[Dịch] Vô Hạn Khủng Bố

Chương 3 : Quyết liệt (1)

Người đăng: cuonglong

.
Progknife sắc bén kinh khủng, nhẹ nhàng cắt cánh cửa phỏng xét hỏi thành hai phần, Trịnh Xá không nghĩ ngợi phóng chân đá vào cánh cửa, cửa thép xuất hiện một dấu chân lõm vào, cả hai người đứng bên ngoài và cánh cửa cùng bay ra, đồng thời Trịnh Xá lấy áo giáp chống đạn và súng trong nhẫn ra. Chiếc áo giáp chống đạn cũng là sản phẩm khoa học viễn tưởng, nhìn có vẻ nhỏ nhưng rất đàn hồi, người to lớn đến đâu cũng có thể mặc vừa. Trịnh Xá đem cả hắn lẫn La Lệ trùm vào áo giáp, trông như hắn cõng La Lệ, tay phải cầm dao, tay trái cầm súng, liều mạng xông ra. Cả cục cảnh sát há mồm trợn mắt nhìn hắn lấy đồ ra từ không khí, rồi, dao găm thì còn có thể giấu được, áo giáp chống đạn và súng trường tấn công thì giấu ở đâu? Cục phản gián không phải đám ăn hại, làm sao lại để hắn giấu được cơ chứ? Trịnh Xá vừa chạy vừa xem xét cây dao găm, hắn thấy ở chuôi dao có đốm sáng nhấp nháy, hắn cậy ra một vật bé xíu như hạt gạo, tiện tay vứt xuống đất, tự nhiên cảm thấy vô cùng căm giận Sở Hiên. Hắn vừa vào đầu hành lang thì nghe thấy đối diện vang lên tiếng bước chân rầm rập, hắn nâng súng bắn một loạt về hướng đó rồi lao về hướng cầu thang. Khẩu súng cũng là sản phẩm viễn tưởng, uy lực rất lớn, tốc độ bắn cao, chỉ nháy mắt, bức tường đã bị bắn nát bét như có mấy cây súng cùng bắn một lúc, tiếng bước chân cũng lập tức ngừng lại. Tốc độ của Trịnh Xá rất nhanh, không khí như đặc quánh lại, chỉ mấy bước hắn đã đến trước cầu thang, không nghĩ ngợi nhảy luôn xuống. La Lệ rú lên một tiếng nhưng ngay sau đó nghiến răng im lặng. Chỉ là cầu thang đâu làm khó được Trịnh Xá, hắn nhảy xuống dễ dàng, búng chân một cái lại lao về hướng tầng dưới, tiếng súng vang lên rầm rập, chỗ hắn vừa đứng bị mấy chục phát đạn bắn tung tóe. Người ở tầng hai càng lúc càng đông, Trịnh Xá không chần chừ, mỗi tầng một bước nhảy, nhanh hơn những người đuổi theo cả mấy lần. Hắn vừa xuất hiện ở cửa đã vang lên tiếng súng, một viên đạn sượt qua chân hắn, để lại một vệt máu. Súng bắn tỉa, cảm giác nguy hiểm ngày càng mạnh mẽ, Trịnh Xá căng hết thần kinh, sức mạnh cơ bắp và nội lực vận hành tối đa, hắn biến thành một cái bóng đen lao ra đường, xung quanh hắn vết đạn cày đất tung tóe, nhưng không viên nào bắn trúng. Trịnh Xá không dám ngừng một giây, hắn khom người lao về đường lớn, dọc theo con đường mà chạy, ở đó có hy vọng duy nhất, trụ sở công ty cũ. Lúc này cả Cục cảnh sát đã náo loạn hết mức, vô số cảnh sát và nhân viên an ninh lao xuống garage, trên tầng ba cũng có một đám người đang thi nhau gào vào máy bộ đàm. Một trong số đó tình cờ nhìn thấy đốm sáng nhấp nháy, nêu không phải đốm sáng lóe lên trong góc tối thì chưa chắc đã có thể nhìn thấy. Người này cẩn thận nhắt lên rồi lập tức kêu ầm ĩ: - Mau gọi nhân viên kỹ thuật, Đại tá Sở Hiên đã lưu lại thiết bị theo dõi, nhất định có thông tin bên trong... Trịnh Xá không hay biết chuyện xảy ra, hắn chạy khoảng 1000 m thì tiếng súng ngừng lại, nhưng hắn vẫn cẩn thận chạy zig zag thêm chừng trăm mét nữa mới dừng lại chặn một chiếc xe ô tô nhỏ. Người lái xe, một thanh niên nhuộm tóc vàng thò đầu ra gào lên: - Muốn chết à! Trịnh xá lẳng lặng chĩa súng vào vỉa hè bắn một loạt, đoạn chĩa nòng súng vào tay thanh niên, gằn giọng: - Xuống xe! Anh chàng tội nghiệp vô cùng dứt khoát kéo tay cô bạn gái nhanh chóng xuống xe, cả hai người giơ tay lên rất cao, chỉ sợ không đủ chứng tỏ ý tứ đầu hàng. Trịnh Xá không nói không rằng nhảy vào xe, vừa đặt La Lệ lên phía trước thì tiếng súng vang lên loạn xạ, một viên đạn bắn xuyên qua cả kính trước lẫn kính sau. Trịnh Xá đạp mạnh vào chân ga, xe chồm về phía trước, đằng sau tiếng còi hụ vang lên ầm trời, Trịnh xá đấm văng tấm kính chắn gió đã bị bắn vỡ. Khi xe đã tăng tốc hắn mới có cơ hội nhìn lại, hết cả hồn, đằng sau có hơn chục chiếc xe cảnh sát đuổi theo, khá nhiều người cầm súng ngắn đang bắn hắn liên tục. Tay thanh niên tóc vàng và cô bạn gái há hốc mồm nhìn mọi chuyện xảy ra, mãi đến khi những xe cảnh sát đã chạy qua, cô gái mới rú ầm lên: - Trời ơi, bắn nhau, đấu súng...oai quá! Thanh niên tóc vàng vừa định chêm vào một câu thì từ trên đầu vang lên tiếng cánh quạt phần phật, cả hai ngẩng đầu lên và hóa đá tại chỗ, ba chiếc trực thăng lao qua, dọc theo đường cái lao về phía trước. Trịnh Xá tập trung hết tinh thần, chân không rời chân ga, xe chạy mỗi lúc một nhanh, liên tục vượt qua vài chiếc xe ngẫu nhiên xuất hiện. Đám cảnh sát cũng điên cuồng duổi theo, không cho hắn thở một giây, càng đuổi số lượng xe cảnh sát càng nhiều, thậm chí có ba chiếc trực thăng cũng tham gia công cuộc truy kích. - Mẹ nó! Sở Hiên đáng giá thế sao? Bao nhiêu người.... Trịnh Xá cười khổ lẩm bẩm, đúng lúc đó một viên đạn từ trức thăng bắn tới, xuyên qua cánh tay hắn, cơn đau làm hắn giật mình đánh tay lái, chút xíu nữa thì đâm vào lan can đường. Trịnh Xá nghiến răng xiết chặt vô lăng, chấn nhấn mạnh bàn đạp, tay súng trên trực thăng bắn thêm mấy phát nhưng không trúng, lại không dám bắn bánh xe, ở tốc độ cao như thế nếu xe lật thì người trong xe chắc chắn chết hết. Lúc này, xe đã càng ngày càng gần văn phòng, chỉ cần qua một khúc quanh sẽ thấy tòa nhà đó, đột nhiên phía trước sáng rực, mấy chục chiếc xe cảnh sát xuất hiện, đèn xe chiếu như ban ngày. Trịnh xá nghiến răng ôm lấy La lệ nói: - Bé Lệ! - Ưm - La Lệ chúi đầu vào lòng hắn nên không thấy gì cả, chỉ ầm ừ một tiếng. - Bé Lệ, bọn mình nhất định không chết, cho dù là hiện thật hay phim kinh dị, nhất định không chết. - Aaaaaaa! Trịnh Xá gầm lên một tiếng, đạp mạnh vào chân ga, chiếc xe lồng lên, lao về phía trước, mặc cho những viên cảnh sát không ngừng nổ súng, xe lao vào chướng ngại vật, hất tung ba chiếc xe cảnh sát lao đi. Nhưng tốc độ xe đã chậm lại nên tay sung trên trực thăng kịp bắn vào bánh xe, chiếc xe ngoằn nghèo một đoạn rồi đâm vào lan can đường. Trịnh xá đập đầu vào vô lăng, cả cái vô lăng bị hắn đập nát vụn, đầu hắn cũng sứt một miếng, máu me be bét. Chỉ một giây sau cú đâm hắn đã tỉnh dậy, vung dao chém cửa xe rồi đạp văng cửa xe ra cả chục mét, đằng sau tiếng súng rộn lên như bắp rang. Trịnh xá cõng La lệ sau lưng, điên cuồng xông ra, vung súng bắn mấy loạt rồi lao về phía văn phòng, gần lắm rồi, chỉ còn khoảng 1000 m nữa thôi. Trong lúc đó, tại cục cảnh sát, một đám người đang vây quanh một nhân viên kỹ thuật đang không ngừng gõ vào máy tính, giây lát, người nhân viên kỹ thuật ngẩng lên kêu: - Đã giải được rồi! Là mật mã cá nhân của đại tá. Trên màn hình, Sở Hiên xuất hiện, không ngừng nói gì đó, còn máy in bên cạnh liên tục tuôn ra nhưng văn kiện, tài liệu, Không ai chú ý đến tài liệu mà như bị hút hồn nghe Sở Hiên nói, mãi đến khi chấm dứt mới ngẩn ngơ nhìn nhau. Mấy nhân viên nghiên cứu chồm vào đống tài liệu, say sưa lật lật dở dở rồi kêu ầm lên, nét mặt rất kỳ quái: - Là thật, tất cả là thật... cái này là hộp phản ứng đôi loại nhẹ...bố nó... hộp phản ứng đôi nhẹ... - Đúng là thật, đây là pháo tầm xa không vỏ đạn, lão Vương nghiên cứu cả đời chưa xong này... - Đây là bảng thành phần của điện trì cao cấp, ha ha ha... Thứ này có thật sao? Lão Lý không sống để thấy được nữa... Mấy người đứng quanh nhìn đám nhân viên nghiên cứu, nét mặt càng lúc càng kỳ quái, một người chợt kêu lên ầm ỹ: - Mẹ nó! mau, mau gọi nhưng người đuổi theo về, không ai được nổ súng...đúng rồi, còn nữa, bịa ra lý do gì đó thả bốn vị kia về...còn nữa... Lúc này Trịnh xá đã chạy được hơn trăm mét, vừa nhảy qua lan can thì phách một tiếng, chân trái của hắn bị một viên đạn bắn trúng, chân phải cũng bị một viên đạn xuyên qua, cả hai chân mất khả năng hành động. Không thể chết..mình tuyệt đối không thể chết...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang