Giờ Lâm Phong đem cái tiên thiên thánh vật này dùng để áp trận Đại La kiếm trận, tiên thiên linh bảo Thái Cực đồ này liền tỏa phát kim quang cùng với các kim sắc đài sen, những trận gió quay cuồng kia lập tức bị đẩy tránh ra chỗ khác.
Những kim sắc đài sen do Thái Cực đồ biến hóa ra kia không ngừng phát huy uy lực tại đại trận, lúc ẩn lúc hiện, tới đâu thì trận gió ở đó thối lui, đám người Long hoàng và Phí La Đức chỉ huy một ngàn Hồng Hà kiếm sĩ liền nhân cơ hội đó mà toàn lực cường mãnh hạ hạ thủ tấn công, chỉ thấy những tiếng kêu gào như quỷ khóc sói tru của đám thiên sứ và ác ma bị hãm thân tại kiếm trận, thanh âm thảm thiết hòa lẫn tiếng gầm gừ nổi lên bốn phía.
Lại một đạo lôi trụ thật lớn xuất hiện trực tiếp giáng mạnh xuống đầu sáu vị chủ thần và tám đại lãnh chúa còn lại trong Đại La kiếm trận.
- Hỡi thần tối cao! Thỉnh ngài trao cho ta sức lực vô cùng, để cho cho người hầu trung thành của ngài hủy diệt lũ ma quỷ tà ác này đi!
Sáu vị chủ thần thân mang trọng thương tuyệt vọng xướng lên Quang Minh thánh ca, chủ ý muốn dùng pháp lực còn lại của bọn họ gọi Quang Minh thần Thẩm phán quang xuất hiện đánh địch thủ một lần nữa.
Tám vị Ma giới lĩnh chủ mặt không còn chút máu cũng đồng dạng kêu gọi Ma thần bệ hạ vĩ đại của bọn họ. Nhưng Lâm Phong đã luôn chú ý theo sát đám chủ thần và lãnh chúa này, không để cho bọn họ cơ hội nhỏ nhoi nào kháng cự, kim quang rực sáng phất mạnh một cái, quất phủ thẳng lên đầu sáu vị chủ thần và tám đại lãnh chúa còn lại.
- Hãy đi xuống địa ngục hết đi, các ngươi cái đám hạ tiện sinh vật luôn khinh thường người khác này!
Lâm Phong không chút do dự, pháp lực dụng chuyển, bạo tàn táng sáu vị chủ thần và tám đại lãnh chủ toàn bộ thành như bột phấn, sau đó xoay người tiến sâu vào trong kiếm trận, để kim thân mặc tọa tại hư không, hắn đứng ở phía trên đại trận, vận chuyển huyền công toàn lực thôi động Đại La kiếm trận.
Thiên la tứ kiếm chuyển đấu chĩa xuống đại trận, quang hoa lóe sáng, cửu thiên nguyên khí phát xuất, trong đại trận hắc, bạch, thanh, xích bốn màu kiếm quang đột nhiên bùng cháy mạnh mãnh liệt, cường bạo tung hoành bốn phương tám hướng, sát khí đầy trời, cảnh tưởng bây giờ giống như hỏa ngục được mở ra ở trong đại trận thiêu giết đám thiên sứ và ác ma vậy.
Không bao lâu sau hàng vạn quân của Thiên sứ quân đoàn và Ma tộc đại quân lần lượt đều bị giết sạch, trong đại trận huyết khí bốc thẳng lên tận trời, như một mảng lưới sát khí kết lại, thượng tiếp sát Cửu tiêu, hạ xuống tận Hoàng tuyền, trong vòng phương viên hơn mười dặm quả thực chính là một Tu La đồ tràng, vô số oan hồn không cam lòng lao về hướng Thái Cực đồ.
Nhưng Thái Cực đồ chỉ phát ra đích kim quang rực rỡ, bọn chúng lập tức bị chấn cho hồn phi phách tán, hóa làm một đám khói xanh biến mất tại hư không.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phong, lúc này hắn tại trong mắt bọn họ chính là Ma thần hóa thân, cái kim thân to lớn kia mặc dù đối với bọn họ không có cái gì uy hiếp, nhưng tại trong mắt họ, Bát Bảo Kim Thân tám tay bốn đầu đó so với mãnh thú cường bạo, dữ tợn giương nanh múa vuốt cũng không có cái gì khác nhau.
Lâm Phong do chủ trì Đại La kiếm trận, pháp lực tiêu hao quá độ, nên kim thân trở ảm đạm vô quang. Hắn vội vàng thu lại kim thân và Thiên La tứ kiếm, thầm vận huyền công, chuyển hóa một cỗ tử khí và yêu khí và thuần âm nguyên khí từ trong Thất thải bảo thạch phát ra, toàn thân pháp lực tức khắc được hồi phục.
Nguyên thần tại đỉnh đầu do tổn hao nhiều qua trận chiến vừa rồi nên sau khi được bồi bổ bất chợt trở nên sáng lạng hơn, một đoạn ký ức mơ hồ không rõ ràng hiện trong thần thức, khiến Lâm Phong biết được ở chỗ sâu trong linh hồn của mình đã từng bị khắc hạ một đạo ấn quyết.
Hỗn độn sơ khai, âm dương được phân chia ra, giữa thiên địa xuất hiện Hồng Mông và Huyền Hoàng nhị khí, một chính là Hồng Mông Tử khí còn cái kia là Thiên Địa Huyền Hoàng khí. Trong khi Thiên Địa Huyền Hoàng khí sanh Lung linh bảo tháp, thì Hồng Mông Tử khí sanh ra Thất thải bảo thạch, hai vật này giờ hợp lại, quả thực có diệu dụng thiên địa tạo hóa vô thượng. Linh lung bảo tháp vốn là vật mà Yêu hoàng Thái Huyền dùng để trấn áp thiên hạ vạn yêu, thượng cổ yêu ma chinh chiến, Yêu hoàng Thái Huyền qua đời, Linh lung bảo tháp lưu chuyển thế nào lại rơi vào trong tay Thanh Vân tay trung, sau này thất lạc tới tận Thản Tang đại lục.
Thất thải bảo thạch vốn là thần vật của thánh mẫu Nữ Oa nương nương vĩ đại, chẳng biết sao cũng lưu tới nơi này, đủ loại nghi vấn ào ào tiến vào trong thần thức, khiến Lâm Phong đầu đau nhức nhối, mãi đến khi một câu tụng niệm tại trong hư không vang lên, làm hắn tỉnh táo lại.
- Vô lượng thiên tôn!
Một đạo nhân bất chợt từ trong hư không tiến tới, chắp tay thi lễ, hướng tới Lâm Phong nói:
- Thiên đạo vô thường, vạn vật đều có diễn biến, đại đạo luân hồi, cái gì cũng có nhân quả của nó, xin chào đạo huynh!
Lâm Phong trong lòng giật mình, bật thốt lên hỏi: "Ngươi là ai?" Nhìn thoáng qua chỉ thấy đạo nhân đó tuy râu dài tóc dài, nhưng thấy không rõ tướng mạo tuổi tác, cả người của ông ta cũng không nửa điểm pháp lực dao động, giống như cái bóng của một người nào đó đứng ở trong hư không, khiến tâm trạng Lâm Phong vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy kinh dị.
Đạo nhân nọ cười đáp:
- Tên chỉ là một cái để xưng hô, đạo huynh hà tất chấp nhất những tục lễ đó làm gì, ngươi và ta đều bất quá chỉ là những hạt cát nhỏ cùa trần thế, hoặc như những cơn sóng nhỏ trên biển rộng bao la lúc ẩn lúc hiện, truy cầu bất quá chỉ là tham vọng nhỏ nhoi mà thôi, cái gì rồi cũng trở về cảnh giới ban đầu của nó, vậy ta cần gì phải chấp nhất cái tên của một người chứ!
Lâm Phong nghe mà đầu càng mù mờ, không hiểu trong lời của lão đạo này có ẩn chứa huyền cơ gì, cười khổ một trận rồi mới hỏi:
- Vậy ngài vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Đạo nhân nọ trả lời:
- Bần đạo một vạn năm về trước đã tới đây, chỉ là vô lực kháng lại mệnh trời nên tâm có chút không cam lòng, tự biết người ta đều không thể thoát khỏi vận mệnh, bởi vậy giờ có một lời muốn bẩm báo với đạo huynh!
Lâm Phong liền nói:
- Mời ngài nói!
Đạo nhân nói:
- Tiên phi tiên, ma phi ma, trên kim thư bảng hiện chân linh, yêu phi yêu, phật phi phật, trong ngọc điệp lục thấy được bản tâm, đạo huynh bảo trọng, bần đạo chút nợ trần duyên đã dứt, giờ phải đi!
Dứt lời lập tức biến mất tại trong hư không.
- Thanh Vân Tử!
Tử linh pháp sư Phí La Đức ở gần đó sợ hãi thốt to lên, Lâm Phong tâm thần chấn động, dõi mắt nhìn theo cũng chỉ còn thấy được một phần nhỏ của cái bóng chớp nhoáng tan biết không dấu vết mà thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện