[Dịch] Vô Địch Chân Tịch Mịch

Chương 7 :  Chương 7: Phân tích một chút là ổn

Người đăng: 

Ngày đăng: 19:30 11-08-2018

.
Nhóm dịch: Ẩn Môn Nguồn: --------------------------- - Ôi đệt, chịu không nổi nữa rồi. Tuy rằng Lâm Phàm không có cảm giác đau, nhưng cũng có thể cảm giác được thân thể này có gì đó không ổn lắm. Crack một tiếng. Xương cổ phía sau lưng dường như đã nứt ra, không chống đỡ nổi cường độ luyện tập như vậy. Phụt! Hắn phun một búng máu. Phổi hỏng rồi. Sắc mặt Lâm Phàm tái nhợt, đây là dấu hiệu thân thể bị trọng thương. Với tu vi Tôi Thể tầng 5 của hắn hiện tại sao chịu nổi tra tấn như thế này. Chậm lại, nhất định phải chậm lại. Bây giờ hắn muốn tự sát. Nhưng hiện trường đông người xem như vậy, phải tìm địa điểm khác hợp lý hơn. - Lâm sư đệ, đệ không việc gì chứ? – Lã Khải Minh lập tức đến bên cạnh Lâm Phàm, một tay đỡ Lâm Phàm, vẻ mặt lo lắng hỏi. Lâm Phàm xua tay: - Không có việc gì. Máu trong người cuộn trào lên hơi mạnh quá nên phun có một ngụm máu nhỏ. Ta về trước nghỉ ngơi một chút, các sư huynh cứ tiếp tục tu luyện. Lã Khải Minh vẫn không yên tâm: - Thật sự không sao sao? Lâm Phàm sắc mặt nghiêm túc: - Không có việc gì. Với trạng thái hiện tại của ta một quyền có thể đánh chết một con trâu, huynh có tin không? Không đợi Lã Khải Minh nói thêm gì, Lâm Phàm tức tốc rời khỏi sân tập. Hắn thật sự sợ bản thân không chịu nổi mà bị rong huyết luôn, đến lúc đó thì có mà toi con mẹ nó cơm. Âm Tiểu Thiên nhìn theo lưng Lâm Phàm: - Lâm sư đệ, chắc chắn là không sao chứ? Cao Đại Tráng đang tu luyện thì dừng lại: - Lâm sư đệ quá là lợi hại, chịu đựng được lâu như vậy, xem ra đã tu luyện ‘Luyện Thể Quyết’ đến cảnh giới cao nhất rồi. Trong phòng. Lâm Phàm vừa vào phòng đã không nhịn được ho khù khụ rồi nôn ra một búng máu tươi. - Mẹ nó chứ, không chỉ phổi hỏng mà cả gan cũng nát luôn. Đúng như bọn họ nói, phương thức tu luyện kiểu này ai mà kiên trì trụ vững được. Chấn động mạnh như vậy mà không bị làm sao thì mới là lạ. Trong tình huống này hắn đã trọng thương, từ từ khôi phục thì quỷ biết được lúc nào mới khỏi. Hắn cầm trường kiếm bên cạnh, không chút do dự cắt một đường lên cổ, máu liền phun trào. “Ựa” một tiếng, BGM tự chêm âm thanh, và thân thể hắn ngã xuống cái ầm. “Điểm khổ tu +10” Mười giây sau, Lâm Phàm mở mắt, cử động thân thể, xương cốt kêu răng rắc, không có vấn đề gì cả. Hắn đã phục hồi hoàn toàn, không có tí dở chứng gì. Nhìn lại điểm khổ tu đã đạt đến 1265 điểm. Hôm nay chảnh cũng đã chảnh qua, giờ thì phải suy xét về vấn đề tiếp theo. Mục đích của hắn là rời khỏi nơi này, từ giờ trở đi tiêu dao. Nhưng muốn rời khỏi cũng không phải là dễ dàng, dĩ nhiên phải nghĩ biện pháp mới được. Mỗi tội giờ nhìn xung quanh hắn còn chẳng dám nhìn thẳng. Máu tươi đầy đất, nhìn mà rợn người, phải mau mau dọn sạch mới được. Tình huống hiện nay phải nhanh chóng nâng cao thực lực. Chỉ có trở nên cường hãn mới là chân lý duy nhất. Khi Lâm Phàm xuất hiện lần nữa tại trường luyện võ. Lã Khải Minh hết hồn luôn. - Lâm sư đệ, sao lại ra đây làm gì? - Hắn vốn đã nhận ra Lâm sư đệ bị thương, không ngờ rằng chả bao lâu đã quay lại. Lâm Phàm thở dài một tiếng: - Sư huynh, cứ nghĩ đến tình thế hiện tại là sư đệ lại ăn ngủ không yên. Ta thấy thân thể không sao, liền đến để tiếp tục tu luyện. Lã Khải Minh nhìn Lâm sư đệ, nhiệt huyết trong lòng hừng hực sôi trào: - Sư đệ, tuyệt lắm. Trừ lời này ra hắn cũng chẳng biết phải nói gì khác. Hắn nhận ra Lâm sự đệ trước mắt mình có giác ngộ thật cao, cao đến mức khiến hắn phải sùng bái. Lâm Phàm đến đây chỉ vì bất đắc dĩ. Ngay cả chủ nhân của thân thể này cũng là một cô nhi, không nơi nào dựa vào, cũng chẳng có nơi nào để lưu luyến. Mặc kệ, cứ tu luyện đã. Đá lớn cứ thế đập liên tiếp, tạo nên cộng hưởng hai lớp lên thân thể, điểm khổ tu tăng nhanh một cách dị thường. Cả một buổi chiều. Các đệ tử trên trường luyện võ nhiệt huyết cứ thế sôi trào. Bọn họ liều mạng tu luyện, mà trong số đó còn có một sự tồn tại kinh khủng hơn cả chính là tên đệ tử kia. Hắn tu luyện theo cái kiểu mà khiến người khác phải trợn mắt há mồm, thật sự là không dám tin, nếu không tận mắt nhìn thấy thì không thể tin được. Ở xa. - Tên đệ tử kia là ai? - Một người trung niên khí thế phi phàm chăm chú nhìn về phía trường luyện võ. - Lục sư huynh, hắn chính là Lâm Phàm. - Đệ tử bên cạnh cung kính nói, nhìn Lục sư huynh với ánh mắt tràn ngập sùng bái. Vị sư huynh trước mắt có một thân tu vi sâu không lường được, vô cùng cường hãn, là thần tượng của rất nhiều đệ tử. Đã thế còn nghe nói Lục sư huynh đã đạt tới Địa Cương cảnh tầng 5. Lục sư huynh nhớ kỹ cái tên Lâm Phàm này, rồi lại tiếp tục tuần tra: - Không sai, hôm nay các đệ tử tu luyện rất khắc khổ. Có như vậy khi gặp Nhật Chiếu tông mới không trở thành thịt cá. - Lục sư huynh nói phải. Mãi cho đến buổi tối. Lâm Phàm lết cái thân mệt mỏi về phòng, sau đó tiến hành kết liễu bản thân. Hắn xuống tay một cách quyết đoán, tuyệt đối không kéo dài. Mười giây sau, hắn lại hồi sinh full bình máu. Kiểm tra điểm khổ tu đã được 10500, nhưng còn cách khoảng cách tăng cấp tu vi một đoạn. Ngày hôm sau! Tiếng chuông vang vọng, trực tiếp đánh thức Lâm Phàm từ trong giấc mộng. - Đệch mợ, có để cho người khác sống nữa hay không, mới sáng banh mắt ra đã chuông chuông cái đéo gì. - Lâm Phàm tỉnh dậy một cách vô cùng khó chịu. Bịch bịch! - Lâm sư đệ, mau dậy nhanh, tập hợp rồi. – Lã khải Minh gõ cửa, hồng hộc nói. - Đây rồi, đây rồi. - Lâm Phàm mặc xong đồ, đẩy cửa ra – Lã sư huynh, đây là tình huống gì vậy? Lã Khải Minh nói: - Đây là tín hiệu báo tập hợp khẩn cấp. E là có chuyện xảy ra rồi, chúng ta phải nhanh lên. Khi tới nơi tập trung, trên sân đã có rất nhiều đệ tử, ai nấy đều đứng thẳng tắp ở đó. Không khí hiện trường có chút áp lực, cũng không biết xảy ra chuyện gì. - Sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy? Sao ai ai cũng nghiêm túc như thế? - Lâm Phàm nhỏ giọng hỏi. - Xuỵt, sư đệ đừng nói chuyện, trật tự. – Lã Khải Minh nhẹ giọng nói. - Vâng. - Lâm Phàm lặng lẽ gật đầu, còn bí mật cơ đấy. Đúng lúc này, Lâm Phàm cảm nhận được một luồng khí bức bách từ xa đập vào mặt. Đến khi thấy rõ tình hình thì hắn bàng hoàng hết cả người. Con mẹ nó mạnh quá đi, cơ bắp cuồn cuộn, còn cường hãn hơn cả Cao Đại Tráng. Nhất là ánh mắt sắc lẻm kia, tuy không nhìn rõ nhưng có thể cảm giác được. - Đó là Lục sư huynh. – Lã Khải Minh hồ hởi nhìn ra xa - Lục sư huynh có tu vi kinh người, từng đơn thân độc mã giết chết một tên cường giả của Nhật Chiếu tông, xoay chuyển chiến cục. - Hỡi các sự đệ, sư muội. - Trên đài, Lục sư huynh cất tiếng, thanh âm giống như tiếng chuông đánh vào lòng mỗi người. - Nhật Chiếu tông dã tâm không dứt, mưu toan chia binh làm hai đường, một đường định đánh nơi này, đường còn lại đi chiếm thành Thiên Phong. Bởi vậy, giờ ta muốn tập hợp một nghìn đệ tử đi chặn đường Nhật Chiếu tông. Lần này cửu tử nhất sinh, chỉ cần kiên trì trong ba canh giờ là chúng ta sẽ đuổi tới, có ai nguyện ý đi? - Lục sư huynh trầm giọng xuống, ánh mắt chăm chú nhìn xuống dưới, không biết ai sẽ đồng ý. Các đệ tử dưới đài nghe thấy thế ngơ ngác nhìn nhau. Cửu tử nhất sinh, tức vẫn chưa phải là thập tử vô sinh? Mấy tên Nhật Chiếu tông thủ đoạn thì tàn nhẫn, lại vô cùng điên cuồng. Đôi khi nguyện chết cũng phải lôi người khác chết chùm. Đối với bọn họ mà nói, khủng bố nhất vẫn là Nhật Chiếu tông. Hiện tại nguy hiểm lại lớn, bọn họ bắt đầu do dự. Lâm Phàm nghe xong thì cũng bắt đầu thầm phân tích. Đây chính là đội cảm tử, tỷ lệ tử vong chắc chắn phải cao phát khiếp. Ngược lại lại có cơ hội trốn thoát khỏi nơi này. Tức khắc, Lâm Phàm giơ tay không một chút do dự: - Ta nguyện ý. Trong chớp mắt, tất thảy mọi người dán chặt mắt về phía Lâm Phàm. Lâm Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, bước ra khỏi đội ngũ, đi thẳng đến trên đài Lã Khải Minh muốn ngăn lại nhưng đã muộn. Hắn cũng không phải sợ chết mà là không muốn chết một cách không rõ ràng như thế này. P/S: Hôm nay team sẽ up từ chương 7 tới chương 20.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang