[Dịch]Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký - Sưu tầm

Chương 70 : Thăm dò

Người đăng: 

Kim Hậu không phải để cho Ngọc Dung phải đợi lâu. Hắn nhanh chóng rửa lại mặt mũi rồi thay lại một bộ quần áo mới cho thật sạch sẽ, tươm tất. Bấy giờ thì cả hai mới… À mà phải rồi, tất nhiên không thể không nhắc tới Hỏa Nhi được. Tính thêm cả chú sói dễ thương này nữa thì phải là cả ba cùng rời khỏi khu sơn cốc để ra ngoài thăm dò tìm kiếm địa điểm thích hợp cho cái kế hoạch mà Ngọc Dung ví là “điên rồ” của Kim Hậu. Pháp sư cũng có thể di chuyển với tốc độ rất nhanh bằng một số thủ thuật. Thế nhưng đó là đối với những người có tu vi đã cao, còn Ngọc Dung với thực lực thất tinh giả nguyên cảnh của mình thì nàng tất nhiên không thể làm được gì rồi. Cơ mà rất may là đã có Hỏa Nhi giúp nàng về vấn đề di chuyển này. Nó tất nhiên rất bằng lòng cho phép nàng ngồi trên lưng để giúp cho nàng có thể theo kịp được với cái tốc độ khủng bố của Kim Hậu. Ngồi trên lưng Hỏa Nhi, Ngọc Dung chăm chú để ý tới Kim Hậu đang phi thân bay ở phía trước. Nếu hỏi tại sao nàng lại dễ dàng đi tin một người mới chỉ nói với vài câu động viên với nàng thì có lẽ là bởi vì người thiếu niên này tuy chỉ mới cỡ trạc tuổi nàng, thế nhưng hắn lại làm được rất nhiều điều không tưởng. Vẻn vẹn từ hai tháng trước, Kim Hậu mới chỉ có cái tu vi nhỏ bé tam tinh giả nguyên cảnh. Lúc ấy hắn vẫn còn rất chật vật phải một mình chạy trốn trong ma thú rừng rậm đầy nguy hiểm. Thế mà bây giờ loáng một cái, hắn đã vượt mặt nàng, sở hữu tu vi bát tinh giả nguyên cảnh. Chỉ riêng điều này thôi, Ngọc Dung đã biết được Kim Hậu có thân thế hoặc là có bí mật gì đó không hề đơn giản. Bản thân nàng cũng là người có một chút hiểu biết về thế giới sức mạnh thật sự ở đại lục Vô Biên, cho nên có lẽ nàng quyết định thử một lần đặt cược hết vận may vào người cậu thiếu niên này một lần. Dẫu sao thì nàng cũng đã không còn phương án nào khác để mà chọn lựa cả. Trong khi Ngọc Dung còn đang mải chìm đắm trong những dòng suy nghĩ miên man, Kim Hậu đã từ lúc nào giảm xuống tốc độ để di chuyển song song cùng với Hỏa Nhi. Thấy Ngọc Dung đang ngồi thất thần ôm cổ Hỏa Nhi không có phản ứng gì cả, hắn nghĩ cô nàng không quen đi nhanh kiểu này nên mới bèn hơi cúi sát tới bên nàng rồi nói: “Này Ngọc Dung, cô làm sao vậy? Cô có phải bị chóng mặt không?” Tiếng nói này của Kim Hậu ngay lập tức kéo Ngọc Dung trở lại với hiện thực. Tuy nhiên ngay khi nàng mới hoàn hồn tỉnh lại rồi quay sang nhìn về phía Kim Hậu thì nàng đã bất ngờ thấy gương mặt của hắn ghé khá sát vào với mặt của mình. “Gần quá…” Ngọc Dung giật mình thầm nghĩ, đồng thời trên hai má của nàng không hiểu vì sao mà lại chợt đỏ ửng lên. Về phần Kim Hậu, hắn cũng không hề hay biết bởi vì cái thái độ quá vô tư của mình mà đã khiến cho Ngọc Dung phải thẹn thùng xấu hổ. Thấy cô nàng không những không trả lời mà gương mặt còn đỏ ửng như trái gấc. Hắn bèn quan tâm hỏi: “Này Ngọc Dung, sao mặt cô tự dưng đỏ hết cả lên vậy? Nếu cô cảm thấy không khỏe thì chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi một lát…” Còn không để cho Kim Hậu nói xong, Ngọc Dung đã vội vàng khua tay lúng túng sẵng giọng đáp lại: “Không, tôi không sao… Chúng ta cũng đã không còn có nhiều thời gian nữa. Cậu tốt nhất là nên nghĩ cách làm sao để cho kế hoạch được thuận lợi triển khai đi, đừng có để ý đến tôi nữa!” Vừa mới nói dứt lời, Ngọc Dung liền nhanh chóng thúc dục Hỏa Nhi lao nhanh về phía đằng trước. Bỏ lại Kim Hậu đang nghệch mặt ra vì không hiểu tại sao lòng tốt của hắn lại bị nàng cự tuyệt phũ phàng như vậy. _______________ Không lâu sau, khi mà ba người Kim Hậu vượt qua một chặng đường miệt mài khá là im ắng. Cuối cùng thì bọn họ cũng đã tiến gần tới khu vực vành đanh của ma thú rừng rậm. Đến đây thì Kim Hậu và Hỏa Nhi đã không cần phải tăng tốc lao mình như trước nữa mà cả hai chỉ cẩn thận từng bước đi bộ mà thôi. “Có phải cô đã nói là suốt một tuần qua, Lang Hổ dong binh đoàn cật lực chia người vào rừng để lùng giết tôi đúng không?” Kim Hậu ngước lên nhìn Ngọc Dung đang ngồi trên lưng Hỏa Nhi rồi hỏi. “Đúng vậy, bọn chúng lùng sục bới tung cả khu vực vành đai suốt cả một tuần qua rồi. Thậm chí chúng còn mua chuộc thêm khá nhiều dong binh đoàn khác trong trấn để nhờ tìm tung tích của cậu. Cho nên nếu như chỉ cần cậu gặp đoàn đội nào đó trong rừng thì chắc chắn sẽ bị tấn công.” Ngọc Dung gật đầu đáp lại hắn. “Nhưng làm sao tất cả bọn họ có thể nhận dạng tôi được? Chẳng lẽ Lang Hổ dong binh đoàn phát cáo thị rồi vẽ chân dung của tôi lên giấy chắc?” Kim Hậu vừa xoa cằm vừa nhíu mày lại khó hiểu nói. “Này, chẳng lẽ cậu thật sự không biết sao?” Ngọc Dung khẽ nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn Kim Hậu hỏi. “Tôi không…” Hắn lắc đầu ngầy nguậy. “Vậy thì để tôi nói cho cậu một “bí mật” này nhé, đó là để nhận biết được cậu thật ra cực kỳ dễ dàng hơn cậu tưởng đấy” – Nàng vừa nói, rồi vừa chỉ chỉ vào chiếc áo trắng và cái quần xanh mà nàng đang mặc trên người – “Chả cần phải biết tướng mạo của cậu ra sao, riêng cái bộ trang phục này cũng đã đủ để khiến người ta dễ dàng nhận ra được cậu rồi. Nói thật nhé, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thấy hay là biết ở nơi nào có kiểu thiết kế trang phục kỳ lạ như thế này. Có thể ở bộ tộc hay nơi nào đó rất xa chỗ này mặc chúng. Thế nhưng mà ở nơi đây, với cái loại trang phục này thì nó lại trông cực kỳ khác người đấy cậu có biết không?” “Ặc!... không phải chứ? Bộ quần áo của tôi chẳng lẽ lại nổi bật tới mức ấy sao?” Kim Hậu bỗng ngẩn người ra nói. Mặc dù lần đầu vào trấn hắn cũng đã biết là quần áo hắn mặc rất kỳ lạ ở cái thế giới này, thế nhưng mà để tới cái mức độ làm ai ai cũng có thể nhận ra được hắn thì đúng là làm cho Kim Hậu phải cảm thấy ngoài ý muốn. Ngọc Dung sau khi nghe Kim Hậu nói xong thì nàng triệt để im lặng rồi dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn hắn. Thật sự thì nàng cũng không biết phải bình luận gì cho cái “trường hợp” này cả. Trong lúc cả hai người đang mải nói chuyện thì bỗng dưng Hỏa Nhi lại khịt nhẹ cái mũi và vểnh cao đôi tai của mình lên. Có vẻ như nó phát hiện ra được điều gì đó. “Phía trước hình như có cái gì đó đang tới gần. Hỏa Nhi, mau cùng tao nhảy lên cái cây kia!” Thấy Hỏa Nhi có biểu hiện như vậy, Kim Hậu liền lập tức kịp thời phản ứng lại rất nhanh. Chưa đầy một cái hít thở trôi qua, hắn và Hỏa Nhi đã cùng nhảy lên trên một cái cây có cành lá khá là rậm rạp ở bên đường. Tất nhiên Ngọc Dung ngồi trên lưng Hỏa Nhi cũng nằm cúi sát người xuống ôm lấy cổ nó để tránh bị phát hiện. Cũng chẳng phải để cho bọn họ phải đợi lâu, từ trong những bụi cây bỗng xuất hiện một nhóm dong binh có nhân số khoảng chừng hơn ba mươi người gì đó. “Mọi người cẩn thận cùng nhau di chuyển không được tách rời ra khỏi nhóm. Nếu bị lạc thì không có ai quay lại tìm đâu.” Người đoàn trưởng trong nhóm khẽ dặn dò với đồng đội. Có vẻ như đoàn dong binh này cũng nhanh chóng sẽ rời khỏi đây nên ba người Kim Hậu ở trên cây triệt để giống như hóa đá không phát ra một tiếng động nào cả. Trong lúc chờ cho bọn họ rời khỏi thì ở cuối đoàn có hai thanh niên đang khẽ thì thầm nói chuyện riêng với nhau. Một người trong đó nói: “Này mày có biết hôm nay trưởng đoàn Lưu Tuân và phó đoàn trưởng Lưu Tuần của Lang Hổ dong binh đoàn đích thân dẫn người tiến sâu vào trong khu vực trung gian của ma thú rừng rậm không?” Nghe thấy chuyện liên quan đến Lang Hổ dong binh đoàn, Kim Hậu đang ở trên cây lập tức “vểnh tai” lên nghe lỏm cuộc đối thoại. “Tao biết rồi, đúng là chỉ có mỗi Lang Hổ dong binh đoàn mới có đủ vốn liếng để dám mạo hiểm như vậy. Nghe nói bọn họ vào đó để đi lùng bắt một thằng nhãi ranh giết chết em út của anh em nhà họ Lưu. Chậc, tao đúng thật là cảm thấy thương hại cho thằng nhãi kia, tự dưng lại dám đối đầu với Lang Hổ dong bình đoàn.” Người bên cạnh tắm tắc lắc đầu đáp. “Công nhận, nghe nói Khai Sơn dong binh đoàn chì vì giúp đỡ che dấu cho thằng nhãi ấy mà cả đoàn đều bị Lang Hổ dong binh đoàn ám hại. Nghĩ mà sợ thật đấy, bọn họ còn dễ dàng qua mặt được cả khế ước của dong binh công hội…” “Dong binh công hội có biết thì cũng chẳng làm gì được, bởi vì làm quái gì có bằng chứng? Buộc tội được bọn họ kiểu gì cơ chứ? Tại cái Lâm Sơn trấn này ai mà chả biết bá chủ ẩn đã là do Lang Hổ dong binh đoàn chiếm hữu từ lâu…” Cơ mà trong lúc hai anh chàng thanh niên này đang mải nói chuyện phiếm thì bỗng đoàn trưởng của đội dong binh này đã đứng khoanh tay mặt hầm hầm nhìn bọn họ từ lúc nào. Ông ta đột nhiên duỗi tay xách hai tai cả hai người lên rồi mắng: “Hai thằng ngu này, chúng mày mà còn nói chuyện riêng nữa thì tao cúp lương chúng mày hôm nay đấy. Đi săn ma thú mà cứ như đi dạo chơi ngắm cảnh như thế thì có ngày chúng mày đến cả xương cốt cũng không có còn một mống đâu!” “Ái..ái ui da! Đoàn trưởng xin thương tình tha cho cái tai của bọn em ạ! Bọn em biết lỗi rồi… Hu hu…” Chờ cho đoàn dong binh này đi khuất khỏi tầm nhìn, Kim Hậu và Hỏa Nhi bấy giờ mới lặng lẽ từ từ nhảy từ trên cây xuống. “Xem ra kế hoạch của tôi đã có một chút thay đổi. Chúng ta không cần phải mạo hiểm dùng kế khích tướng để dụ tên Lưu Tuân nữa rồi. Hắn và em trai của hắn hiện đang ở bên trong ma thú rừng rậm, vậy thì càng dễ để tiện cho chúng sập bẫy rồi sau đó thì vừa đủ để hốt gọn một mẻ rồi.” Vừa mới tiếp xuống dưới đất, Kim Hậu liền ngẩng lên nghiêm nghị nói với Ngọc Dung vẫn đang ngồi trên lưng Hỏa Nhi. “Này, cậu đừng có mà quá cậy mạnh. Dù sao thì một đấu nguyên cảnh, một cửu tinh giả nguyên cảnh cũng không phải là chuyện để giỡn chơi đâu. Đó là con chưa tính cả đám dong binh kia… ” Ngọc Dung dường như vẫn còn rất lo lắng. “Tôi đã nói bao nhiêu lần với cô là cứ bình tĩnh cứ làm theo kế hoạch là được cơ mà. Bây giờ chúng ta đi kiểm tra thoáng qua một số nơi mà tôi đã chọn để đặt bẫy rồi sau đó nhanh chóng cùng trở lại sơn cốc để nghỉ ngơi lấy sức thôi. Còn ngày mai… sẽ là ngày chúng ta đặt dấu chấm hết cho cái lũ ác ôn Lang Hổ dong binh đoàn này!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang