[Dịch]Vô Biên Đại Lục Phiêu Lưu Ký - Sưu tầm

Chương 7 : Thăm nhà

Người đăng: 

.
Khép lại Cuốn sách dày cộm, Mai Lâm thở dài: “Ông trời tại sao lại cho ta vào cái thế giới kỳ lạ tới vậy, có thể nói là tổng hợp những thứ ta mơ ước lại cùng một chỗ,một kiểu tồn tại hổ lốn tất cả đều trộn vào, như thể thế giới này tạo ra được tạo ra từ trí tượng tượng của ta mà ra vậy.” - hắn lẩm bẩm - “Nhưng số phận cũng quá nghiệt ngã a…” Lúc năm tuổi theo lão Ai Tề Áo tu luyện kiếm pháp, cũng là muốn hắn hướng tới con đường kỵ sĩ như phụ thân hắn. Mai Lâm thể chất hỏa nguyên tố nên tất nhiên đấu khí cũng là hỏa thuộc tính, lão Ai Tề Áo tuy là thánh kỵ sĩ nhưng trên tay bí tịch cùng công pháp các loại khác nguyên tố để chuẩn bị cho Mai Lâm cũng là không thiếu. Tu luyện tới mười tuổi một đường đột phá tới Giả nguyên cảnh nhất tinh mà không cần ngoại lực phụ trợ gì làm lão Ai Tề Áo khen không dứt miệng. Chỉ là ở đời cũng không ai học được chữ "ngờ", sự tình cũng không bao giờ như ngươi mong muốn hoàn mỹ, bỗng từ bốn năm trước hắn một mực tu luyện không có thăng tiến, tu vi ngược lại càng ngày càng lùi đi, hiện tại sụt xuống trung cấp học đồ tiêu chuẩn cảnh giới. Học đồ là có thể coi là một cái lót đá cảnh giới để bước vào tu luyện con đường, cũng có nhiều người tiến vào học đồ cảnh giới nhưng một mực không thăng tiến thì cũng chả khác gì như người bình thường cả, chỉ là do trong người có chút ít đấu khí ( ma lực )nên so với người thường không tu luyện vẫn là khỏe mạnh hơn và thọ hơn một chút mà thôi. Lão Ai Tề Áo từ xa xa trên cao nhìn xuống thẫn thờ Mai Lâm, cũng là khẽ thở dài lắc đầu, tiếc cho một đời thiên tài chết non, không rõ tại sang đang tu luyện thuận lợi thì lực lượng đấu khí của Mai Lâm cứ giảm xuống liên tục, cứ như bị hút đi vậy, nhưng lão dò xét tới lui vẫn là không tìm được manh mối gì cả. Lão Ai Tề Áo trầm tư một thoáng, rồi lại bốc một cái miếng thịt ma thú thưởng thức, bộ mặt trầm tư trong hoàn cảnh này thật đúng là không hợp một chút nào. Ngáp dài một cái, Mai Lâm đứng lên, cầm lên thanh hắc long kiếm dựng cạnh bàn, ra giữa đại sảnh, vung vẩy thoáng vài đường kiếm, Cho dù thực sụt giảm nhưng Mai Lâm vẫn là không nản trí, hắn ngày nào cũng có gắng chăm chỉ tu luyện, hy vọng một ngày nào đó lực lượng trở lại. "Vút!" Đường kiếm nhìn có vẻ đơn giản, nhưng mỗi lần chém ra là một đường uy lực xé gió, hắn tuy đấu khí kém cỏi nhưng uy lực trụ cột vẫn không thể phủ nhận, hắn học kiếm từ lão Ai Tề Áo tất cả tinh hoa kinh nghiệm và cũng là những gì trước đó cha hắn học, trụ cột kiếm pháp càng chắc chắn, kỹ xảo chiến đấu sau này sẽ là càng mạnh, dù sao thì cũng không phải phát động vũ kỹ rồi tùy tiện ném đông ném tây đơn giản như vậy, kỹ xảo chiến đấu vẫn là cần thiết để giằng co với đối thủ. Tra kiếm vào vỏ, kiếm thuật hắn bây giờ rất chắc chắn, không hổ cùng lão Ai Tề Áo đối chiến đào tạo suốt thời gian qua, chỉ có điều kinh nghiệm thực chiến sinh tử hắn là vẫn rất ít ỏi. Ngồi xuống xếp bằng điều thức, sau khi luyện kiếm một hồi như vậy vẫn là làm hắn đấu khí cạn kiệt, mà lúc này, Mai Lâm hấp thu thiên địa linh khí, chuyển hóa thành đấu khí, nương theo thân thể vận chuyển vào vòng xoáy đấu khí trong đan điền. Đan điền chỉ có thể cảm nhận khi tu luyện giả bước chân vào giả nguyên cảnh, hắn tuy giờ là học đồ tiêu chuẩn nhưng dù sao cũng đã từng bước vào giả nguyên cảnh trước đó. Lúc nghe lão Ai Tề Áo lý giải về đan điền, hắn cũng không có gì lấy làm bất ngờ cả, kiếp trước đọc lên đọc xuống cả đống tiểu thuyết, nhìn chung lý giải về đan điền cũng không có gì khác biệt trong truyện kiếp trước. Là nơi tập trung đấu khí cùng ma lực năng lượng, rồi từ đó vận chuyển năng lượng khắp cơ thể, phóng thích ra ngoài, vận dụng để thi triển kỹ năng cùng vũ (ma) kỹ. Điều thức xong xuôi, hắn vẫn không có đứng lên mà tiến thẳng vào trạng thái tu luyện. Lúc này đây trong lúc hấp thụ, Mai Lâm vẫn là không để ý tới một cái vòng xoáy kỳ lạ cực kỳ nhỏ bé xuất hiện bên cạnh đang cuồn cuộn vận chuyển vòng đấu khí… Một đêm qua đi, ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, những tia nắng nhẹ xuyên qua luồn mây dày đặc, phản chiếu qua ô cửa sổ của của ngọn tháp. Mặc dù ngoài trời tuyết vẫn rơi dày đặc nhưng cũng không vì vậy mà mặt trời tại đại lục này bỏ bê công việc của mình. Mà tại giữa sảnh lúc này, Mai Lâm mắt lẫn mũi khẽ động, dần đình chỉ trạng thái tu luyện, Arthur ngước sang nhìn cách đó không xa tự lúc nào lão Ai Tề Áo đã lại ung dung ngồi nướng thịt bên lò sưởi phong cách châu âu thế giới cũ, đúng là tâm hồn ăn uống cái tật xấu không thể bỏ được a~, ăn sáng mà chơi nguyên cái miếng thịt tươi thế kia, đúng là bó tay toàn tập =.=" Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh lão Ai Tề Áo, Mai Lâm thần sắc đắc ý hỏi: " Thế nào Ai Tề Áo gia gia?, phương pháp ướp thịt bằng hương liệu rồi mới nướng hơn là món thịt thui bằng lửa ma pháp của người chứ?" thấy Mai Lâm thần sắc đã tốt hơn hôm qua, lão Ai Tề Áo trong lòng cũng là thở ra một hơi, đáp: "Xác thực ngon hơn nướng bình thường, tiểu tử ngươi trông vậy mà thông minh, ta cũng là không ngờ mấy đống cây cỏ vô dụng mọc đầy bên ngoài kia lại có thể làm được như vậy" Mai Lâm cũng là nương theo cách nước kiếp trước của tên bạn thân mà học vẹt, hắn thời gian rảnh ra ngoài đi dạo, thấy những dược liệu thơm mùi, sau khi trải qua lão Ai Tề Áo xác nhận không có hại, hắn cũng là ngồi giết thời gian mà chế ra chút hương liệu để ướp thịt cải thiện bữa ăn, dù sau quanh năm suốt tháng ăn thịt thui bằng lửa ma pháp của lão Ai Tề Áo cũng là ngán ngẩm từ lâu. Đăm chiêu nhìn vào ánh lửa, bỗng Mai Lâm hỏi: " Ai Tề Áo gia gia, hôm nay ta muốn về thăm nhà bái kiến phụ thân cùng mẫu thân,chút nữa gia gia cho ta cưỡi Mai Phỉ Sâm (Mevissen) qua đó nhé?" Mai Phỉ Sâm là tên thú cưỡi sư thứu (Griffon) của lão Ai Tề Áo, mà nhà cũ của hắn cũng khá xa nên lúc nào muốn về thăm nhà, hắn lại phải xin phép lão Ai Tề Áo cho Mai Phỉ Sâm mang hắn về. Lão Ai Tề Áo cũng là nhìn Mai Lâm một chốc, rồi vẫn là gật đầu đồng ý. "Được rồi, như mọi khi cứ để Mai Phỉ Sâm mang ngươi về, nhưng cũng đừng ở lại quá lâu nhé". Cơm nước xong xuôi, hai ông cháu cùng bước ra ngoài trời, lão Ai Tề Áo vung tay lên một cái, một cái vòng tròn ma pháp trận bõng lóe lên, rồi từ giữa ma pháp trận, Mai Phỉ Sâm lao ra, lượn một vòng quanh tháp rồi đáp xuống trước mặt hai ông cháu. Lão Ai Tề Áo bước tới vuốt vuốt cổ Mai Phỉ Sâm cười nói: "Lão hữu, lại phải nhờ ngươi đưa tiểu Mai Lâm về rồi" Mai Phỉ Sâm thoáng nhìn Mai Lâm, gật gù cái đầu to lớn, biểu lộ đồng ý. Ma thú trên đại lục cũng rất đa dạng và nhiều chủng loại, Ma thú cũng có thể tu luyện, nếu tu luyện tới cảnh giới nhất định, chúng có thể khai mở linh trí, còn cao hơn nữa thì nói tiếng người đồng dạng, còn có một số viễn cổ dị thú hay những thú tộc đồng dạng có thể hóa hình thành người, như long hay phượng tộc chẳng hạn. Mà ma thu bình thường cũng có thể hóa hình thành người, bất quá vẫn là cần hóa hình đan thì mới có thể. Hóa thành hình người thì tốc độ tu luyện của Ma thú sẽ nhanh hơn, vì vậy hóa hình đan luôn là đan dược được mọi ma thú bình trên đại lục khao khát. Còn cảnh giới ma thú thì cũng theo các chủng tộc đồng dạng mà tính. Tuy Mai Lâm không biết Mai Phỉ Sâm thực lực ra sao, nhưng cũng chắc chắn là một thân tu vi khủng và cũng không phải là bình thường ma thú, bất quá, cũng không là loại có khả năng tự hóa thành hình người. Mai Lâm cũng đoán với thực lực tài nguyên của lão Ai Tề Áo mà tính, thì Mai Phỉ Sâm có thể đã được phục dụng hóa hình đan, tuy vậy Mai Lâm vẫn là chưa bao giờ thấy Mai Phỉ Sâm mở miệng nói chuyện hay biến thành hình người bao giờ, hỏi lão Ai Tề Áo thì lão cũng từ chối cho ý kiến. Cưỡi lên Mai Phỉ Sâm, tự thi triển ra một đạo màu vàng nhạt đơn giản đấu khí phòng hộ, Mai Lâm chào từ biệt lão Ai Tề Áo bay đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang