[Dịch] Vũ Đạo Đan Tôn

Chương 30 : Luận bàn. (1)

Người đăng: 

.
Trong dòng người, đám người Vương Vân trước kia có mâu thuẫn với Lâm Tiêu giờ phút này trong mắt vẫn còn kinh hãi. Bọn hắn hôm nay không khỏi âm thầm may mắn ban đầu ở bên ngoài đồ thú tràng không nổi lên xung đột với Lâm Tiêu, nếu không kết cục của bọn hắn chỉ sợ cũng không tốt hơn Lưu Lực bao nhiêu. Hừ! La Hạo hừ lạnh một tiếng không nói gì, hai đấm lại không tự chủ xiết chặt. - Lâm Tiêu này là chuyện gì xảy ra, dùng tốc độ tu luyện như hắn, không cần hai năm nói không chừng thật sự sẽ trở thành võ giả, vốn ta chỉ muốn đạt được tứ cấp võ giả huân chương nhà hắn, cũng không muốn gây chuyện, hiện giờ xem ra, ta là đánh giá thấp tiểu tử Lâm Tiêu rồi, việc đã đến nước này, càng không thể để hắn lớn lên được! La Hạo ánh mắt lập loè. Hắn tuy rằng nội tâm âm lãnh, nhưng tính cách nội liễm, làm việc cực có chừng mực, chưa bao giờ gây người không thể gây, trước kia coi như là muốn cướp đoạt tứ cấp võ giả huân chương của Lâm gia, cũng chưa bao giờ tự mình ra mặt, vẫn luôn bo bo giữ mình, có rất ít thứ có thể khiến hắn động dung. Nhưng trước kia chứng kiến biểu hiện của Lâm Tiêu lại khiến nội tâm hắn rung động, cảm thấy sợ, càng có một tia khủng bố. Huống chi, hắn đã nhờ đại bá Lưu Liệt nghe ngóng qua tin tức, toàn bộ Tân Vệ Thành có được tứ cấp võ giả huân chương chỉ có Lâm gia là dễ đắc thủ nhất, ngoài ra, nhà khác nếu không phải có võ giả cường đại tọa trấn thì cũng có đại bối cảnh, đừng nói là La gia hắn, coi như là đại bá của hắn cũng không dám đắc tội với người gia. Nhưng mà loại đại sự liên quan đến tiền đồ của hắn thế này, La Hạo tuyệt không nguyện đơn giản buông tha cho, càng nghĩ, chỉ có bắt tay từ Lâm gia. - Lâm Tiêu sao? La Hạo sắc mặt âm trầm, âm trầm cười cười, trong hai tròng mắt phút chốc có tinh mang hiện lên, chợt lại ảm đạm xuống, khôi phục bình tĩnh. - Đi, chúng ta đi luyện công đại sảnh nghe giảng đi. Trên mặt La Hạo lộ ra nụ cười sáng lạn, ánh mắt ấm áp, cùng đám người Vương Vân đi tới luyện công đại sảnh. - Lâm huynh, xin dừng bước! Lâm Tiêu đi vào luyện công đại sảnh, lại nghe đến một tiếng la lên, quay đầu lại nhìn xem, chỉ thấy hai người Vương Kiện, Triệu Phi thở hồng hộc, bước nhanh đến bên cạnh Lâm Tiêu. - Lâm huynh, chuyện vừa rồi xin đa tạ, nếu không có ngươi, không biết Lưu Lực kia không biết thế nào mới bỏ qua nữa, hơn nữa nhiều đệ tử như vậy nhìn xem, mặt của chúng ta cũng mất hết. Trên mặt hai người lộ vẻ cảm kích, tình cảm bộc lộ trong lời nói, hơn nữa trong đó càng có một tia chua xót. - Vương huynh, Triệu huynh, hai vị không cần khách khí, kỳ thật dùng thực lực của các ngươi, căn bản không cần e ngại đám người Lưu Lực, cần gì phải chịu khuất nhục chứ! Lâm Tiêu rất muốn thay đổi tính cách hai người, trên thực tế cũng là như thế, Vương Kiện và Triệu Phi không như mình trước kia, thực lực thấp kém, hai người bọn họ đều ở vào Luyện Cốt hậu kỳ, có được 700 cân khí lực, trong toàn bộ Huấn Luyện Quán cũng thuộc về trung thượng, căn bản không cần e ngại bất luận kẻ nào. - Lâm huynh, đám người Lưu Lực này ở Huấn Luyện Quán hoành hành ngang ngược, nhưng cũng chỉ là một đệ tử, chúng ta sao lại sợ hắn, nhưng tỷ tỷ của hắn Lưu Lỵ, lại là giáo quan trợ lý của Huấn Luyện Quán, Chuẩn Võ giả, tương lai nhất định thân phận cao quý, phụ thân của chúng ta đều đã chết dưới miệng yêu thú, trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, vì một chút chuyện nhỏ đắc tội với Lưu Lực này, đúng là không khôn ngoan ah, huống chi nếu chúng ta phản kháng, một khi nháo lớn, Lưu Lực kia có tỷ hắn ở đó nhiều nhất chỉ chịu chút ít trách phạt, chúng ta lại có thể sẽ bị trục xuất Huấn Luyện Quán, đến lúc đó không cách nào tập võ, đời này cũng không thể xuất đầu được nữa! Vương Kiện ngôn từ thành khẩn, nói đến có chút chua xót, thân là nam tử hán đường đường, vậy mà ở trước mặt mọi người trong Huấn Luyện Quán phải quỳ xuống, loại khuất nhục này, coi như là người sắt cũng không cách nào dễ dàng tha thứ, nhưng sự thật lại khiến hai người phải cúi thấp cái đầu của mình. - Ngược lại Lâm Tiêu ngươi, một tháng không thấy vậy mà trở nên cường đại như thế, thật là khiến người giật mình, bất quá ngươi cũng phải để tâm một chút, dùng tính cách của Lưu Lực kia, chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, Lưu Lực không đáng sợ, nhưng tỷ tỷ của hắn ngươi phải để ý một chút, dù sao cũng là giáo quan trợ lý của Huấn Luyện Quán chúng ta! Vương Kiện lo lắng lo lắng nói. - Đúng vậy a, Lâm Tiêu ngươi đã đoạt Thối Thể Đan của Lưu Lực, nếu là bị tỷ tỷ tính khí táo bạo của hắn biết rõ, khẳng định sẽ có phiền toái lớn. Triệu Phi cũng u sầu đầy mặt. - Tỷ hắn Lưu Lỵ? Lâm Tiêu hoàn toàn thất vọng: - Lâm Tiêu ta thắng đường đường chính chính, quang minh chính đại, ở đây có vô số đệ tử làm chứng, cho dù tỷ hắn thân là giáo quan trợ lý Huấn Luyện Quán, cũng không thể làm gì được ta, huống chi võ giả chém giết trong sinh tử, không có gì phải sợ hãi cả, gặp được chuyện nếu không quả quyết, lo trước lo sau thì dựa vào gì muốn có thành tựu trên võ đạo chi lộ chứ? Võ đạo luyện quyền thủ trọng quyền pháp, ý chí, chỉ có người tâm trí kiên định, chính thức cường đại mới có thể thành công. Lâm Tiêu nói năng có khí phách, ngữ khí nghiêm khắc. Vương Kiện, Triệu Phi nghe được câu này, thân hình mạnh mẽ chấn động, tựa hồ nhận lấy một tia xúc động, bọn hắn tu hành trong Huấn Luyện Quán, chung quy đã nghe qua giáo quan từng nói qua sự trọng yếu của võ giả ý chí, kết hợp với hành vi nhu nhược của mình lúc trước, nội tâm hai người không khỏi cực kỳ xấu hổ. Lâm Tiêu nhìn hai người đang cực kỳ cảm xúc, im lặng không nói, đối với tình huống hai vị hảo hữu, Lâm Tiêu tự nhiên cũng có chỗ hiểu rõ, muốn thay đổi tình cảnh của bọn hắn, nhất định phải thay đổi tính cách của bọn hắn, nhưng vì bận tâm đến tôn nghiêm của hai người nên Lâm Tiêu hôm nay cũng chỉ có thể nói bóng nói gió, chậm rãi đề điểm. Trong Huấn Luyện Quán giáo văn thụ võ, phương diện văn có võ đức, lễ nghi, lịch sử các đại khoa, đồng thời cũng sẽ dạy một ít cách phân biệt thảo dược, tập tính yêu thú các loại kỹ xảo thực dụng, phương diện võ, căn cứ theo thực lực bất đồng của các học viên, Huấn Luyện Quán cách mỗi năm ngày đều có giáo quan ở luyện công đại sảnh công khai giảng bài, đệ tử có thể tự đến nghe giảng, không có quy định cưỡng chế gì cả, bất quá Huấn Luyện Quán hàng năm đều có hai lần khảo hạch, nếu liên tục có ba lượt không thông qua, sẽ bị Huấn Luyện Quán trục xuất. Hôm nay đúng là ngày có giáo quan công khai giảng bài, bởi vậy trong học đường bên cạnh luyện công đại sảnh có đại lượng đệ tử tụ tập, nguyên một đám khoanh chân mà ngồi, chờ đợi giáo quan đến. Lâm Tiêu cùng Vương Kiện, Triệu Phi đi vào trước gian phòng đầu, tùy tiện tìm địa phương ngồi xuống. - Là Lâm Tiêu! - Lâm Tiêu kia lại dám đối nghịch với đám người Lưu Lực, thật sự là có gan.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang