[Dịch] Vô Hạn Khủng Bố
Chương 6 : Ưu thế (1)
Người đăng: cuonglong
.
Trịnh Xá trầm mặc một lúc , hắn nhìn quanh mọi người rồi nói:
- Trước hết hãy thử uy lực của Cuốn sách Anubis đã. Ma chú loại vong linh và hắc ám, nghe có vẻ rất lợi hại… Evelyn, cho tôi mượn cai chìa khóa.
Bọn O’Conneil vẫn đứng quanh đó, họ không hiểu nổi đám Trịnh xá đang bàn cái gì, đến ki Trịnh Xá gọi, Evelyn mới vội lấy cái chìa khóa tròn trong hành lý ra. Trịnh Xá đón lấy, nhẹ nhàng mở cuốn sách ra, sau đó giao cho Tề Đằng Nhất. Gã thanh niên cao hứng nhận lậy cuốn sách, vuốt ve nhưng chữ cái nổi trên trang giấy, miệng lẩm bẩm tiếng Ai cập cổ, vô ý thời gian qua, mọi người xúm quanh cả 10 phút gã vẫn cứ lẩm nhẩm một cách khoái trá.
- Tề Đằng Nhất ! Trên đó viết cái khỉ gì? Bây giờ không phải là lúc anh nghiên cứu.
Trịnh Xá thờ dài rồi gắt một tiếng. Tề Đằng Nhất có vẻ thẹn thùng gãi gãi đầu nói:
- Xin lỗi, xin lỗi! Xem nhập thần quá…ha ha ha, quả là tiếng Ai cập cổ, trong đó có một số chữ có nghĩa rất tương tự chữ giáp cốt Trung Quốc nha…
Trịnh Xá và mọi người xung quanh đều thở dài, hắn lớn tiếng:
- Bọn tôi không hỏi cậu cái vụ đó, hỏi là trên đó ghi chép những gì?
Tề Đằng Nhất lập tức gật đầu nói:
- Chính xác, chính xác là trên này ghi rất nhiều các chú ngữ cổ, ví như đoạn này là tụ cát thành người, chỉ cần có xương người và cát, đọc thần chú sẽ xuất hiện một số vệ sĩ Mummy, còn đoạn này nói là có thể khiến âm hồn tụ tập thành bão lốc, còn đoạn này…
Trịnh Xá giành lấy một nửa cuốn sách nói:
- Dịch từng câu, từng câu một cho tôi nghe, đọc đoạn tạo bão lốc đi.
Tề Đằng Nhất gật gật đầu, dùng tay sờ vào các chữ nổi đọc:
- Hỡi các âm linh của gió lốc, hay nghe lệnh của tử thần, tập hợp thành hình… tạo nên bão lốc xé nát tất cả đi…
Trịnh Xá cũng đọc theo, nhưng hắn đọc xong cũng chẳng thấy cái quỷ gì xảy ra, năng lượng huyết tộc trong não cũng chẳng thấy thiếu đi chút nào, bốn phía sa mạc im lặng như tờ.
- Không có tác dụng à?
Trịnh Xá nhìn mọi người xung quanh, nhận thấy sự thất vọng trong mắt mỗi người, bởi vì trong tình thế hiện nay, hy vọng lơn nhất của họ chính là những phù chú trong cuốn sách, chỉ có sử dụng những kỹ năng uy lực lớn trong đó họ mới có thể chống lại đội Ấn châu, ai ngờ cuốn sách không có uy lực như họ tưởng tượng…hay là họ không sử dụng được nó.Trịnh Xá chợt nảy ra một ý nghĩ, bỗng nói:
- Câu đọc nguyên văn tiếng Ai cập cổ cho tôi nghe, tôi bắt chước đọc.
Tề Đằng Nhất hít một hơi sâu, lại sờ chữ cất tiếng, Trịnh xá cũng chú ý đọc theo những ngữ âm kỳ quái, lúc này hắn có thể khẳng định cuốn sách có tác dụng vì qua mỗi câu chú, hắn cảm thấy năng lượng huyết tộc từ từ vẫn chuyển, một lúc sau trở nên vô cùng kịch liệt, như sôi lên tràn vào Cuốn sách Anubis. Trịnh Xá cảm thấy cả cuốn sách trở nên nóng rực như than hồng, cảm giác đau khiến hắn muốn vứt bỏ cuốn sách nhưng nó như dính chặt vào tay hắn, Tề Đằng Nhất rú lên một tiếng bị chấn văng ra. Cuốn sách đột nhiên phát ra anh sang đỏ như máu, có điều ánh sang không rõ lắm trong năng ban ngày.Huyết tộc năng lượng trong nãoTrịnh Xá càng lúc càng sôi sục, cho đến khi toàn bộ bị hút sạch vào sách, cuốn sách mới hết nóng bỏng mà phát ra cảm giác lạnh lẽo. Có điều mất hết năng lượng, Trịnh xá ngất xỉu tại chỗ không thể cảm giác thấy. Hắn không thấy khoảng 1000 m ngoài xa, một cơn gió lốc nhỏ từ từ tụ tập, lớn dần lên, điên cuồng cuốn lấy cát vàng xung quanh. Chốc lát sau, chỗ mọi người đã bị tràn ngập cát và gió lốc như gặp phải một cơn bão cát, bạt ngàn cát vàng nháy mắt chon vùi mọi người.
Không biết bao lâu, Trịnh xá giật mình mở mắt, ánh sang chói mắt hắn, xung quanh không có chút gió nào chứ đừng nói đến bão lốc. Trịnh xá rên rỉ một tiếng ngồi dậy, lúc này hắn mới thấy mình bị buộc trên lưng lạc đà, mọi người đang đi trong sa mạc, going như thấy hải xạ thần lâu trong mơ vậy. Những người xung quanh thấy Trịnh xá tỉnh dậy đều kêu ầm lên dùng lại. Trương Kiệt và Chiêm Lam nhảy xuống khỏi lạc đà chạy đến bên hắn, TRương Kiệt cười ha ha, cởi dây trói, còn Chiêm Lam đưa cho hắn một túi nước.
- Tôi bị hôn mê chắc cũng được mấy tiếng rồi phải không? Thấy mặt trời sắp lặn, nói vậy trước khi hôn mê tôi thấy bão lốc là ảo ảnh phải không?
Trịnh Xá đón lấy túi nước uống mấy ngụm cười khổ nói. Mọi người dài mặt nhìn hắn nói không ra lời, TRương Kiệt cười hà hà nói:
- Cậu đã hôn me một ngày một đêm rồi, giờ là hoàng hôn ngày hôm sau. Cái vụ bão lốc cậu thấy là ảo ảnh, hớ hớ hớ, tớ xin thề rằng nó chỉ là ảo ảnh! Kha kha kha.
Trịnh Xá nhìn những người khác và nhận được những cái gật đầu khẳng định, hắn chỉ đành cười khổ nói:
- Quả nhiên là thế, cái thứ dễ sợ như thế con người làm sao tạo ra được…Nhưng tôi bị Cuốn sách làm hôn mê, thứ đó phải có thật chứ nhỉ/
Zero cũng lấy túi nước uống một ngụm nói:
- Tất nhiên là thật rồi…cậu không tạo ra bão lốc, có lẽ vì không khống chế được nên tạo thành một cơn bão cát, nếu không có lạc đà, bọn tôi chắc bị chon trong cát lún hết rồi.
- Uy lực của cuốn sách vượt quá sức tưởng tượng của chúng tan ha.
Tiêu Hoành Luật sung sướng nói.
- Chỉ cần anh có thể khống chế được lực lượng, không để năng lượng bị rút quá nhiều một lần là ngất đi thì uy lực của nó đủ để chúng ta tiêu diệt đội Ấn châu.
Trịnh xá ngơ ngẩn nhìn bàn tay cầm sách lúc trước, giữa lòng bàn tay hiện ra một cái dấu hiệu kỳ dị, giống hệt như dấu hiệu trên bìa sách, đó là phù hiệu của Tủ thần Ai cập: Anubis.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện