Vô Địch Hắc Thương
Chương 70 : Gian tế không thể nào lẩn trốn.
.
Dẫn vào trung tâm mộ thất là một cái cầu đá nhỏ rất dài, bên dưới cầu là một khoảng đen thui, sâu không thấy đáy, trên hai đầu cầu dựng thẳng hai cái tượng đá cổ đại đầy quỷ dị, hình ảnh này làm cho người ta cảm giác chính là Hắc Bạch Vô Thường trấn thủ Nại Hà kiều, phía trước chính là Diêm La điện. Lần này mọi người cẩn thận hơn nhiều, Ta Yêu Một Cây Củi thả ra kỹ năng "Triệu hoán Địa Ngục khuyển", một con chó săn toàn thân bốc lửa chạy trên cầu nhỏ, chạy đến đối diện cũng không có gì khác thường, lúc này Ma Lạt Trư Đầu mới hạ lệnh đi tiếp. Sau khi thuận lợi qua cầu lại là một cánh cửa ngầm, lại một trận tiếng động đinh đinh đang đang như thể rèn sắt, sáu gã đàn ông mạnh mẽ phá cửa mà vào, bên trong lại là một cái mộ thất, hoàn toàn giống với mộ thất phía trước. Cuối cùng đoàn người cũng thấy Thời Thượng Thiếu Gia.
Tuy rằng Diệp Sảng chưa từng thấy qua Thời Thượng Thiếu Gia, nhưng có thể khẳng định game thủ này tuyệt đối chính là hắn. Thời Thượng Thiếu Gia mặc một bộ áo dài màu trắng cùng loại với y phục bác sĩ, vừa thấy đã biết là kiểu người làm nghiên cứu khoa học, nhưng mà hắn rất trẻ tuổi, khuôn mặt vẫn còn búng ra sữa, kiểu tóc cũng là theo trào lưu lập dị không bình thường, lộ rõ bản tính còn con nít. Nhưng mà ở bên người hắn, còn có một mỹ nữ bác sĩ quân y bộ dạng rất xinh xắn, cô bé này khuôn mặt cũng khá thanh tú, nhưng lại mặc một cái áo khoác trùm đầu, khiến cho khuôn mặt hầu như bị che lấp đi, hơn nữa trong ánh mắt thoáng ẩn hiện một tia thần sắc giảo hoạt.
- Thời Thượng thiếu gia?
Ma Lạt Trư Đầu tuyệt không nói lời vô nghĩa.
Thời Thượng Thiếu Gia nhíu mày nói:
- Các ngươi là ai, vào bằng cách nào?
Ma Lạt Trư Đầu nói:
- Ta gọi là Ma Lạt Trư Đầu, chúng ta là do Hàn đại tỷ mướn tới cứu ngươi.
Thời Thượng thiếu gia "A" một tiếng rồi nói:
- Các ngươi giao thức ăn nước uống cho ta rồi có thể đi, mặt khác các ngươi cho lão bà của ta giao dịch một chút dược phẩm, vậy là đã xong việc của các ngươi.
Một đám người lập tức giật mình, ngàn dặm xa xôi tốn bao nhiêu sức mới mò được tới đây mà hắn tỉnh bơ bảo mọi người đi, hơn nữa nghe khẩu khí sai bảo của hắn, dường như không thèm để ai vào trong mắt. Nếu như bình thường, mấy tên này lập tức nhảy dựng lên cho hắn hai cái tát, nhưng hiện giờ cầm tiền của người, phải giúp người giải quyết, có khó chịu đến mấy cũng phải nhịn.
Ma Lạt Trư Đầu trầm giọng nói:
- Hàn đại tỷ rất lo lắng sự an toàn của ngươi, yêu cầu chúng ta phải mang ngươi an toàn trở về, đám người chúng ta tìm tới nơi này không dễ dàng, hy vọng thiếu gia ngươi đừng làm khó chúng ta.
Thời thượng thiếu gia trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi thì biết cái gì? Ta tốn bao nhiêu công sức mới vào được tới đây, BOSS hoàng lăng này phải 12 giờ mới sinh mới một lần, ta chờ thời gian dài như vậy, chính là vì đánh BOSS, mê cung và quy luật phong thủy chỗ này là cái mấy tên chiến sĩ các ngươi có khả năng hiểu sao?
Hắn nói chuyện có chút đả kích người khác, nhưng Ma Lạt Trư Đầu vẫn không hề tức giận:
- Hoàng lăng này không đơn giản, BOSS phỏng chừng cũng không kém, ta khuyên thiếu gia vẫn là không cần mạo hiểm thì tốt hơn! Nếu hôm nay tất cả mọi người chết ở đây, thì quả thật không phải là chuyện đùa.
Thời Thượng Thiếu Gia khinh thường đáp:
- Đúng là đồ thô lỗ, cái gì cũng không hiểu, sợ này sợ kia, BOSS 30 cấp thôi, có cái gì phải sợ đâu, lát nữa ta sẽ biểu diễn cho các ngươi xem. Bảo Bảo, lát nữa ta sẽ để cho nàng mở rộng tầm mắt!
Bảo Bảo Hi Phạn vỗ tay đáp:
- Hay quá hay quá, lão công, ta biết người có thể làm được, lão công đẹp trai nhất!
Hai đứa nhóc kia bày tỏ sự thân thiết khiến mọi người chẳng những không thấy ngọt ngào, ngược lại cảm thấy bầu không khí có chút quái dị, nói không nên lời.
Ma Lạt Trư Đầu nói:
- Vị mỹ nữ kia tên là gì vậy?
Thời Thượng thiếu gia đắc ý nói:
- Lão bà của ta, Bảo Bảo Hi Phạn, 26 cấp bác sĩ, lợi hại chưa?
Ma Lạt Trư Đầu trầm ngâm, nói:
- Như vậy đi, con người của ta cũng không thích ép buộc, chúng ta là người Hàn đại tỷ mướn, cầm tiền của nàng thì phải chiếu cố ngươi. Nếu thiếu gia không có ý kiến gì, mọi người lập tổ đội, đợi cho đánh xong BOSS liền trở về, như vậy cũng tương đối an toàn chút, ngươi yên tâm, nếu hạ BOSS rơi đồ, chúng ta cũng sẽ không lấy trang bị của ngươi!
Thời thượng thiếu gia ngẫm nghĩ:
- Được, ngươi lập tổ đi!
Tuy Ma Lạt Trư Đầu phá giải mấy cái cơ quan không được, nhưng mà nhìn người vẫn rất chuẩn, mục đích hắn muốn lập tổ đội kỳ thật là có lý do. Bởi vì hắn là đội trưởng, hắn có thể thấy tất cả thông tin thân phận thành viên, Bảo Bảo Hi Phạn này làm cho người ta có cảm giác rất khả nghi. Thông tin của Thời Thượng Thiếu Gia rất nhanh xuất hiện tại trong bảng thông tin đoàn đội: " Thời Thượng Thiếu Gia, cơ giới sư, 29 cấp, công ty Cách Lực khu Hoàng Kim!". Những tin tức này chứng thật phán đoán lúc trước của Diệp Sảng, Thời Thượng Thiếu Gia quả nhiên không phải người của bản khu, hơn nữa lai lịch không nhỏ, cũng có lập công ty. Nhưng vấn đề là Bảo Bảo Hi Phạn kia lại cự tuyệt gia nhập tiểu tổ.
- Mỹ nữ sao lại không gia nhập chứ?
Ma Lạt Trư Đầu ngữ khí thân thiện, nhưng mắt lại nhìn nàng chăm chú.
Bảo Bảo Hi Phạn cười cười:
- Ma Đại ca, ta không cần gia nhập, ta chỉ muốn xem lão công của ta đánh BOSS, không cần chia kinh nghiệm cùng trang bị của hắn!
Thời Thượng thiếu gia quay đầu ôn nhu cười nói:
- Bảo Bảo, nàng thực ngoan, đến hôn cái nào!
-Ứ ừ, đừng mà!
Bảo Bảo Hi Phạn nũng nịu, khiến một đám người cảm thấy rùng mình.
Mỗi khi gặp thời điểm mấu chốt như thế này, Diệp Sảng sẽ lại giở trò, hắn tiến lên cười hĩ hĩ:
- Ma ca, hiện giờ gái đẹp khó kiếm, ta mà có một lão bà như vậy thì quá tốt, làm gì, ở đâu cũng nghĩ cho lão công, vừa không cần phân chia kinh nghiệm lại vừa không cướp trang bị của ngươi, đúng như là câu nói: “nhân sinh đắc nhất tri kỷ, phu phục hà cầu!" (Đời người có được 1 người tri kỉ, chẳng cầu gì hơn nữa!)
Thời thượng thiếu gia quay đầu nhìn Diệp Sảng liếc mắt:
- Anh bạn thật tinh mắt a, tiểu đệ trở về thành sẽ giới thiệu một người cho ngươi nhé!
Một đám người đều dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Diệp Sảng, mịe nó, ngươi vỗ mông ngựa cũng không cần phải trắng trợn như vậy chứ.
Nét mặt Ma Lạt Trư Đầu vẫn bình tĩnh, không nói lời nào, Diệp Sảng lại cố ý lôi kéo làm quen :
- Thiếu, thiếu gia, Bảo Bảo, làm sao mà các ngươi quen biết nhau?
Câu này của Diệp Sảng đã đánh đúng tâm lý Thời Thượng thiếu gia, phàm là những người trẻ tuổi chưa hiểu chuyện đời, mỗi khi gặp người khác hỏi vấn đề tương tự, đều hận không thể làm cho tình sử lãng mạn giảng đi giảng lại một ngàn lần một vạn lần, làm cho toàn bộ thế giới đều biết rằng tình yêu của mình tươi đẹp biết nhường nào. Loại tâm lý này không chỉ Thời thượng thiếu gia có, kỳ thật mỗi người đều có, Diệp Sảng tuy cũng là người trẻ tuổi, nhưng hắn đã qua giai đoạn này. Cho nên nói, chơi xấu chính là một môn nghệ thuật mà người chơi là một nghệ sĩ, trình độ hạng ba chỉ là cướp đoạt mà thôi, trình độ hạng hai là đánh lén, bắn lén linh tinh, còn trình độ hạng nhất là thường thường làm cho đối thủ tin tưởng thật sự, rồi khiến ngươi tự chui đầu vào bẫy của ta.
BOSS chưa có xuất hiện, thời gian còn nhiều, Thời Thượng Thiếu Gia hứng chí kể lại, từ ngày hôm qua đến giờ, hắn đến bờ biển xanh thẳm này như thế nào, tình cờ gặp Bảo Bảo Hi Phạn ra sao, cùng nhau phá bỏ cơ quan thế nào, làm sao cùng nhau đến được đây, rồi bắt đầu âm thầm phát sinh tình cảm ra sao, vì sao thích lẫn nhau, tự định ước việc chung thân thế nào... Dù sao cũng chỉ dừng lại ở chuyện mới hôn thôi còn chuyện xxx cũng thiếu chút là thành cũng chưa nói ra. Suốt quá trình hắn kể chuyện, mặt của Bảo Bảo Hi Phạn bên cạnh cũng đỏ hồng lên, rất là động lòng người, quả nhiên là nữ nhân rất biết diễn kịch a. Mà Thời Thượng Thiếu Gia đang cao hứng, chỉ thấy hắn thao thao bất tuyệt, hai mắt nhắm tít, hoàn toàn không phát hiện sắc mặt bọn người Ma Lạt Trư Đầu trầm hẳn đi. Có thể hắn không biết, nam nữ trong Thế Giới Thứ Hai, mỗi ngày có bao nhiêu chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt diễn ra, nhưng mà lúc tàn cuộc, lại có bao nhiêu sự đoàn tụ sum vầy? Tuyệt đại đa số kết quả đều là: đồ lừa đảo, ba que xỏ lá, bà thì bà vặn cổ cả nhà mày nhét xuống dưới...v.v và v.v
Sắc mặt của cả đám ngưng trọng, chỉ có cỡ diễn viên ưu tú như Diệp Sảng trợn mắt há hốc mồm:
- Thiếu gia, tình cảm của các ngươi quả thực là một đoạn Huyễn Hải kỳ tình a. Ta chết mất, tại sao ta lại không gặp được chuyện tốt như thế chứ?
Thời Thượng Thiếu Gia đắc ý cực kỳ:
- Anh bạn đừng nản chí, chỉ cần ngươi có lòng tin, sớm hay muộn cũng có thể giống như ta thôi!
Diệp Sảng quay đầu nói với Bảo Bảo Hi Phạn:
- Bảo bảo mỹ nữ đối với thiếu gia tốt như vậy, vừa lúc ta mang theo rất nhiều đồ tiếp tế tiếp viện, Bảo bảo mỹ nữ cầm đi nhé, muốn chiếu cố thiếu gia nhà ta tốt, chính mình cũng phải bảo trọng, lát nữa gặp BOSS đừng để bị treo!
Dường như hắn vừa nghiêm trang lại vừa cảm động, vẻ mặt biểu tình thành khẩn khiến Bảo Bảo Hi Phạn không thể cự tuyệt. Mắt của Ma Lạt Trư Đầu sáng rực lên: Hà Kim Ngân, ngươi dzất ngưu!
Thời Thượng Thiếu Gia cũng nói theo:
- Đúng vậy, dược phẩm của Bảo Bảo cũng còn không nhiều, cầm đi nha, anh bạn này là người Đại tỷ ta phái tới, cũng rất có lòng!
Sự tình diễn đến đây đã không thể cự tuyệt lần nữa, nếu từ chối sẽ lộ ra dấu vết, Bảo Bảo Hi Phạn đành phải miễn cưỡng cùng Diệp Sảng giao dịch, nàng chỉ hy vọng Diệp Sảng không phải loại mồm loa mép giải, không bô bô nói ra, để mình cố gắng kéo dài thời gian đợi đại quân đến. Nhưng mà bảng giao dịch rành mạch làm cho tin tức thân phận của nàng toàn bộ phơi ra ánh sáng, tên hỗn đản Diệp Sảng này sau khi giao dịch vài bình ma lực thủy liền kinh hô lên:
- Oa, Bảo Bảo mỹ nữ, té ra ngươi là người của bang phái đại danh đỉnh đỉnh Lạc Hoa Lưu Thủy!
Bang Lạc Hoa Lưu Thủy này là Phản Thanh Phục Minh nói cho Diệp Sảng, ba mỹ nữ tuyệt sắc của khu Tịch Tĩnh là ba BOSS của Lạc Hoa Lưu Thủy, vô cùng có tiếng tăm, Tình Thâm Sâu Vũ Mênh Mông có quan hệ với Kiếm Thập Tam chính là BOSS thứ 3 của Lạc Hoa Lưu Thủy.
Bang phái này nổi danh cũng là hợp lý, nhưng mà sắc mặt Ma Lạt Trư Đầu lại thay đổi:
- Công ty Cách Lực với Lạc Hoa Lưu Thủy từ trước đến nay thủy hỏa bất dung, chỉ sợ ngươi không có hảo tâm gì, ngươi là gian tế?
Lời này vừa ra, Bảo Bảo Hi Phạn bỗng nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực:
- Phải, ta là người của Lạc Hoa Lưu Thủy, nhưng ngươi dựa vào cái gì nói ta là gian tế? Lão Đại của Công ty Cách lực cũng chỉ có ân oán với lão Đại chúng ta, ta với lão công là thật lòng!
Nàng bỗng quay đầu:
- Lão công, người cũng tin tưởng Bảo bảo đúng không?
Thời Thượng Thiếu Gia gật đầu nói:
- Đúng, Bảo Bảo, ta tin tưởng ngươi không phải là gian tế, ngươi đối với ta rất tốt mà!
Diệp Sảng cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:
- Ta nói Thời Thượng Thiếu Gia nghe điều này, ngươi với nàng quen nhau mới một ngày đã lão công lão bà, ngươi cảm thấy như vậy có thể tin được không?
Nam nhân một khi rơi vào lưới tình quả nhiên chỉ số thông minh bằng 0, Thời Thượng Thiếu Gia không nhịn được cãi lại:
- Tại sao không đáng tin, nhất kiến chung tình rất bình thường, ta tin tưởng vào cảm giác của ta, Bảo Bảo là nữ nhân tốt!
- Nữ nhân tốt?
Chơi Một Cái Không không khỏi cười rộ lên:
- Tiểu ca, ngươi chưa từng bị gái lừa, chúng ta không trách ngươi, nhưng mà biết bao nhiêu nam nhân bị Lạc Hoa Lưu Thủy chơi đùa ngươi có biết không? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi là Kiếm Thập Tam sao? Đáng giá cho mỹ nữ lão bản của Lạc Hoa Lưu Thủy chủ động hiến thân sao? Huống chi nha đầu này còn không phải nhân vật chủ chốt, nàng đang biến ngươi thành kẻ ngốc đó, lão tử không muốn nhiều lời, ngươi đã cho nàng chỗ tốt gì hay không chỉ có chính ngươi biết.
Thời Thượng Thiếu Gia vẫn cố vớt vát:
- Chỉ là vài trang bị cường hóa cấp 20 chứ có là gì, ta cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền, đưa cho lão bà mình chút lễ vật kia thì có đáng là bao?
Rốt cuộc là người tuổi trẻ a, vẫn rất dễ kích động, điều này mọi người trong lòng đều hiểu.
Ma Lạt Trư Đầu tiến lên vài bước, lạnh lùng nói:
- Ngươi còn gì để nói?
Bảo Bảo Hi Phạn ra vẻ như sợ hãi, lập tức trốn phía sau Thời Thượng Thiếu Gia, lại còn ôm lấy thắt lưng hắn:
- Lão công, ta không phải gian tế, ta thật sự không phải!
Diệp Sảng nghiến răng ngứa ngáy, nữ nhân này diễn xuất so với ta còn cao hơn, lại còn biết chiêu “lê hoa đái vũ”, Tiên sư bố nhà ngươi!
- Không sao đâu!
Thời Thượng Thiếu Gia an ủi nàng, nói với Ma Lạt Trư Đầu:
- Ma Đại ca, các ngươi hãy tin tưởng ta, Bảo Bảo không phải là gian tế, chúng ta là thật lòng yêu nhau, đừng làm nàng khó xử.
Ma Lạt Trư Đầu cau mày, hắn nhìn người mặc dù chuẩn, nhưng mà đối mặt với loại tình huống này, hắn thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ?
Vấn đề càng khó giải quyết rất nhanh đã đến, Yêu Người Đậm Sâu từ đại môn chạy vọt vào:
- Ma ca, không ổn rồi, phía sau đến đây rất nhiều người, có bốn năm mươi tên, chỉ sợ là tiến về phía chúng ta.
Mọi người nghe vậy cả kinh, Ma Lạt Trư Đầu xoẹt một tiếng rút trường kiếm ra:
- Đi!
Diệp Sảng là người thứ nhất xông ra ngoài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện