[Dịch] Vô Hạn Khủng Bố
Chương 4 : Chú Oán! Khai Mạc (Hạ)
Người đăng: ngo_ngo
.
Sau khi tiếng súng vang lên, cả tầng trên lẫn tầng dưới đều vang lên tiếng thét chói tai của nữ nhân, đám tân nhân ở tầng dưới lập tức kêu gào chạy ra ngoài đường, mà sáu tân nhân còn lại trên tầng thì không dám động đậy, lúc này Sở Hiên mới chậm rãi đứng dậy.
- ... Như vậy đi, phim The Grudge ta cũng đã xem qua, tỷ lệ sống sót của bộ phim này không có liên quan gì đến số người nhiều ít bao nhiêu, cho dù ngươi có trốn ra nước ngoài cũng sẽ bị giết, cho dù bên cạnh ngươi có mấy chục người hộ vệ cũng không thể thoát được... Bây giờ ta rời khỏi đoàn đội, nếu như chúng ta có thể còn sống gặp lại... Trương Kiệt, thức ăn chị dâu làm nhìn rất ngon mắt.
Nói xong, Sở Hiên cùng Arnold đeo ba lô quân dụng đi xuống dưới lầu, mọi người chỉ biết trơ mắt nhìn hắn biến mất dưới cầu thang.
Trịnh Xá yên lặng nhìn Sở Hiên biến mất không thấy đâu nữa, hắn bình tĩnh thu hồi ánh mắt nói:
- Sáu người các ngươi nếu có nghi vấn gì có thể tận lực hỏi chúng ta, Chiêm Lam, ngươi đã được một trăm điểm thưởng chưa?
Chiêm Lam hơi sửng sốt vội vàng gật đầu, không hiểu tại sao trong đầu nàng lại nghĩ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp Trịnh Xá, bất tri bất giác, trải qua hai bộ phim kinh dị khí chất của nam nhân này đã thay đổi rất nhiều, hắn đã dần dần có dáng vẻ của thủ lĩnh đoàn đội.
- Vậy trước tiên chúng hãy rời khỏi đây đã.
Trịnh Xá cười khổ nói:
- Chỗ này thật sự là... phi thường không an toàn a.
Đề nghị này rất được mọi người tán thành, ba gã thanh niên bình thường kia hốt ha hốt hoảng chạy xuống dưới lầu, đi sau bọn họ là mỹ nữ gợi cảm, ngược lại, thiếu niên tuấn mỹ đang bình tĩnh đọc sách và tên thanh niên hai tám hai chín tuổi vừa kiểm tra căn phòng lúc trước thong dong đi xuống.
Trương Kiệt và Zero vội vã đi theo sau bọn họ, hai người đều nhìn ra được, ngoài ba gã thanh niên bình thường kia tạm thời không nói đến, tên thiếu niên tuấn mỹ bình tĩnh đọc sách cùng người kiểm tra căn phòng lúc nãy hẳn là đều có chút tài năng, ít nhất bọn họ cũng có tiềm chất để trở thành nhân tài. Sau khi Sở Hiên rời đi, bọn họ cần nhất là nhân tài dạng quân sư có thể phân tích bố cục, mặc dù Chiêm Lam về phương diện này cũng có tư chất, nhưng so với Sở Hiên vẫn có chút không bằng.
Trịnh Xá cầm súng tự động quan sát xung quanh, nhìn thấy Chiêm Lam đang ngây ra nhìn hắn liền cười nói:
- Làm gì vậy? Mau đi đi, ta đoạn hậu cho các ngươi.
Chiêm Lam lúc này mới phát hiện mình đã thất thố, khuôn mặt hơi đỏ lên, vội vuốt vuốt trán nói:
- Ngươi không cần phải khẩn trương như vậy, loại phim kinh dị này kỳ thật đều có một quy luật, trong vòng một hai ngày chúng ta hẳn là sẽ rất an toàn, mấy thứ này thường thường sẽ chờ lúc chúng ta không chú ý mà công kích... Vừa rồi ngươi phát hiện được cái gì sao?
Trịnh Xá cười khổ nói:
- Nếu như ta nói ta có thể nhìn thấy... Không, là ta có thể cảm giác được “mấy thứ như thế này” thì ngươi có tin không? Ta cảm thấy trên người chúng ta đều nhiễm phải một loại khí tức âm lãnh, cả ta cũng nhiễm phải, đại khái là ấn ký của chú oán... Nó dùng ấn ký này để tìm tới chúng ta!
Chiêm Lam hơi sửng sốt, lập tức hét lên chói tai, không ngừng phủi phủi trên người mình, vừa phủi vừa hỏi:
- Đã sạch hết chưa? Đã sạch hết chưa?
Thanh âm và lời nói quá sức ám muội làm Trương Kiệt phải vội vàng chạy lên.
Chiêm Lam vừa nhìn thấy Trương Kiệt, lập tức bẽn lẽn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên người, sau đó đẩy Trương Kiệt ra hấp tấp chạy xuống tầng dưới.
Trương Kiệt rất ra dáng huynh đệ, hắn vỗ vai Trịnh Xá vẻ đồng tình nói:
- ...Tiểu nữ nhân, rất đáng sợ phải không?
- Ừ, rất đáng sợ.
Mặc kệ nói thế nào, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi căn phòng này. Bước chân ra khỏi cửa, Trịnh Xá trong lòng vừa thở phào một hơi thì trong phòng lại tràn ngập một cảm giác áp bức kỳ lạ, cảm giác này làm hắn gần như không thở nổi, nó đã vượt xa cảm giác áp bức khi đối diện với Alien ở bộ phim kinh dị lần trước. Khoa trương nhất chính là hắn thậm chí đến một cái bóng quỷ còn chưa nhìn thấy mà đã gần như bị ép tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa, có thể thấy loại cảm giác nguy hiểm này mãnh liệt đến mức nào.
Trịnh Xá lúc này mới phát hiện sáu gã tân nhân đang đứng ngoài cửa, mặt khác trong nhóm chín người của đại hán cao lớn lúc trước nữa đã biến mất, thậm chí cả Sở Hiên cũng không biết đã đi đâu, nói cách khác, hai mươi người chia làm hai nhóm, một bên mười người không biết đã đi đâu về đâu, bên kia là bốn tên tư thâm giả bọn hắn cộng thêm sáu gã tân nhân.
- Thời gian hiện tại là 10h30’ sáng, cứ như vậy đi, chúng ta trước tiên tìm một chỗ thích hợp, cẩn thận bàn bạc xem làm thế nào sống sót qua bảy ngày này, nếu như không có vấn đề gì....
Trịnh Xá bỏ súng tiểu liên vào trong Nạp giới, đang định an bài một chút cho đám tân nhân, đột nhiên hắn thấy mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn về phía tầng hai sau lưng hắn, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi khó tin.
Vô thức, Trịnh Xá cũng quay đầu lại, hắn nhìn thấy phía sau cửa kính trên tầng hai... một nữ nhân toàn thân trắng bệch đứng dựa vào đó, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào bọn hắn. Đó là một đôi mắt thế nào, Trịnh Xá hoàn toàn không thể hình dung nổi cảm nhận của mình, phảng phất như có vô số oán hận ác độc ẩn giấu trong dôi mắt đó, băng lãnh, chết chóc, khủng bố....
Đến khi Trịnh Xá phục hồi tinh thần, hắn lại cầm súng tiểu liên điên cuồng bắn vào chỗ cửa sổ tẩng hai, nhưng sau khung cửa làm gì còn nữ nhân trắng bệch nào nữa, chỉ có khung cửa bị đạn bắn tan nát cùng vách tường đầy lỗ đạn.
Trương Kiệt và Zero đồng thời một trái một phải kéo hắn lại, Trương Kiệt quát:
- Trịnh Xá, bình thĩnh một chút, chúng ta hiện tại rất an toàn! Mau đi thôi, nói không chừng cảnh sát Nhật Bản sẽ lập tức tới đây!
Nói xong, hai người kéo Trịnh Xá toàn thân đã gần như nhũn ra theo con đường ra ngoài. Mắt thấy thấy căn nhà đã bị bỏ lại phía sau, Trịnh Xá ngoái lại nhìn lần cuối, bóng dáng trắng bệch lại một lần nữa xuất hiện trên khung cửa sổ tầng hai...
- Tỉnh táo lại chưa?
Trịnh Xá cầm lấy lon coca ướp lạnh Zero đưa cho, hắn cố gượng cười nói:
- Lúc nãy thật sự đa tạ các ngươi... xem ra ta đã thành gánh nặng của đoàn đội mất rồi.
Mọi người lúc này đang ngồi dưới bóng râm một gốc cây ở sâu trong công viên. Sau khi Zero và Trương Kiệt đưa Trịnh Xá đến đây, Zero đi đâu không ai biết, đến lúc hắn quay lại không ngờ mang theo một lượng lớn coca ướp lạnh và thực phẩm đóng hộp, như vậy bọn họ đỡ phải sử dụng thức ăn cô đặc đã hoán đổi, mặc dù thức ăn này cũng không tốn nhiều điểm nhưng tiết kiệm được bao nhiều thì cứ tiết kiệm, đây là suy nghĩ chung của cả bốn người.
Trịnh Xá uống một ngụm coca, cảm giác lạnh lẽo làm hắn cả người khoan khoái hơn rất nhiều, bấy giờ Chiêm Lam mới nói:
- Trịnh Xá, ngươi thật sự không làm sao chứ? Ta đã nói chuyện ngươi có thể cảm giác được chú oán với mọi người, ngươi là người duy nhất trong chúng ta có bản lĩnh này a, mọi người chúng ta rất có thể sẽ đều phải dựa vào cảm giác của ngươi mới có thể sống sót được.
Trịnh Xá cười khổ nói:
- Chính vì cảm giác quá nhạy cảm cho nên càng dễ bị mấy thứ này hù dọa, cứ tiếp tục như vậy, ta còn không bị Quỷ Hồn giết chết, có khi trước đó đã bị dọa đến phát điên mất rồi.
Thiếu niên tuấn mỹ vẫn đọc sách kia đột nhiên lạnh lùng mở miệng nói:
- Ngươi rất không bình tĩnh, khi gặp phải chuyện không thể giải thích được, điều đầu tiên cần làm tuyệt không phải là hoảng sợ, mà phải cố gắng hiểu rõ nó... ngươi may mắn có thực lực mạnh như vậy, hóa ra chỉ là một cái bao cỏ.
Thiếu niên tuấn mỹ này khi nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên, nhưng thanh âm vừa trong lại vừa cao, nghe như tiếng của con gái, hơn nữa da hắn mềm mại trắng nõn, cơ hồ so với Chiêm Lam còn mịn màng hơn, mái tóc đen óng. Vì hắn vẫn cúi đầu đọc sách nên không ai thấy rõ bộ dạng hắn rút cuộc là như thế nào, chỉ có nhìn nghiêng bên mặt mà suy luận rằng nam hài này thật sự là rất tuấn mỹ.
Trịnh Xá hơi sửng sốt, sau đó hắn cười khổ nói:
- Đúng vậy, ta quá không bình tĩnh... như vậy mọi người đều hiểu rồi, lúc nãy các người cũng đã nhìn thấy thứ đó, ta nghĩ các ngươi hiện tại hẳn là sẽ không hoài nghi lời chúng ta nói nữa chứ? Mặc dù nghe có chút khó tin nhưng chúng ta thật sự đã tiến vào một chốn luân hồi kỳ diệu... Ta tự giới thiệu trước, ta tên là Trịnh Xá, là đội trưởng tạm thời của tiểu đội này.
Đây là kết quả bốn người bọn họ đã thương lượng, trong chín ngày trước, bởi vì cả bốn người đều có ý kiến lớn với Sở Hiên nên Zero cũng gia nhập vào tiểu đội của Trịnh Xá, mà kết quả thương lượng để Trịnh Xá trở thành đội trưởng. Mặc dù bản thân hắn cho ràng chỉ có thể xưng là đội trưởng tạm thời, dù sao cũng không ai có thể nói chính xác lúc nào mình sẽ chết, cơ hôi để tiếp tục làm đội trưởng thật sự là rất nhỏ.
Trương Kiệt móc ra một bao thuốc lá, đưa cho Trịnh Xá và Zero một điếu rồi nói:
- Ta tên là Trương Kiệt, thành viên tiểu đội, xem như bán hỏa lực thủ đi.
Chiêm Lam vừa cười vừa nói:
- Ta là Chiêm Lam, coi như là nhân viên hậu cần đi, lực chiến đấu rất kém cỏi, bất quá có học một ít kỹ thuật băng bó, còn có thể hỗ trợ phân tích một vài tình huống.
Zero nhận điếu thuốc lạnh lùng nói:
- Zero, bắn tỉa...
Ba gã thanh niên bình thường nhìn nhau, một người trong số đó nói:
- Lục Nhân Giáp, hiện giờ vẫn đang là sinh viên.
- Tiêu Binh Ức, đang chờ xếp việc.
- Thuân Chúng Đình, hiện tại là sinh viên năm cuối, coi như đang chờ tìm việc
Mỹ nữ diễm lệ kia uốn lưng một cái nói:
- Minh Yên Vi, nghề nghiệp giám đốc quản lý kinh doanh, chẳng qua là Nhật Bản thôi, trước đây cũng từng nghĩ đến chuyện tới Nhật Bản du lịch một chuyến, không ngờ lại có thể được thỏa mãn nguyện vọng.
Mỹ nữ này vẫn mặc bộ áo lót gợi cảm như trước, động tác duỗi người thực sự là phi thường khiêu gợi làm ba thanh niên kia lại trợn tròn mắt.
Còn lại hai ngươi, thanh niên lúc trước kiểm tra căn phòng cười nói:
- Tề Đằng Nhất, người Sơn Đông, coi như là otaku đi... A a, đùa thôi, nghề nghiệp của ta thuộc loại nửa năm không khai trương, khai trương ăn nửa năm, ta là chuyên gia giám định... là chuyên gia giám định đồ trộm cắp, đối với một vài vật phẩm trong hiện thực có khả năng giám định, hi vọng có thể gia nhập đoàn đội của bốn vị.
Bốn người Trịnh Xá nhìn nhau cười, chuyên gia giám định, đây là nghề nghiệp cục kỳ cần thiết, trong rất nhiều bộ phim kinh dị sẽ cần dùng tới, không nghĩ rằng lần này thật sự có thể tìm được nhân tài trong số tân nhân.
Còn lại thiếu niên tuấn mỹ kia bỏ sách xuống, mọi người mới nhìn rõ hắn, không, là nàng! Cô bé này cũng không có hạch cổ, đây là một nữ hài có thiên hướng tuấn mỹ trung tính, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, ánh mắt lãnh đạm thoạt nhìn thật sự rất giống Sở Hiên.
- Triệu Anh Không, sát thủ...
Cô bé này nói chuyện phi thường băng lãnh, nàng vừa nói xong lại cúi xuống đọc sách, còn Trịnh Xá , Trương Kiệt, Chiêm Lam đều nhìn về phía Zero.
Zero yên lặng nhìn Triệu Anh Không vài lần, bấy giờ mới thản nhiên nói:
- Trịnh Xá, ngươi là đội trưởng, ngươi nói tiếp theo an bài như thế nào đi. Là sát thủ cũng tốt... trong tiểu đội cần nhân tài của bất cứ nghề nghiệp gì.
Trịnh Xá gật gật đầu, vừa rồi hắn có chút lo lắng là Zero và Triệu Anh Không trước kia có mâu thuẫn gì đó, có điều nhìn qua hai người cũng không quen biết, làm mấy người Trịnh Xá một hồi lo lắng vô ích, mặc dù cùng là sát thủ, ở thế giới hiện thực cũng không nhất định sẽ biết nhau.
- Ta nghĩ chúng ta hiện tại cần có Yên Nhật, tốt xấu gì chúng ta cũng phải sống ở đây bảy ngày, chẳng lẽ các vị muốn ăn ngủ giữa đường giữa chợ sao?
Trịnh Xá mỉm cười, hắn lấy từ trong Nạp giới ra hai khối vàng, đưa cho Zero nói:
- May mắn là lúc trước hoán đổi hai khối vàng này từ Chủ Thần, Zero, ngươi trước kia là sát thủ, hẳn là thông thuộc tình huống hắc đạo hơn chúng ta. Ngươi dùng hai khối vàng này đổi lấy yên Nhật, đổi được bao nhiêu thì đổi, chắc là cũng đủ cho mười người chúng ta chi tiêu trong bảy ngày. Sau đó tốt nhất là mua một tấm bản đồ khu vực phụ cận, miêu tả chi tiết phân bố nhà nghỉ, còn có chùa miếu xung quanh thành phố... Được rồi, trong các ngươi ai biết tiếng Nhật?
Trong sáu tân nhân, Minh Yên Vi và Tề Đằng Nhất đồng thanh:
- Ta biết một chút...
Tiếp đó hai người nhìn nhau vẻ quỷ dị.
Trịnh Xá đang muốn nói tiếp, không nghĩ tới Triệu Anh Không vẫn một mực lạnh lùng lại đột nhiên nói:
- Ta cũng biết tiếng Nhật.. Có thể hỏi ngươi tại sao lại cần bản đồ vị trí chùa miếu không?
Trịnh Xá nhìn tiểu cô nương băng lãnh này cười cười nói:
- Bởi vì trong thế giới phim kinh dị này đến Quỷ Hồn nguyền rủa cũng đều có, vậy sao lại không có những chỗ giải trừ nguyền rủa như chùa miếu chứ? Nếu nơi này không thể dùng cách tư duy của thế giới hiện thực vậy thì dùng phương pháp tư duy của thế giới phim kinh dị đi, ta nghĩ như vậy.
Triệu Anh Không bỏ sách xuống nói:
- Ngươi rất thú vị, vừa rồi tựa hồ như một kẻ ngốc có thực lực mạnh, bất quá hiện tại xem ra rất có dáng vẻ một đội trưởng... Được rồi, ta gia nhập tiểu đội này.
Trịnh Xá nhìn tiểu cô nương cười đầy thiện ý, Chiêm Lam ngồi cạnh hắn chợt nói nhỏ:
- Trong nhà còn có một cô nhóc nữa đó...
Hắn vội hắng giọng nói:
- Cứ như vậy đi, đúng rồi, Zero, cố gắng từ chỗ hắc đạo mua một ít súng lục về đây, ta còn nhiều linh loại đạn, tranh thủ cấp mỗi người một vũ khí tương xứng...
Zero bỏ khối vàng vào túi, hắn vẫy tay đi khỏi bóng râm, lúc này bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, trong công viên một vài lão nhân cùng tiểu hài tử đang vui đùa nghỉ ngơi, thoạt nhìn đầy vẻ yên bình.
Nhưng ai có thế biết được? Thế giới này là thế giới phim kinh dị, hơn nữa còn là loại phim kinh dị thần bí, vô pháp dùng kiến thức thông thường để giải thích, là thế giới có Quỷ Hồn và nguyền rủa tồn tại!
Trịnh Xá ngẩng đầu nhìn trời xanh, xuyên qua kẽ lá lên trên, ánh mặt trời thoạt nhìn cũng có chút âm lãnh, thân ảnh trắng bệch đáng sợ lúc trước... Cũng không biết, lần này được mấy người có thể còn sống trở về.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện