[Dịch] Vô Hạn Khủng Bố
Chương 8 : Không thể hòa bình! (1)
Người đăng: anubis1603
.
Trong nháy mắt Trịnh Xá bị một quyển của gã khổng lồ cơ bắp kia đánh bay đi, cỗ cự lực to lớn đó thấu vào cơ thể, cơ hồ là phản ứng trong vô thức, hai chân hắn dùng sức đạp vào cơ nhục giữa bụng của hán. Ngay khi nắm đấm chạm vào vai hắn, đồng thời hắn đã dùng sức đạp bắn ra ngoài, cả người xoáy tròn đâm vào trong một căn nhà dân. Cỗ cự lực này thậm chí còn chưa biến mất, vẫn mang theo hắn đâm xa mấy chục thước cuối cùng mới rơi xuống trên mặt đất.
Trịnh Xá vừa rơi xuống đất liền nhảy dựng lên. Chỗ vai bị kích trúng đó của hắn truyền tới một trận đau nhức, mỗi một cử động đều là đau đớn tới tận tâm can, nhưng hắn vẫn nghiến răng xông ra ngoài từ một gian nhà dân khác. Tiếp theo lẫn vào trong đám người bên ngoài đường phố chậm rãi rời khỏi chỗ này.
Sau khi chạy được một khoảng cách rất xa, Trịnh Xá rốt cục mới có cơ hội kiểm tra thương thế trên vai. Sau khi xé mở quần áo, in hằn trên vai là một dấu nắm tay rõ rệt. Bên dưới chỗ quyền ấn, khớp xương vai hiện rõ đã bị trật khớp, nhưng mà còn may, độ cứng cáp thân thể hắn cũng rất kinh người, lại thêm khi hắn bị đánh trúng thì đã làm ra động tác bảo hộ, nên xương vai hắn mới chỉ là trật khớp mà thôi. Có điều như thế này cũng đủ nhìn ra lực công kích của gã khổng lồ cơ bắp đó kinh khủng cỡ nào. Chỉ cần đánh trúng, trên cơ bản liền có thể khiến cho một người lập tức mất đi sức chiến đấu.
-Nhưng mà sự khống chế đối với lực lượng của hắn tựa hồ rất kém cỏi ........ Không có cấp cho người ta cảm giác cực kì nguy hiểm. Nếu không thì khi lúc nãy đối mặt với hắn có thể đã mở ra cơ nhân tỏa rồi .........
Trịnh Xá nghiến răng mân mê chỗ trật khớp vai, tiếp theo dùng sức đẩy lên trên. Đau đớn kịch liệt tức thì từ chỗ vai truyền đến, có điều xương vai trật khớp đó rốt cục đã được đẩy trở lại chỗ cũ. Hắn thử giật giật cánh tay, ngoại trừ thoáng có chút đau đớn ra, lực cử động của cánh tay cơ bản không có gặp phải trở ngại gì.
-Ngươi vừa rồi nhắc tới ..... là mở ra cơ nhân tỏa phải không? - Một thanh âm băng lãnh cách đó không xa truyền đến.
Trịnh Xá quay phắt đầu nhìn lại, một người mặc trang phục bác sĩ đứng ở trong bóng râm của một tòa nhà cao tầng cách đó không xa.
[ không phát hiện..... Hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của hắn, hắn đứng ở nơi đó từ lúc nào chứ?]
Trịnh Xá hít sâu một hơi, hắn rút chủy thủ ra đồng thời cũng giương súng tiểu liên mini ở tay kia lên. Dù vậy, hắn vẫn cảm giác được lực áp bức của tên bác sĩ tóc vàng này rất rõ ràng. So với gã khổng lồ cơ bắp kia còn cường liệt hơn rất nhiều. Mặc dù song phương đứng cách xa nhau mấy chục thước, hắn vẫn cảm thấy một cỗ khí tức lạnh lẽo không gì sánh được, đó chính là khí tức của tử vong.
Bác sĩ Tóc vàng lạnh lùng nhìn Trịnh Xá, hắn khẽ nhíu mày nói:
-...... Yên tâm, hiện tại ta sẽ không chiến đấu với ngươi, chỉ là muốn nói cho ngươi một tiếng ....... hãy liên lạc cùng đồng bọn của ngươi, bảo bọn họ thả Mohamed ra. Sau đó chúng ta song phương không công kích nhau. Nhân tiện nói với đội trưởng của các ngươi: chỉ cần chúng ta mỗi bên không chết người nào, ước định của chúng ta sẽ duy trì liên tục tới khi phim kịnh dị kết thúc.
Nói xong, gã bác sĩ tóc vàng chậm rãi chìm vào trong bóng tối. Trong nháy mắt, thân ảnh của hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Trịnh Xá.
Giữa lòng bàn tay Trịnh Xá đã xuất hiện mồ hôi lạnh, không biết vì sao, gã bác sĩ tóc vàng này cho hắn một loại lực áp bức rất kỳ lạ, làm cho hắn không thể không liều mạng tập trung lực chú ý, phảng phất như ngay giây tiếp theo sẽ bị gã bác sĩ này công kích. Cho đến sau khi thân ảnh của hắn đã hoàn toàn biến mất, Trịnh Xá mới trầm trọng thở dốc.
-........ Linh Điểm à?Có phải Triệu Anh Không đã bắt sống một gã đội viên của đối phương hay không?" Trịnh Xá vừa chạy vừa lấy bộ đàm ra hỏi.
-...... Đúng vậy, tình huống cụ thể chờ ngươi trở về sẽ .....
Linh Điểm chưa nói xong, bỗng nhiên một trận tiếng quần áo sột soạt truyền lại, tiếp theo thanh âm non nớt của Tiêu Hoành Luật vang lên:
-Là Trịnh Xá hả? Vị trí của chúng ta không tiện lộ ra, từ bộ đàm của ngươi cũng tìm không được vị trí hiện tại của chúng ta. Bây giờ ngươi trước tiên đi tới quảng trường giữa thành Cai-rô đi, tại đó chúng ta sẽ nói cho ngươi vị trí cụ thể.
Trịnh Xá kỳ quái nhìn về phía bộ đàm, hắn tiếp theo điều chỉnh phạm vi tìm kiếm của bộ đàm tới cực hạn, ước chừng có thể tìm tòi trong phạm vi một phần tư thành Cai-rô. Bộ đàm của bọn đội viên còn lại cũng đều xuất hiện trong phạm vi tìm tòi thế nhưng vị trí của những bộ đàm này cũng rất là cổ quái. Chúng nó sắp xếp thành một vòng tròn cách nhau rất xa. Mà tâm của vòng tròn chính là quảng trường giữa thành Cai-rô.
-Nguyên lai là như vậy ........ quả nhiên tính toán tốt!
Trịnh Xá cầm bộ đàm thoáng cân nhắc một chút liền đã hiểu rõ. Phỏng chừng an bài này lại là do Tiêu Hoành Luật làm, đem bộ đàm dư thừa phân tán xung quanh quảng trường, chỗ bọn họ đó chỉ giữ một cái bộ đàm mà thôi. Như vậy cho dù là người cầm bộ đàm ra ngoài bị giết chết hoặc là bị khống chế, cũng không thể không tìm kiếm từng cái vị trí xung quanh quảng trường. Mà mấy vị trí này hẳn là đều có thể quan sát lẫn nhau, dưới tình huống như vậy mà địch nhân đi tìm kiếm bộ đàm thì tuyệt đối chết chắc rồi ....... Bởi vì súng ngắm ion của Linh Điểm cũng không phải là để không!
Trịnh Xá chậm rãi đi về phía quảng trường càng đi càng gần, dọc theo đường đi hắn luôn hết sức chăm chú xem xét bốn phía, thậm chí mấy lần còn cố ý đảo qua mấy khu nhà dân và đường tắt. Thật may là tựa hồ không người nào theo dõi hắn, cho nên sau đó tốc độ của hắn đã càng lúc càng nhanh, không bao lâu đã đi tới chỗ quảng trường giữa thành Cai-rô. Khi hắn vừa xuất hiện trên quảng trường, bộ đàm tức thì liền vang lên.
-Trịnh Xá, từ vị trí của ngươi hiện tại đi thẳng tới giữa quảng trường, cứ đi thẳng về phía trước mặt qua luôn quảng trường, trong lúc này không nên có bất luận động tác gì ...... Triệu Anh Không sẽ phụ trách xem xét phía sau ngươi có người theo dõi hay không, cứ như vậy bắt đầu đi.
Trịnh Xá sau khi nghe xong những lời này, hắn hít sâu một hơi liền đi về phía trung tâm quảng trường. Một loại cảm giác kỳ lạ quét qua trên người hắn, đó là một loại cảm giác bị người khác nhìn trộm từ xa, tuy rằng rất khó chịu nhưng lại không có cảm thấy nguy hiểm. Cho đến khi hắn đã đi khỏi quảng trường, bộ đàm mới lại vang lên lần nữa.
-Chúng ta ở đỉnh gác chuông phía nam quảng trường, mau lại đây đi, cho ngươi xem một số thứ thú vị .......
Thanh âm của Tiêu Hoành Luật từ trong bộ đàm truyền ra, trong lúc mơ hồ hắn còn nghe được một trận một trận âm thanh kim loại ma sát vang lên.
Ước chừng mấy phút đồng hồ sau, Trịnh Xá rốt cục là bình yên đi tới đỉnh gác chuông. Khi hắn đẩy cửa chính gian phòng bảo vệ ra, tức thì phát hiện mọi người đang vây quanh bên cạnh một chiếc bàn con, thậm chí ngay cả khi hắn bước vào gian phòng bọn họ cũng đều không có phản ứng gì. Chỉ có Linh Điểm, Trương Kiệt là quay đầu lại nhìn nhìn hắn, tiếp theo bọn họ lại quay về nhìn trên mặt bàn.
Trịnh Xá vốn đang còn muốn phàn nàn về nguy hiểm hắn vừa gặp phải, thí dụ như thiếu chút nữa bị một gã khổng lồ cơ bắp đánh cho bẹp dí. Thế nhưng khi hắn trông thấy phản ứng của mọi người, liền lập tức trở nên hiếu kỳ. Vì vậy hắn vội vàng đi tới bên cạnh chiến bàn đó, cúi đầu nhìn một chút, thiếu chút nữa ói hết bữa cơm sáng trong bụng ra ngoài ......... Một gã người Ả Rập râu ria xồm xoàm đang nằm sấp trên bàn. Tiêu Hoành Luật đang giải phẫu cái bụng của hắn với một vẻ mặt cuồng nhiệt, hơn nữa không ngừng từ bên trong đó moi ra từng viên đạn pháo hoặc là tên lửa mini. Mà trên lưng của gã râu ria còn đang cắm một thanh chủy thủ đang bốc cháy.
...........
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện