[Dịch]Võ Đạo Tinh Hồn - Sưu tầm

Chương 54 : Người quen

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:32 13-11-2018

.
Trong nháy mắt ba ngày đã qua, hôm nay Thần Binh Các bán đấu giá, tuy nói là đấu giá, nhưng Thần Binh Các không có phòng đấu giá chính thức, sở dĩ như thế chẳng qua là vì nâng lên giá cả Thần binh, đây cũng là thủ đoạn Thần Binh Các thường dùng, chỉ cần có Thần binh trân quý, bọn hắn sẽ dùng tới đấu giá. Lúc này, ở tầng thứ hai của Thần Binh Các tụ tập rất nhiều người, cũng may đại điện của Thần Binh Các đủ lớn, mặc dù rất nhiều người nhưng vẫn chứa được. Rất nhiều mạo hiểm giả trường kỳ ở trong Hắc Ám Sâm Lâm cũng đến, mặc dù không đủ tài phú đấu giá đạt được Quy Nguyên Kiếm, cũng có thể đi dạo trong Thần Binh Các, xem có Thần binh hợp với mình hay không. Đương nhiên, tranh đoạt Quy Nguyên Kiếm không thể thiếu Luyện Khí Sư tham dự. Hôm nay Quan Duyệt cũng tới Thần Binh Các, hơn nữa nàng bất đồng với rất nhiều người, đối với chuôi Quy Nguyên Kiếm này, nàng là tình thế bắt buộc, nàng đang cần một Thần binh, tin tức về Quy Nguyên Kiếm nàng nghe nói qua, để cho nàng có chút động tâm, trừ lần đó ra, nếu có thể đấu giá được, đưa cho sư tôn Mộc Thanh nghiên cứu, xem có cơ hội thôi diễn ra Thần Văn hay không. Đi cùng Quan Duyệt còn có mấy đồng bạn của nàng, đều là đệ tử của Hoàng Gia Học Viện, bởi vì Quan Duyệt ngoại trừ bái sư Mộc Thanh, bản thân cũng là một thành viên của Hoàng Gia Học Viện. Hôm nay Phàm Nhạc cũng tới, mấy ngày nay Tần Vấn Thiên vẫn không về, Phàm Nhạc liền biết Tần Vấn Thiên ở Thần Binh Các, hắn biết Thần Binh Các vào hôm nay đấu giá Quy Nguyên Kiếm, liền tới tìm Tần Vấn Thiên, đồng hành với Phàm Nhạc còn có Hân Nhiên. Tần Vấn Thiên cùng Phong Bình ở trong đám người, bọn họ rất chờ mong chuôi Thần binh Nhị giai trung phẩm này, có thể đấu giá ra giá bao nhiêu. - Lão đại. Lúc này, Tần Vấn Thiên nghe được thanh âm của Phàm Nhạc, quay đầu lại liền phát hiện Phàm Nhạc cùng Hân Nhiên đi tới, không khỏi cười nói: - Mập mạp, ngươi được đó. - Ta chỉ là hiếu kỳ đến xem. Hân Nhiên thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên, cảm giác hơi có chút ngại ngùng. - Hân Nhiên da mặt mỏng, ngươi đừng nói lung tung. Mập mạp cười nói: - Bất quá Hân Nhiên có chút hứng thú với thanh kiếm kia. - Ồ? Tần Vấn Thiên nhìn Hân Nhiên một cái, chỉ nghe nàng hớn hở nói: - Ta ngưng tụ Tinh Hồn thứ hai là Kiếm Tinh Hồn, bất quá Quy Nguyên Kiếm có lẽ ta mua không nổi, nhìn xem có Thần binh khác hay không. Thời điểm nói, ánh mắt của Hân Nhiên nhìn về phía kiếm bích, chỗ đó có một thanh kiếm treo cao, quang mang lóng lánh, đương nhiên từ bề ngoài không cách nào phán đoán Thần binh tốt xấu, chỉ có đưa Nguyên Lực vào trong đó mới có thể cảm thụ được. - Kiếm tốt. Nhưng lúc này, trong đám người truyền ra một thanh âm, nhất thời rất nhiều ánh mắt nhìn qua, chỉ thấy thanh niên kia đang cầm bầu rượu uống, đoàn người không khỏi nở nụ cười. - Túy Tửu Tiên, ngươi còn chưa đụng tới kiếm, làm sao biết là kiếm tốt. Có người vừa cười vừa nói. - Cảm giác. Túy Tửu Tiên cất hồ lô rượu, nhìn người nói chuyện kia, lắc đầu nói: - Ngươi không hiểu. - Ha ha. Thấy thần thái của Túy Tửu Tiên, lại có rất nhiều người nở nụ cười, Tần Vấn Thiên cũng cười, người này quả thật rất thú vị. - Hắn chính là Túy Tửu Tiên. Hân Nhiên nhìn Túy Tửu Tiên, trong con ngươi hiện lên tia sáng kỳ dị. - Ngươi biết hắn? Tần Vấn Thiên hỏi. - Kinh Thành Thập Tú bài danh thứ ba Túy Tửu Tiên, đương nhiên là có nghe thấy. Hân Nhiên nói, điều này làm cho Tần Vấn Thiên hơi kinh ngạc, thanh niên ưa thích say rượu kia, vậy mà ở trong Kinh Thành Thập Tú bài danh thứ ba. - Kinh Thành Thập Tú là chỉ mười người kiệt xuất nhất dưới 20 tuổi trong Hoàng Thành, cực kỳ có trọng lượng. Hân Nhiên có vẻ hơi ngoài ý muốn, Túy Tửu Tiên bài danh đệ tam, không tránh khỏi có chút hiền hoà. Đúng lúc này, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy một đạo lãnh mang phóng tới bên này, không khỏi nhìn qua, ánh mắt của hắn liền nheo lại. - Phong Bình, là các ngươi. Quan Duyệt không nghĩ tới sẽ ở Thần Binh Các gặp phải Tần Vấn Thiên cùng Phong Bình, lần trước từ Thiên Ung Thành về Hoàng Thành, Diệp gia đưa qua không ít tài nguyên, Mộc Thanh để cho nàng ở Tinh Hà Công Hội bế quan, trong khoảng thời gian bế quan này để Quan Duyệt thuận lợi đột phá Luyện Khí Sư Nhất giai, trở thành một Luyện Khí Sư Nhị giai trẻ tuổi, ở Tinh Hà Công Hội đạt được coi trọng rất lớn. Mấy ngày hôm trước nàng mới về Hoàng Gia Học Viện, người bên cạnh biết được nàng trở thành Luyện Khí Sư Nhị giai, cũng đều muốn cùng nàng rút ngắn quan hệ. Một vị Luyện Khí Sư Nhị giai, tuyệt đối không cần lo lắng mạng giao thiệp cùng với tài phú, huống hồ là Luyện Khí Sư Nhị giai còn trẻ như vậy, sau này Quan Duyệt sẽ một đường bằng phẳng, nếu có thể thành tựu Luyện Khí Sư Tam giai, như vậy sẽ trở thành nhân vật chạm tay có thể bỏng của Sở Quốc, cường giả Nguyên Phủ cảnh cũng sẽ phải cầu cạnh nàng, hơn nữa tài phú liên tục không dứt. Thần Binh Các ở Hoàng Thành cực kỳ có quyền thế, bởi vì Thần Binh Các nuôi một nhóm Luyện Khí Sư, tài phú của Thần Binh Các, tuyệt đối là siêu cấp kinh khủng, ở thế giới này, tài phú chính là tài nguyên tu luyện, có tài nguyên là có thể tạo nên cường giả. - Hừ. Phong Bình nhìn thấy Quan Duyệt liền hừ lạnh một tiếng, Mộc Thanh làm hết thảy với hắn, hắn sẽ không quên, đệ tử của Mộc Thanh này, ở trước mặt hắn cũng quá cao ngạo đi. - Các ngươi dĩ nhiên cũng tới? Trong mắt Quan Duyệt lóe lên hàn mang, nhìn Phong Bình cùng với Tần Vấn Thiên, lập tức lạnh nhạt nói: - Rắn chuột một ổ sao? - Lão đại, nữ nhân này là ai? Phàm Nhạc nhìn Tần Vấn Thiên, ánh mắt lại bắt đầu quét nhìn Quan Duyệt, để Tần Vấn Thiên âm thầm khinh bỉ, người này chỉ cần là nữ sẽ không tha a, đương nhiên, Quan Duyệt cũng có chút tư sắc. Ấn tượng của Tần Vấn Thiên đối với Quan Duyệt là không hề tốt đẹp gì, ngày đó ở Tinh Hà Công Hội, Mộc Thanh ở dưới tình huống Tần phủ không đường có thể đi ép hắn lựa chọn, nữ nhân này chính là dùng nhãn thần cao ngạo kia nhìn hắn, nói với hắn, lấy địa vị của Tần phủ, bái sư Mộc Thanh, là thiên đại ban ân với Tần Vấn Thiên hắn, là vinh quang của hắn. - Người Tinh Hà Công Hội, đệ tử của một Luyện Khí Sư đê tiện. Tần Vấn Thiên nói. - Càn rỡ. Thần sắc Quan Duyệt phát lạnh, trên người tràn ngập lãnh ý: - Ngươi dám vũ nhục sư tôn ta, muốn tìm chết sao? - Ngươi mới càn rỡ, đã làm, lại không dám nhận sao? Phong Bình lạnh như băng nói: - Mộc Thanh và ta cùng là đồng liêu của Tinh Hà Công Hội, lại cường đoạt Thần Văn của ta không trả, lẽ nào ngươi thấy chưa đủ đê tiện? Quan Duyệt nhìn Phong Bình, nàng không ngờ, gia hỏa trước kia ăn nói khép nép, bây giờ dám nhục mạ sư tôn Mộc Thanh của nàng. - Cẩu nô tài, nếu ngươi không quỳ xuống nói xin lỗi, hôm nay liền không cần sống ly khai. Quan Duyệt như trước dùng nhãn thần cao ngạo quan sát Phong Bình, ở trong mắt nàng, Phong Bình bất quá là nô tài mà thôi, ở trước mặt nàng vũ nhục sư tôn, nếu nàng không ra mặt, sự tình này truyền vào trong tai sư tôn nàng, chẳng phải là lăng nhục. Phong Bình nghe Quan Duyệt nói, sắc mặt cực kỳ khó coi, Phong Bình hắn một đời cẩn thận, ở trước mặt nhân vật thượng tầng ăn nói khép nép, nhưng bị người nhục mạ vẫn là lần đầu, hơn nữa người nhục mạ hắn chỉ là một nha đầu. - Quả nhiên dạng sư phụ gì sẽ dạy ra dạng đệ tử đó. Tần Vấn Thiên nhìn Quan Duyệt: - Việc Mộc Thanh làm, chỉ là hai chữ “đê tiện” còn thiếu rất nhiều. Ánh mắt của Quan Duyệt lại dời về phía Tần Vấn Thiên, đôi mắt lạnh lùng cao ngạo chăm chú xem kỹ, trên mặt của nàng, từ từ hiện ra nụ cười quái dị, trong nụ cười không hề che giấu miệt thị chút nào. - Ta thực không thể minh bạch, là cái gì cho ngươi dũng khí nói lời này, hi vọng trước khi đấu giá kết thúc, ngươi không nên đào tẩu. Nói xong, ánh mắt Quan Duyệt nhìn về phía kiếm bích phía trước, trong con ngươi có một đạo ánh sáng lạnh hiện lên, ba người ở sau lưng nàng cũng nhìn về phía Tần Vấn Thiên cùng Phong Bình, mang theo vài phần cười lạnh trào phúng, hình như vô cùng kinh ngạc là ai không biết trời cao đất rộng như vậy, dĩ nhiên đắc tội Luyện Khí Sư Nhị giai trẻ tuổi như thế, hơn nữa Luyện Khí Sư thiên tài này vẫn là đệ tử của Hoàng Gia Học Viện, tiểu thư Quan gia. - Lão đại, nữ nhân kia tu vi ở Luân Mạch cảnh tam trọng, trong ba người phía sau nàng, hai cái Luân Mạch cảnh nhị trọng, còn cái cuối cùng kia, có lẽ cao hơn, tu vi ở Luân Mạch cảnh ngũ trọng trở lên. Phàm Nhạc thấp giọng nói, nếu như muốn động thủ, trước đó lý giải tốt thực lực của đối phương, mới có thể lo trước khỏi hoạ. Tần Vấn Thiên khe khẽ gật đầu, chỉ thấy mập mạp cười nhạt nói: - Nếu động thủ, chúng ta liên thủ có thể nháy mắt bắt nữ nhân kia, ba người khác không có cơ hội xuất thủ. - Đột phá rồi sao? Tần Vấn Thiên nghe Phàm Nhạc tự tin nói, trong mắt lóe lên ánh sáng. Mập mạp trừng mắt nhìn hắn, lộ ra vài phần đắc ý, cười nói: - Ngươi cũng đột phá đến Luân Mạch cảnh nhị trọng, ta đột phá không phải cực kỳ bình thường sao? Tần Vấn Thiên ở đêm hôm trước, đã lấy Tinh Thần Chi Lực mạnh mẽ phá cực hạn của khiếu huyệt cùng Luân Mạch, mở ra Tinh Thần Luân Mạch thứ hai, bây giờ trong cơ thể hắn có thể dung nạp Tinh Thần Chi Lực to lớn hơn, hơn nữa có hai Tinh Thần Luân Mạch, thông suốt các nơi toàn thân, vô luận là thị giác thính giác hay thời điểm công kích bắn ra lực lượng, đều có một bay vọt về chất. - Sao nghe lời này thật giống như ta không bằng ngươi nhỉ. Tần Vấn Thiên khinh bỉ nói. - Ta chỉ là trần thuật một sự thực. Mập mạp cười cười, ánh mắt lóe lên quang mang nói: - Còn có chừng mười ngày, thật mong đợi a, 200 viên Tinh Thạch, mặc dù là Kỵ Sĩ minh cũng sẽ nhức nhối a!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang