[Dịch] Vũ Đạo Đan Tôn
Chương 14 : U Lan thảo.
.
Trong khoảnh khắc đã có gần mười đầu Huyết Sài Lang bị trọng thương hoặc tử vong, sự cường đại của Lâm Tiêu làm hơn mười đầu lang còn lại đều sợ hãi, trong ánh mắt bắt đầu hốt hoảng.
Rốt cục khi Lâm Tiêu dùng đuôi quất bay lang vương, cả đàn Huyết Sài Lang sợ hãi cực điểm, phát ra tiếng kêu trầm thấp, xoay người bỏ chạy.
- Muốn chạy?
Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn qua lang vương, thân hình vọt tới.
- Sưu!
Lâm Tiêu toàn lực lao nhanh như tia chớp, trong ánh mắt hoảng sợ của lang vương, một trảo đem đầu nó chụp vỡ.
- Hoa hoa…
Trong tiếng thông reo từng trận, Lâm Tiêu đứng trong núi rừng, bắt đầu cắn nuốt chiến lợi phẩm của mình.
- Két băng két băng…
Thanh âm tiếng nhai nuốt vang lên, đã có kinh nghiệm ăn thịt sống, Lâm Tiêu cũng không chút ngần ngại, hơn nữa khẩu vị của nhân loại cùng yêu thú khác nhau hoàn toàn, chỉ cần có đủ lá gan là đã đủ.
Ăn xong cả thân thể lang vương, Lâm Tiêu cảm giác quá no, nhìn gần mười đầu Huyết Sài Lang nằm trong núi sâu, hắn cũng không để ý tới, xoay người rời khỏi nơi đó, đi khuất vào trong đêm tối.
Ở trong núi rừng, mùi máu tươi là nguy hiểm nhất, không bao lâu sẽ hấp dẫn thật nhiều yêu thú, mà dã thú cũng nhiều vô số, hắn cũng không cần lo lắng mình bị đói bụng.
Tầng ngoài núi rừng là địa phương luôn có nhiều võ giả nhân loại ra vào, vì an toàn hắn chạy thẳng vào trong núi sâu, địa phương càng sâu càng dễ tìm linh dược, hơn nữa tránh né tiếp xúc với võ giả nhân loại.
Rốt cục hắn dừng lại trước một triền núi, tìm một địa phương ẩn nấp sau đó đào móc một hố sâu hơn mười thước, đem thân thể mình giấu kín bên trong.
Trong sơn động, Lâm Tiêu cảm giác trên người có vài chỗ ngứa ngáy, đó là địa phương bị thương, tuy đàn Huyết Sài Lang không gây nguy hiểm tính mạng cho hắn, nhưng vẫn làm hắn bị thương, đồng thời hắn có thể tổng kết kinh nghiệm cuộc chiến vừa rồi.
- Cần phải rèn luyện tính linh hoạt của chiếc đuôi!
Nghĩ tới liền làm, Lâm Tiêu không do dự đem hang động đào lớn hơn, sau đó không ngừng dùng đuôi tự đập lên thân thể chính mình.
Một đêm ngắn ngủi cùng buồn chán trôi qua, Lâm Tiêu cứ thế luyện tập suốt cả một buổi tối.
Sáng sớm, một ngày mới lại bắt đầu.
Chung quanh đều là bụi cỏ rậm rạp, mặt đất có chút âm u ẩm ướt, mặt trời chói chang xuyên thấu qua cây cối nhưng chỉ lưu lại chút ánh sáng. Lâm Tiêu nằm trong bụi cỏ, không hề nhúc nhích, ánh mắt không ngừng tuần tra chung quanh, qua một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy, bò đi tới trước, chi trước thoáng tiếp xúc mặt đất, chiếc đuôi nhẹ nhàng vũ động trên không trung, động tác êm ái cùng linh hoạt.
Lâm Tiêu đã du đãng trong khu núi rừng này ngày thứ năm.
Trong năm ngày này, ban ngày hắn ở nhà khắc khổ tu luyện, tới chạng vạng lại đem ý thức chuyển dời lên trên Toản Địa Giáp, ấu đả cùng mãnh thú trong rừng, đồng thời tìm kiếm tung tích linh dược.
Không ngừng chiến đấu, Lâm Tiêu đã ngày càng thành thạo, có cảm giác điều khiển Toản Địa Giáp như chính cánh tay của mình, sau vài lần chém giết, làm trên thân hắn có chút tổn thương, nhưng cũng không nghiêm trọng, hành động không hề trở ngại.
Lúc này thân thể Toản Địa Giáp càng thêm rắn chắc, mạnh mẽ, tứ chi vì đặt biệt huấn luyện càng thêm nhanh nhẹn, đặc biệt cái đuôi khủng bố dị thường. Móng vuốt rèn luyện càng thêm linh hoạt, đã có thể nắm lên đồ vật, lợi trảo bén nhọn thỉnh thoảng hiện lên tia hàn quang, làm người ta không chút nghi ngờ sự sắc bén của nó.
Duy nhất làm Lâm Tiêu không hài lòng chính là tìm kiếm suốt năm ngày cũng không thu hoạch được một gốc linh dược nào.
Nhưng hắn cũng không nản lòng, bên trong rừng rậm những địa phương có linh dược thật dễ dàng bị võ giả nhân loại tìm thấy, mà những địa phương bí mật thì võ giả nhân loại không dám đi vào, nhưng Toản Địa Giáp đều có thể đi tới, chỉ cần chăm chỉ tìm kiếm nhất định sẽ tìm được.
- Hoa hoa…
Lâm Tiêu xuyên qua trong bụi cỏ, đột nhiên nghe được thanh âm tiếng nước chảy truyền tới, xem ra gần đây có một dòng suối.
Hắn có chút khát nước đi tới uống vài hớp nước suối ngọt lành, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng trong nháy mắt hắn chuẩn bị rời khỏi, ánh mắt chợt nhìn thấy một cửa động chung quanh che phủ dây leo xanh um ở bờ suối đối diện.
Hắn chợt cảm thấy hiếu kỳ.
Trong núi sâu, linh dược bình thường đều bị võ giả tìm được, chỉ có những loại linh dược che giấu ở những địa phương bí mật mới tránh thoát một kiếp, đương nhiên loại địa phương này càng thêm nguy hiểm.
Lâm Tiêu đi qua suối, đẩy ra dây leo rậm rạp, bên trong lộ ra một cửa động cao hơn một thước, trong lòng Lâm Tiêu nhất thời thoáng thả lỏng.
Tuy vậy hắn vẫn cẩn thận bò đi vào, ánh mắt linh hoạt cảnh giác đánh giá bốn phía.
- Hoa hoa…
Thanh âm tiếng nước chảy truyền tới, Lâm Tiêu thật cẩn thận bò đi, bò hơn mười thước trước mắt rộng mở trong sáng, sau cửa động lại có một động thiên khác, cảnh tượng hang động thiên nhiên hiện trước mặt hắn, diện tích khá lớn, lớn cỡ một sân vận động, mà ánh mắt của hắn bị hai gốc cây nằm tận sâu trong hấp dẫn.
Đó là hai gốc linh dược cao chừng ba tấc, toàn thân xanh biếc, mỗi gốc có ba bốn phiến lá, trên phiến lá hiện rõ đường vân huyết sắc lan tràn, có chút xinh đẹp.
- U Lan thảo!
Trái tim Lâm Tiêu nhất thời nhảy lên kịch liệt, cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
U Lan thảo chính là linh dược nhất giai trọng yếu nhất ban đầu của võ giả.
Một loại là trị liệu nội thương, lưu thông máu huyết. Ban đầu võ giả rèn luyện thân thể, bình thường làm gân mạch nhỏ vỡ tan, trước khi trở thành võ giả thân thể không thu được thiên địa nguyên khí, cho nên nhất định phải dùng linh dược mới có thể khôi phục, đương nhiên an dưỡng lâu ngày cũng có thể lành lại, nhưng đệ tử bình thường làm gì có thời gian an dưỡng, tu luyện còn không đủ thời gian.
Loại còn lại là cố bổn bồi nguyên, tăng cường khí huyết, giúp lực lượng tăng lên, giảm bớt quá trình tu luyện lâu dài cùng khắc khổ.
Mà U Lan thảo có đủ hai loại công hiệu này, chẳng những có thể trong thời gian ngắn tăng lên sức lực cho võ giả, còn có thể trị liệu nội thương, lưu thông máu ứ, trọng yếu hơn chính là đại đa số linh dược không thể trực tiếp sử dụng, nhất định phải luyện chế thành đan dược mới được, mà U Lan thảo là một trong số ít linh dược có thể trực tiếp sử dụng.
- Không nghĩ tới ở đây tìm được hai gốc U Lan thảo, phát tài rồi!
Lâm Tiêu vui mừng, nhưng đôi mắt lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn cảnh giác nhìn khắp bốn phía, cẩn thận bò tới chỗ U Lan thảo.
- Tê tê…
Ngay trong nháy mắt hắn sắp tới gần, một thanh âm thật nhỏ vang lên, một đạo kình phong từ sau đầu hắn cuốn tới như sấm sét, khí thế kinh người.
- Quả nhiên có vấn đề!
Lâm Tiêu vội vàng xoay người, tránh né đối phương tập kích, oanh một tiếng, một thân thể khổng lồ nặng nề đập trúng chỗ đứng của hắn khi nãy, đem mặt đất đập ra một khe hở.
Đó là một đại mãng xà dài sáu bảy thước, toàn thân phủ kín lân giáp, đôi mắt âm lãnh nhìn chăm chú vào Lâm Tiêu, đầu rắn ngẩng cao, không ngừng phát ra tiếng rít.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện