[Dịch] Vô Hạn Khủng Bố

Chương 25 : Nguyên ám đấu Hồng hoang Kết thúc và bắt đầu! (1)

Người đăng: ngo_ngo

.
Trận chiến cuối cùng... Trận chiến cuối cùng thật sự, không cần biết là đối với Trịnh Xá hay là với Phục Chế Thể, đây thật sự là trận chiến cuối cùng giữa họ. Cho dù là vì báo thù, hay là vì niềm tin sống sót, ân oán, thù hận giữa hai người chung quy lại sẽ hoàn toàn kết thúc tại trận chiến cuối cùng này! - ...Ngươi biết không? Ta từng rất hận ngươi! Vì thế trong Resident Evil 2 ta giết ngươi, cùng với các đồng đội của ngươi lúc đó, giết sạch tất cả bọn họ... Thần sắc Phục Chế Thể vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhưng không biết tại sao, Trịnh Xá lại luôn có thể nhìn thấy phía dưới sự bình tĩnh đó của hắn là tình cảm đang cuộn trào mãnh liệt... Không phải những cái gì là tình cảm tươi sáng như tình yêu, tình bằng hữu, tình thân, mà là một loại cảm giác hung tợn, bạo lệ, cuồng nộ không thể diễn tả được bằng lời. Nếu như một người bình thường đứng trước mặt hắn thì chỉ riêng luồng cảm giác tăm tối này thôi cũng đủ biến người đó thành kẻ điên khùng. Clone Trịnh Xá đúng là đang ôm theo tình cảm như vậy chiến đấu với hắn. - Đúng vậy, ký ức ghi khắc rất sâu... Lần đả kích đó thiếu chút nữa thì hoàn toàn đánh gục ta. May mà ta có rất nhiều đồng đội đáng để tin cậy, dựa vào sức mạnh của họ, ta cuối cùng cũng đi được tới đây! Clone của ta, hôm nay là ngày chúng ta cắt đứt tất cả! Choang! Hổ hồn đao của Trịnh Xá và cự kiếm hắc viêm va chạm vào nhau, sức mạnh cực lớn biến thành sóng xung kích lan truyền ra bốn phía. Mặt đất giữa hai người lập tức vỡ nát, thậm chí đến cả ngọn lửa đen quanh người clone Trịnh Xá cũng rung động kịch liệt. Trịnh Xá giờ phút này đã hoàn toàn tiến vào trạng thái Tiềm Long biến, thuộc tính thân thể gia tăng vùn vụt, đồng thời càng sử dụng ra Hủy diệt bản chính thức, tốc độ cùng sức mạnh đã vượt xa sức tưởng tượng của người bình thường, tiện tay vung lên cũng mang theo đại uy lực, một đao chặt đứt núi non gì đó cũng là chuyện quá dễ dàng. Sau khi va chạm một kiếm với Phục Chế Thể, hắn không những không lùi mà lại nâng đao chém mạnh xuống cự kiếm hắc viêm. Thời gian giữa hai lần trảm kích tuyệt đối không quá 0,1 giây, hai luồng sức mạnh hợp lại làm một, lập tức sinh ra phản lực cực lớn, cường hành đẩy lùi Phục Chế Thể ra xa cả trăm mét. - Chạy không thoát đâu! Trịnh Xá hét lên điên cuồng, dưới chân dùng sức đạp mạnh, phá nát mặt đất thành vô số vết nứt, cả người lóe lên một cái đã lao tới trên đầu Phục Chế Thể, Hổ hồn đao dùng sức bổ thẳng xuống. Dưới tốc độ và sức mạnh như vậy, không biết sức phản ứng của Phục Chế Thể có nhanh đến mức nào cũng không thể giống như lúc trước nhẹ nhàng đón đỡ. Trong đầu Trịnh Xá vụt hiện lên một ý nghĩ như vậy, ngay lập tức, lực đạo trên tay lại càng mạnh thêm vài phần. Nhưng khi Hổ hồn đao sắp sửa chém vào thân thể clone Trịnh Xá thì tiếng va chạm cực mạnh lại vang lên. Thanh cự kiếm màu đen không ngờ lại một lần nữa ngăn cản trên đầu clone Trịnh Xá, hai món vũ khí tiếp tục va chạm vào nhau, hơn nữa sức mạnh từ trên kiếm truyền tới còn không hề thua kém sức mạnh cấp độ Hủy diệt của Trịnh Xá chút nào. Dưới sự xung đột mạnh mẽ như vậy, Trịnh Xá cũng chỉ có thể bất đắc đắc, bị éo lùi lại, nhất thời không còn dư lực để phát động tấn công Phục Chế Thể nữa. Sắc mặt Phục Chế Thể vẫn không hề biến đổi, phảng phất như vừa rồi chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ nhặt, hắn cầm thanh cự kiếm màu đen, cười lạnh nói: - Ngươi nghĩ danh hiệu “mạnh nhất” thật sự dễ dàng bị ngươi giành lấy như vậy sao? Muốn đoạt được danh hiệu đó trong tay ta, nếu ngươi không có giác ngộ mất đi tính mạng, thì tốt nhất là đừng có nghĩ tới nữa... - Mất đi tính mạng? Trịnh Xá gầm lên: - Giác ngộ đó ta đã có từ lâu rồi. Đừng nói là mất đi tính mạng, cho dù sao trận chiến cuối cùng này có phải hóa thành tro bụi ta cũng tuyệt đối không thể bại dưới tay ngươi lần nữa... Ta và đồng đội đã thề với nhau, nhất định phải đưa Trung Châu đội đứng ở đỉnh cao của cả thế giới luận hồi, nhất định phải để chúng ta trở thành mạnh nhất. Bọn họ đã phải bỏ ra quá nhiều thứ vì nó rồi, cho nên ta nhất định phải thắng! - ...Là mấy sợi dây trên tay ngươi sao? Đúng là ngu xuẩn... Phục Chế Thể cười lạnh không dứt, hẳn chỉ vào mấy sợi dây thừng trên tay trái Trịnh Xá, nhìn số lượng thì cơ bản gần như toàn bộ thành viên Trung Châu đội đã ở đây rồi, chỉ có hai ba sợi là còn nằm trên tay những người sống sót. Clone Trịnh Xá chỉ vào sợi dây nói: - Một đám kiến hôi nhỏ bé, cho dù là liều cả tính mạng cũng không thể đối kháng được với con người. Tên đội trưởng như ngươi luôn đem theo đám đồng đội phát điên như vậy ư? Ngươi... Đúng là ngây thơ. - Câm mồm! Trịnh Xá lại vụt xông tới, Hổ hồn đao điên cuồng chém về phía Phục Chế Thể, mỗi nhát chém đều truyền tới một tràng tiếng nổ kịch liệt, mỗi lần đều khiến mặt đất nứt tung, sức mạnh của hai bên đã đạt tới mức độ không còn là con người nữa. - Không được sỉ nhục đồng đội ta! Bọn họ là chiến hữu tốt nhất, đồng đội tốt nhất! Cùng ta kề vai chiến đấu, cho dù là phải chết cũng không có một lời oán thán... Có thể họ không phải đội viên mạnh nhất, có thể mỗi người bọn họ đều có quá khứ cùng tâm linh sứt mẻ của riêng mình, nhưng họ đều đang nỗ lực phấn đấu, đều là cường giả từng bước từng bước quát triệt niềm tin của mình! Không giống như ngươi, một kẻ yếu đuối, chỉ có mỗi sức mạnh, còn thâm tính thì kém cỏi hết mức. Trong trí nhớ của ngươi ngoài thù hận ra... Còn được cái gì nữa? Trịnh Xá điên cuồng chém ra mấy đao, mỗi nhát chém đều khiến Phục Chế Thể phải lùi lại một bước dìa. Chỉ có điều khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái là, không cần biết hắn dùng tốc độ nhanh đến đâu, từ bất kỳ phương hướng nào chém về phía Phục Chế Thể cũng đều bị thanh cự kiếm màu đen ngăn cản lại. Cho dù Phục Chế Thể không hề quay đầu lại, nhát chém vào sau lưng hắn cũng sẽ bị ngăn cản, tình huống như vậy thật sự khiến Trịnh Xá không cách nào hiểu nổi, chẳng lẽ sức phản xạ của Phục Chế Thể đã đạt tới đẳng cấp ngang bằng với cả Tiềm long biết cộng thêm Hủy diệt chính thức. “Hắn rút cuộc là loại quái vật gì vậy? Không chỉ có Lệ viêm uy lực vô song, tố chất thân thể lại càng ngang bằng với trạng thái Hủy diệt của ta. Một kẻ gần đạt tới hoàn mỹ như hắn... Thật sự tồn tại sao?” Trịnh Xá còn chưa nói ra lời, toàn thân Phục Chế Thể từ trên xuống dưới chợt dừng phắt lại, đến cả ngọn lửa màu đen vô cùng xung quanh cũng đều dừng lại. Tiếp đó, lấy Phục Chế Thể làm trung tâm, một luồng khí thế bạo lệ không thể diễn tả nổi bùng phát ra, hai mắt Phục Chế Thể vụt biến thành đỏ ngầu như máu. - Ngươi đúng là đáng chết. Bản chính, ngươi không hề biết thế nào gọi là đau đớn! - Lệ viêm. Long quyển thiên! Clone Trịnh Xá lạnh lùng nói, tiếp đó hắn vung tay lên, ngọn lửa đen vô cùng vô tận xung quanh liền ngưng tụ lại, hình thành một cơn lốc xoáy hắc viêm cao hơn ba mươi mét, rộng hơn mười mét. Ngọn lửa phảng phất như đã ngưng tụ thành vật chết, đén kịt đến cả ánh sáng cũng không chiếu xuyên qua được. Cơn lốc xoáy to lớn rít lên sàn sạt, cuốn về phía Trịnh Xá. Trịnh Xá cũng không sợ hãi, hắn nhìn lốc xoáy hắc viêm càng lúc càng tới gần, miệng nói: - Thẹn quá hóa giận à? Thế nào là đau đớn... Nỗi đau ngươi ban cho ta trong Resident Evil 2 còn ít sao? Vừa dứt lời, Trịnh Xá dưới chân khẽ động, sử ra Thế, thân thể dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp, lao vọ sang một bên. Nhìn tốc độ lốc xoáy hắc viêm di chuyển chậm chạm như vậy, không cần biết uy lực mạnh đến mức nào, nếu không thể chạm tới hắn thì uy lực có lớn cũng vô dụng. Nhưng Trịnh Xá vừa mới chạy được vài mét, một thành cự kiếm bập bùng lửa đen đã chắn trước mặt hắn. Thanh kiếm xuất hiện đột ngột dị thường, cùng không biết là nó có ở đó từ lúc nào. Trịnh Xá hiện tại đang ở trong trạng thái Hủy diệt, không cần biết là tốc độ, sức mạnh, hay là sức phản ứng đều mạnh mẽ vượt xa con người, ngoài ra bản thân hắn lại càng thân kinh bách chiến, tinh thần kiên nghị, lầm vào tuyệt cảnh cũng không chút hoảng loạn. Dù tốc độ của Thế bị chặn lại, hắn cũng không hề hốt hoảng, dưới chân dùng sức đạp mạnh, khi mặt đất vỡ tung ra, hắn đã nương theo tốc độ đó vọt về sau. Nhưng Trịnh Xá vừa mới lùi ra được mấy mét, sau lưng hắn đột nhiên có một luồng hơi nóng cực mạnh ập tới. Hắn cũng không quay đầu lại, chỉ dựa vào cảm giác là có thể biết được đó là một thanh kiếm hắc viêm cực lớn. Trước mặt, sau lưng hắn, hai vị trí khác nhau không ngờ lại đồng thời xuất hiện hai thanh cự kiếm hắc viêm. Theo tiềm thức, hắn quay sang phía Phục Chế Thể nhưng lại thấy trên tay Phục Chế Thể vẫn đang cầm một thanh cự kiếm hắc viêm, hơn nữa khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái nhất là... Ánh mắt Phục Chế Thể không ngờ lại không hề hướng sang phía hắn mà đang nhìn vị trí hắn đứng trước khi sử dụng Thế. “Hiểu rồi, hóa ra là như vậy... Lệ viêm à, quả thật là đáng sợ...” Trong lòng Trịnh Xá chợt bừng tình, hắn đã thân kinh bách chiến, kinh nghiệm chiến đấu tự nhiên là cực kỳ phong phú, có thể nói cho dù là so với Phục Chế Thể cũng không hề thua kém. Trong một đợt giao phong như vậy, đặc biệt là khi hai thanh cự kiếm hắc viêm xuất hiện, hắn loáng cái đã hiểu ra được bí ẩn của Lệ viêm. Lệ viêm của Phục Chế Thể... Còn kỳ diệu hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Trịnh Xá hai lần rút lui chạy trốn, lại gặp phải cự kiếm hắc viêm ngăn cản, tất cả đều chỉ phát sinh trong một khoảnh khắc, đến cả thời gian một hơi thở cũng không tới. Lúc này, tại trường đã xuất hiện thanh kiếm thứ năm, năm thanh kiếm phân biệt chia ra trước sau, trái phải, trên đầu, năm hướng ngăn cản Trịnh Xá. Mặc cho sức mạnh Trịnh Xá lớn đến đâu cũng không thể phá nát mấy thanh kiếm, mặc cho tốc độ hắn nhanh đến đâu cũng không thể tránh thoát được chúng, phảng phất như mấy thanh kiếm tự có tiên tri biết trước, việc chưa xảy ra đã có thể nhìn thấu ý đồ của hắn, lần nào cũng ép hắn quay lại chỗ cũ. Đến khi lốc xoáy hắc viêm thổi tới, Trịnh Xá cuối cùng cũng bị cơn lốc xoáy đó nuốt chửng vào bên trong. Lốc xoáy hắc viêm hút Trịnh Xá vào bên trong liền lập tức xoay tròn rời khỏi mặt đất, giống như một mũi khoan điện lơ lửng giữa không trung điên cuồn chuyển động. Vừa bộc phát ra lực hút kinh người, trong nội bộ lốc xoáy hắc viêm vừa ngưng tụ nhiệt độ càng lúc càng đáng sợ, không hề thua kém nhiệt độ mặt trời chút nào. Khi lốc xoáy xoay chuyển, lấy nó làm trung tâm, tất cả mọi thứ trong phạm vi cả nghìn mét đều từ từ dung hòa, tan chảy, mặt đất cách đó gần nhất càng biến thành dung nham đỏ rực. Cho dù đã có Thập phương luân hồi trận bảo hộ cũng không được, lực lượng của clone Trịnh Xá thật sự quá lớn, mặt dấtđã đượng tăng cường cũng không chịu đựng nổi... Xem ra chiến trường hình trụ cao mấy trăm mét này sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc tan vỡ... Khi Trịnh Xá bị lốc xoáy hắc viêm hút vào bên trong, trước sau chỉ có một hai giây ngắn ngủi nhưng hắn cảm thấy như thân thể mình đang bị sức mạnh hàng vạn cân kéo xé. Mặc cho thân thể Tiềm long biến của hắn kiên cố đến mức nào, dưới sức kéo khổng lồ như vậy chung quy cũng sẽ đến lúc bị kéo thành hai đoạn. Hơn nữa càng thêm kinh khủng là bên trong lốc xoáy hắc viêm tỏa ra nhiệt độ cao khủng khiếp khó mà tưởng tượng nổi, trên thân thể hắn đã xuất hiện những vết phồng rộp, thiêu cháy. Phải biết rằng đây là thân thể biến hóa Tiềm long biến, đừng nói là thiêu chát, cho dù bị đạn pháo bắn trực diện vào cũng tuyệt đối chỉ đau không thương, không ngờ rằng chỉ ở bên trong lốc xoáy hắc viêm có một hai giây hắn đã bị thiêu bỏng, nếu đổi thành người khác thì không phải chưa kịp tới gần đã biến thành tro bụi rồi sao? Không chút suy nghĩ, trên người Trịnh Xá liền bùng lên ngọn lửa đỏ hồng như máu. Ngọn lửa này không phải là hình thức cụ thể hóa của ánh sáng tâm linh gì mà chỉ vỏn vẹn là một kỹ năng của vampire mà thôi. Nhưng kỹ năng này lại có một hiệu quả đặc biệt, đó chính là ngăn cản nhiệt độ cực cao, hắn đã từng thí nghiệm chuyện đó trong Resident Evil 2, chỉ là... Hắc viêm lúc đó rõ ràng là không có uy lực như hắc viêm hiện tại, tan vàng chảy đá, không gì không thiêu. Quả nhiên, ngọn lửa đỏ máu chỉ kiên trì được có hai giây ngắn ngủi, sau đó hoàn toàn bị ngọn lửa màu đen đồng hóa. Nói cũng kỳ lạ, đã là lửa thì sao có thể bị thiêu đốt được? Nhưng sự thật đúng là như vậy, ngọn lửa màu đen không ngờ lại thật sự thiêu đốt, đồng hóa ngọn lửa màu đỏ, có lẽ đây mới chính là ngọn lửa hủy diệt chân chính, không gì không đốt cháy được. Trịnh Xá thấy ngọn lửa màu đỏ máu bị phá, hắn cũng không dám chần chừ nữa, chân nguyên lực và ma lực trong cơ thể ngưng tụ bên ngoài cơ thể, hai luồng ánh sáng màu đen, màu trắng xuất hiện trong hai lòng bàn tay hắn. Chỉ thấy hai tay hắn hợp lại, hai luồng năng lượng gắn kết lại với nhau giống như một quả cầu, chỉ có điều quả cầu năng lượng kết hợp lại cũng không mang hai màu đen trắng nữa mà hoàn toàn hỗn độn mờ mờ mịt mịt. Bên trong quả cầu hỗn độn vô số luồng khí nhỏ bé không ngừng uốn khúc, chuyển đổi, phảng phất như còn có sấm sét tung bay. Trịnh Xá cũng không kịp nghĩ nhiều, vung tay ném quả cầu xuống phía dưới. Quả cầu nằm trong tay Trịnh Xá chỉ to bằng quả trứng gà, nhưng sau khi rời khỏi tay hắn liền lập tức to lên bằng quả bóng rôt, hơn nữa thể tích còn đang không ngừng tăng lên, phản ứng và khí tức bên trong càng thêm cuồng loạn, mơ hồ như có hai luồng khí đen trắng đang tác động kịch liệt với nhau. Đến khi quả cầu bằng quả bóng rổ tiếp xúc với mặt đất, nó rút cuộc cũng phản ứng hoàn toàn, từ một mảng hỗn độn biến thành hai màu đen trắng, rồi tới năm màu bảy sắc, sau đó là vô số màu sắc rực rỡ xuất hiện bên trong quả cầu, cuối cùng nó vụt phát nổ mãnh liệt. Lấy điểm quả cầu phát nổ làm trung tâm, vô số luồng sóng xung kích lan tràn ra bốn phía, mặt đất xung quanh mấy trăm mét sụp đổ nát vụn. Càng tiếp cận trung tâm vụ nổ, khung cảnh càng hỗn loạn, mù mịt, mặt đất tan nát xung quanh cũng bị sức nổ cực lớn trộn thành một mảnh, giống như lúc thiên địa sơ khai, đất lửa gió nước sôi trào không ngớt. Ngọn lửa đen hình than nên lốc xoáy hắc viêm cũng thật sự bất phàm, ngoài bộ phận gần mặt đất nhất bị quả cầu phát nổ làm biến mất ra thì đại bộ phận hắc viêm còn lại chỉ bị chấn tan ra mà thôi. Năm thanh cự kiếm đã vỡ nát cũng đồng thời hóa thành hắc viêm vô biên, một lần nữa ngưng tụ quanh người clone Trịnh Xá, tạo nên biển lửa vô cùng vô tận, giống như cơn phẫn nộ của kim cương phật đà, bao trùm cả trời đất. “Phù, thoát rồi, chỉ là chiêu này tiêu hao quá lớn, mặc dù không phải kiểu thí mạng như Hồng hoang khai thiên tích địa nhưng số lượng chân nguyên lực và ma lực lãng phí vô ích còn lớn gấp mười lần Hồng hoang. Ít nhất cũng đã mất mất một phần mười chân nguyên lực và ma lực rồi, cần phải cẩn thận hơn một chút nữa.” Trịnh Xá vừa thoát khỏi lốc xoáy hắc viêm lập tức thở phào. Năng lực tự hồi phục của thân thể Tiềm long biến cũng là hạng nhất, chỉ sau vài hơi thở các vết bỏng không nặng lắm đã lành lại khá nhiều. Cùng lúc đó, hắn liên tiếp sử ra mấy lần Nguyệt bộ, nhảy ra khỏi hố đất đã sụp đổ nát vụn, tiến lên khoảng trống vẫn còn kiên cố ở cách đó không xa. - ...Chẳng trách, không hổ là bản chính của ta, chỉ vỏn vẹn dựa vào một chút đau đớn từ Resident Evil 2... Chút đau đớn nhỏ nhoi đó, phối hợp với khí lượng nhỏ hẹp như của ngươi, không ngờ cũng có thể đạt tới trình độ như hiện tại, nắm giữ sức mạnh cấp độ thế này, quả nhiên là số mệnh tập trung. Lần luân hồi này, quả thực có thể do ngươi làm “vai chính”... Phục Chế Thể lặng lẽ nhìn điểm trung tâm hỗn độn đang dần dần tiêu tan, một lúc lâu sau mới thở dài, nói. - Đau đớn lúc đó? Trịnh Xá lập tức trong lòng đại nộ. Hắn vốn vẫn luôn canh cánh về việc đó, tuy những lời Phục Chế Thể nói rất khó nghe nhưng cuộc chiến đó thật sự là mấu chốt để hắn mạnh mẽ lên. Chính vì nỗi đâu phải chịu đựng trong trận chiến đó mà hắn mới bắt đầu muốn có được sức mạnh, hơn nữa còn từ từ càng lúc càng mạnh, cho đến tận hôm nay... Hắn cuối cùng cũng có lực lượng để tranh đoạt danh hiệu mạnh nhất với Phục Chế Thể. Ngoài ra, chính clone Trịnh Xá cũng dựa vào đau đớn và thù hận mới trở nên mạnh mẽ như bây giờ, chẳng lẽ, đau thương và thụ hận mới thật sự mà mấu chốt để mạnh mẽ lên... Không đúng! Đau thương và thù hận không phải mấu chốt để mạnh lên, nó chẳng qua chỉ là biểu hiện bên ngoài của mạnh mẽ mà thôi! Trịnh Xá sớm đã vượt qua tâm ma, hơn nữa hắn còn dùng phương thức vứt bỏ thân mình để vượt qua tâm ma, tâm chí đã sớm cứng rắn đến mức không gì phá được, vạn tà bất xâm. Mặc dù trong lòng nhất thời nảy sinh dao động với niềm tin của mình, nhưng đó cũng chỉ là chuyện trong một chớp mắt, tâm chí hắn lập tức xác định sự kiên trì của mình là không hề sai lầm, tuyệt không giống như những cường giả tầng thứ tư chưa vượt qua tâm ma, một khi lòng tin trong tâm bị phá thì sẽ rất dễ dàng rơi vào trạng thái tâm ma. Có thể nhận định rằng, với mức độ tâm chí kiên định của Trịnh Xá và clone Trịnh Xá, cho dù là ảo giác do kế hoạch hoàn thiện loài người của Adam sản sinh ra cũng không cách nào mê hoặc được họ. Adam nếu muốn đánh bại hai người bọn hắn thì buộc phải lấy lực đấu lực mới được. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Adam tính toán hấp thu tất cả mọi ngưởi xung quanh hắn, chờ đến khi phát triển đến một mức độ nhất định mới đi tìm hai tên Trịnh Xá, hắn cũng là người tự biết điểm mạnh điểm yếu của mình. “Cái gọi là đau thương và thù hận, chẳng qua là sự tổn thương đến người hoặc chuyện mà mình trân trọng nhất, ví dụ như trong lòng ta luôn để ý tới đồng đội và La Lệ, ví dụ như ký ức của Triệu Anh Không cùng ca ca của cô ấy, ví dụ như Minh Yên Vi, người yêu của Trương Hằng, hoặc cũng giống như quốc gia trong lòng Vương Hiệp vậy. Chỉ có những vết thương chạm đến niềm tin như vậy mới mang tới đau thương và thù hận không thể xóa nhòa. Mà chỉ cần vượt qua sẽ đau khổ và thù hận đó thì đại đa số mọi người sẽ đều điên cuồng muốn có được sức mạnh vì thế thoạt nhiên qua thì có vẻ như đau thương và thù hận mang tới sức mạnh, nhưng kỳ thực đó là do sự kiên trì vào niềm tin của bản thân mang tới. Chỉ có niềm tin đã xâm nhập vào tận cốt tủy, sau khi bị thương tổn mới có thể mang tới lực lượng càng mạnh mẽ... Ta có niềm tin, so với kẻ đã hoàn toàn biến niềm tin thành thù hận và điên cuồng như hắn... Ai mạnh hơn đây?” Nghĩ tới đây, Trịnh Xá sắc mặt nghiêm lại, nói: - Ta biết cảm giác đau thương cùng thù hận trong lòng ngươi... Ta cũng không có cách nào giúp đỡ người, vì thế chỉ có thể dùng phương thức công bằng nhất, chiến đấu với ngươi một trận. Là thắng hay là thua, hãy cứ để thực lực của chúng ta quyết định đi. Xem xem lòng tin của ta mạnh hơn, hay là đau thương và thù hận của ngươi mạnh hơn... Ta khác ngươi, nếu về mặt lực lượng ta cũng đã lựa chọn con đường hoàn toàn ngược lại với ngươi. Một chiêu vừa rồi là chân nguyên lực và ma lực kết hợp lại, giống như lúc âm dương chưa phân, hoàn toàn hỗn độn. Ta gọi chiêu thức này là Hồng hoang... Bát quá đây còn chưa phải là Hồng hoang thật sự. Thế nào, phát huy uy lực chân chính của Lệ viêm đi, ép ra Hồng hoang, sát chiêu cuối cùng của ta. Đừng nói với ta, Lệ viêm của ngươi chỉ vỏn vẹn có khả năng thiêu đốt như bề ngoài, nếu thật sự như vậy thì năm thanh cự kiếm hắc viêm lúc trước xuất hiện và tấn công kiểu gì chứ? - ...Lệ viêm, vừa là thực thể, lại vừa không phải thực thể, nó chẳng qua chỉ là hiện thực hóa của cảm xúc cuồng bạo trong lòng ta mà thôi. Nó vốn có liên quan đến tinh thần, nếu không phải là người tâm chí kiên định, vạn tà bất xâm thì ở bên trong ngọn lửa này, cho dù không bị thiêu đốt thì cũng không chịu đựng nổi tâm ma ăn mòn, dần dần tự vây khốn mình mà chết. Ngoài ra, bạo lệ do tâm sinh, có thể là lửa, có thể là kiếm, có thể là đao, có thể là vạn vật... Ý niệm trong lòng người phát sinh, như là sát ý, như là kích động, đều sẽ phản ứng trên Lệ viêm của ta. Ta phải thừa nhận, chiêu thức Hủy diệt của ngươi, chỉ riêng về tốc độ cùng sức mạnh đã vượt hơn ta rất nhiều,nhưng ta không thể phản ứng không có nghĩa là ý niệm không thể phản ứng. Trong tâm ngươi dấy nên một niệm, tất vạn pháp sinh, Lệ viêm tự nhiên sẽ sinh ra phản ứng ngăn cản ngươi. Nói tới đây, Phục Chế Thể hơi ngừng lại rồi mới tiếp tục: - Có lẽ ngươi thật sự có tư cách ép ta đến mức phải dùng toàn lực. Đến tận bây giờ vẫn chưa có một ai có thể ép ta tới mức độ đó, cứ cố gắng đi... - Vậy sao? Xem ra ta cũng phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng nhỉ? Trịnh Xá cười lạnh đáp, dưới chân sử ra Thế, lao về phía Phục Chế Thể, Hổ hồn đao trong tay dùng sức chém ra. Quang mang tỏa ra trên thân đao không hề có vẻ mờ mịt như khi truyền chân nguyên lực, cũng không phải là cảm giác áp bức cực mạnh như khi truyền ma lực mà có vẻ hỗn độn mờ ảo, phảng phất như một tầng sương khói không thể dùng mắt thường nhìn xuyên qua được. Trịnh Xá lúc ban đầu khi sử dụng uy lực của Hổ hồn đao thì chỉ truyền có một mình chân nguyên lực vào bên trong, sau này có ma lực thì dùng ma lực thay thế, uy lực cũng coi như lớn hơn rất nhiều. Đến bây giờ cảnh giới của hắn không ngừng tăng lên, đặc biệt là được Sở Hiên hỗ trợ trúc cơ thành công, giúp hắn có năng lực khống chế được chân nguyên lực và ma lực. Tuy vẫn chưa thể giống như Hủy diệt, hình thành trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt, tạo nên trạng thái Hồng hoang trong nháy mắt nhưng chỉ riêng việc truyền chân nguyên lực và ma lực ngưng tụ lại một chỗ, uy lực cũng đã vượt xa bất kỳ một loại chân nguyên lực và ma lực đơn độc nào rồi. Nếu giải thích tử tế ra thì luồng sức mạnh đó có nguyên lý cực kỳ tương tự với Ma động pháo, do vậy uy lực cũng mạnh đến kinh khủng. Hổ phách đoa như một luồng hỗn độn, không hề có chút màu mè gì, chỉ vung ngang chém tới, cả tốc độ lẫn sức mạnh đều lớn đến mức không thể tưởng tượng được, lại công thêm uy lực của Hồng hoang bản sơ cấp, thật sự có chút vẻ “trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công”(*). Mặc cho ngươi có ngàn cách vạn cách, ta chỉ có một chiêu lấy lực phá đạo, phá hết ngàn vạn chiêu thức của ngươi. Quả nhiên vừa mới va chạm, cự kiếm hắc viêm trong tay Phục Chế Thể liền ầm một tiếng nổ tung, bản thân hắn càng bị sức nổ của cây kiếm thổi bay ra xa mấy trăm mét. Đang lúc Trịnh Xá muỗn xông tới tiếp tục công kích thì ngọn lửa màu đen vô cùng vô tận lại vụt ngưng tụ lại. Đám lửa chỗ thì ngưng tụ thành kiếm, chỗ thì ngừng tụ thành đao, chỗ thì ngưng tụ thành giáo, cũng có cả cung tên, dao, búa, roi, kích. Nhất thời bao quanh người Trịnh Xá đâu chỉ có thập bát ban vũ khí chử, tính tổng số lại ít nhất cũng phải tới hơn trăm món. Không những thế, trên số vũ khí này lửa đen bập bùng, khí thế không hề thua kém thanh cự kiếm hắc viêm lúc trước chút nào, khiến cho Trịnh Xá bị vây ở bên trong nhìn mà phải khẽ nuốt nước bọt. “Khốn kiếp, hắn có còn là người nữa không? Phá được một thanh cự kiếm đã tốn nhiều khí lực như vậy rồi, ở đây ít nhất cũng phải có cả trăm món vũ khí hắc viêm, ánh sáng tâm linh của hắn nhiều vô cùng vô tận sao?” - Lệ viêm. Bách binh trủng(**)... Phục Chế Thể ở cách đó mấy trăm mét lặng lẽ đứng dậy, hắn đưa tay về phía một trăm món vũ khí hắc viêm, khẽ vung lên, số vũ khí đó liền ầm ầm lao xuống. Đây không phải là loại thể ngưng tụ bình thường như lốc xoáy hắc viêm mà là vật thất thật sự do ngọn lửa đen cụ thể hóa ra, uy lực so với lốc xoáy hắc viêm còn cao hơn cả trăm lần. Trịnh Xá dùng trạng thái Hủy diệt đỡ lấy ba bốn món vũ khí thì còn được, nhưng theo sau là mười, hai mươi món vũ khí khác liên tục đánh xuống. Nếu như hắn dùng Hổ hồn đao ngưng tụ chân nguyên lực và ma lực để chống lại số vũ khí hắc viêm này thì sẽ khiến chúng phát nổ kịch liệt, chỉ vỏn vẹn vài món thôi đã làm thân thể Tiềm long biến của hắn chấn động đến gần nội thương, dần dần, hắn đã cảm thấy không thể chống đỡ được nữa. “....Hồng hoang...” - Hồng hoang, khai thiên tích địa! Chân nguyên lực trong cơ thể Trịnh Xá từ trong Tử Phủ trong não đổ dồn xuống, ma lực cũng từ đan điền cuộn thẳng lên, hai luồng năng lượng thuộc tính hoàn toàn tương phản giao hòa với nhau ở chỗ trái tim hắn. Ngay lập tức, một luồng sức mạnh khổng lồ đến mức khó mà tưởng tượng nổi bộc phát trong thân thể hắn. Luồng sức mạnh đó thật sự quá lớn, đến cả thân thể Tiềm long biến của hắn cũng không cách nào chứa đựng nổi, khi sử dụng là thân thể lập tức bắt đầu hư hỏng. Nhưng sức mạnh chung quy vẫn là sức mạnh, Trịnh Xá rút cuộc cũng sử dụng được luồng sức mạnh kinh khủng đó ra. Một luồng sức mạnh khổng lồ truyền nhập vào trong Hổ hồn đao, chỉ thấy vung tay chém ra, trong nháy mắt đã có mấy chục món vũ khí hắc viêm bị đánh bay lên cao, sau đó bị luồng sức mạnh to lớn kia phá nát, lại biến thành lửa đen vô tận. Những vũ khí hắc viêm còn lại căn bản không thể kịp tiếp tục chém xuống, Trịnh Xá chỉ vỏn vẹn bước tới một bước, mặt đất liền bị lực lượng từ bước chân hạ xuống phá nát bấy, khí lưu kịch liệt thổi văng tất cả vũ khí hắc viêm ra xa, phảng phất như có lốc xoáy, không, là như có một vòi rồng vừa quét qua. Khi Trịnh Xá bước lên phía trước, sau lưng hắn liền sinh ra khí lưu hủy diệt kinh khủng như vậy, đồng thời hắn đã lao đến trước mặt Phục Chế Thể, vung đao chém ngang tới. Vật cực tất phản, trong thế giới mà các tiểu đội luân hồi trải qua, chỉ có tốc độ cùng sức mạnh thì cùng lắm cũng chỉ là một tên tay sai, hơn nữa còn là tay sai hạng hai hạng ba. Nếu muốn mạnh hơn nữa thì nhất định phải cường hóa các loại thuộc tính hoặc là nắm giữ các loại kỹ năng các nhau, ví dụ như kỹ năng ám sát các loại. Nhưng chính như bốn chữ “vật cực tất phản”, khi tốc độ cùng sức mạnh vượt qua giới hạn của sức tưởng tượng, đạt tới mức độ không thể dùng lời lẽ để biểu đạt thì chúng sẽ là sát chiêu tối cao thật sự, không có bất kỳ thuộc tính, kỹ năng nào có thể đối kháng được. Chính như Hồng hoang khai thiên tích địa của Trịnh Xá vậy, giơ tay nhấc chân đã có uy lực khổng lồ như dựng trời mở đất, cho dù là Lệ viêm thần diệu khôn lường của clone Trịnh Xá, khi đối mặt cũng không thể ngăn cản được chút nào. Nếu như hắn không có chiêu thức cùng đẳng cấp... Vậy thì chắc chắn phải chết. Khi Hổ hồn đao kề sát đến người, hắc viêm quanh người Phục Chế Thể một lần nữa thuận theo sát ý của Trịnh Xá mà biến đổi, chỉ là lần này nó không biến thành vật chất thực thể như vũ khí hắc viêm các loại mà hóa thành một loại vật chất màu đen tuyền còn u tối hơn cả hắc viêm. Ngọn lửa đen dày tới mấy mét biến thành một lớp màng mỏng chỉ dày vỏn vẹn có một, hai phân, cứ như vậy ngăn cản trước lưỡi Hổ hồn đao. Tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong chưa tới một nháy mắt, Hổ hồn đã chém thẳng xuống lớp màng mỏng màu đen nhưng không ngờ là lớp màng đó lại dẻo dai vô cùng, một đao mang theo sức mạnh kinh người chém xuống vậy mà lại chỉ chém ngập vào nó một quãng, không thể hoàn toàn phá vỡ được. Sức mạnh trên đao không ngừng giảm xuống, chỉ sau nửa giây ngắn ngủi đã không còn lại một chút lực lượng nào. Trịnh Xá cũng không hoảng hốt, buông tay thả Hổ hồn đao ra, vung quyền đánh thẳng vào chỗ lớp màng mỏng bị phá rách. Một quyền này tuy cũng xuyên qua lớp màng, bị hút đi mất hơn một nửa sức mạnh nhưng lực lượng còn lại vẫn ầm ầm đánh thẳng vào vai trái Phục Chế Thể, phá nát vụt cả một nửa thân thể hắn. Sức mạnh của Hồng hoang khai thiên tích địa quả nhiên là có uy lực dựng trời mở đất, một quyền chỉ còn lại tối đa bốn năm phần lực lương không ngờ lại có thể đồng thời đánh nát cả ngọn lửa đeo bao trùm bên ngoài cùng với một nửa thân thể Phục Chế Thể. Phần xác còn lại cũng bị đánh bay ra xa mấy trăm mét, rơi bịch xuống đất, sống chết chưa rõ. Trịnh Xá vốn còn định tiếp tục truy kích nhưng lớp màng mỏng đó không biết là bằng loại vật chất gì, không ngờ lại mang theo lực hút cực mạnh tràn về phía hắn. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể nhặt Hổ hồn đao, nhảy lùi về phía sau, tuy nhiên chỉ trong một thoáng chốc đó, chỗ cơ thể clone Trịnh Xá rơi xuống đã bùng lên lửa đen cuồn cuộn. - Tương truyền... Phượng hoàng có thể hồi sinh từ trong ngọn lửa. Lệ viêm có thể hóa thành vạn vật, cũng có thể biến thành thân thể ta... Rất tốt, rất mạnh mẽ. Có thể bức ta đến mức độ này, bản chính của ta, ngươi có thể tự hào rồi đấy. Vậy tiếp theo là đáp lễ của ta, coi như sự tôn trọng với thực lực và niềm tin của ngươi... - Nguyên ám, vũ trụ kết thúc! (***) (*) Đọc Thần Điêu hiệp lữ thì rõ (**) Bách binh trủng: mộ của trăm loại binh khí. (***)Nguyên ám: bóng tối nguyên thủy. Quá dài
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang