[Dịch] Vĩnh Sinh
Chương 72 : Khiêu khích
.
“Sau khi dung nhập mười thanh phi kiếm vào trong thân thể dạ xoa, dù ngươi chưa tu luyện đến tầng thứ năm Thần Thông Bí Cảnh, Thiên Nhân Cảnh thì vẫn có thể bố trí đại trận, luyện chế linh khí.” Phương Hàn bây giờ mất đi Thất Sát Hồ Lô, khi đối đầu với người khác cần phải bảo vệ thân thể, nên rất cần có một pháp bảo phòng ngự.
“Ngươi bây giờ có được mười thanh phi kiếm cấp bậch linh khí, ta mặc dù không thể thay đổi được đại trận của linh khí, nhưng có thể làm một ít sửa đổi bên ngoài. Mà phi kiếm sau khi nhập vào xương gai Tu La, thì thực lực của Tu La sẽ tăng lên rất nhiều, có thể phất tay giết địch, bắn ra kiếm khí, nhân kiếm hợp nhất, kiếm tức là người, người tức là kiếm. Năm đó Hoàng Tuyền Môn có một phương pháp gọi là Ma Kiếm khôi Lỗi. Luyện chế được thứ này thì không cần phải là người bước vào Thần Thông Bí Cảnh, chỉ cần có tinh thần đủ mạnh, có thể ảnh hưởng đến ý chí của người khác thì có thể tự mình điều khiển một con rối sát phạt, quyết đoán, khôi phuc vinh quang của Ma Đế!”
Diêm chậm rãi giải thích, nói cho Phương Hàn tri thức về luyện khí.
“Ta cần phải nhanh chóng bước vào Thần Thông Bí Cảnh! Trở thành chân truyền đệ tử, lúc đó mới có tiền vốn để đấu với Hoa Thiên Đô.” Phương Hàn lẳng lặng nghe, sau một lâu mới cất tiếng nói: “Già Lam sư tỷ vừa nhắc qua, Hoa Thiên Đô có kỳ ngộ tiên duyên, kế thừa y bát của một thượng cổ tiên nhân tên là Bàn Võ Tiên Tôn, tu luyện Bàn Võ Đại Lực! Pháp lực mạnh mẽ, là đệ nhất chân truyền đệ tử. Ngươi có biết Bàn Võ Tiên Tôn là ai không?”
“Gì? Bàn Võ Tiên Tôn?”
Thanh âm của Diêm có chút không thoải mái, “Nếu như Hoa Thiên Đô học được y bát của Bàn Võ Tiên Tôn, vậy thì ngươi rất khó có thể thắng được hắn. Thật sự là rất khó. Năm đó, Bàn Võ Tiên Tôn chính là một trong Thượng Cổ Cửu Tôn, sớm tu luyện thành tiên, vượt qua các đại ma đế, tiến nhập vào một không gian khác! Bàn Võ Đại Lực của hắn càng tu luyện càng mạnh mẽ, pháp lực hùng mạnh, đương thời không có ai là địch thủ. Tư tưởng của hắn là lấy lực phục người, người nào dám có dũng khí không phục…… Quên đi, ta không nói nhiều nữa, đả kích niềm tin của ngươi.”
“Không có gì có thể đả kích ta cả, sự tự tin của ta kiên định như nhật nguyệt trên trời, như sông núi trên mặt đất. Tu luyện là ở con người, không phải ở công pháp, bước từng bước một, cho dù Hoa Thiên có mở được cánh cửa trong truyền thuyết mà ngươi kể thì cũng không thể đánh gục được lòng tin của ta!”
Phương Hàn kiêu hãnh nói: “Đi chúng ta trở về thôi, trở thành nội môn đệ tử sẽ được rất nhiều yếu lĩnh. Chúng ta trở về tu luyện những yếu lĩnh này, lần này đi Thiên Ma chiến trường thu hoạch cũng không ít, chỉ cần ta bước vào Thần Thông Bí Cảnh, thì sẽ không ít người kinh ngạc a.”
Sau khi trở thành nội môn đệ tử, phúc lợi so với trước kia không giống nhau, chính là đăng đường nhập thất a.
“Đáng tiếc, không có thu được linh hồn của Đại Uy Đức Ma Vương, nếu không thì sẽ được một viên đan dược có hiệu quả phi phàm.” Diêm cảm thán nói.
Vốn tại Thiên Ma chiến trường có ba nghìn Thiên Ma, một đầu Ma Vương, tất cả đều bị một chiêu Tuyết Mãn Càn Khôn của Hoa Thiên Đô đóng băng, các Thiên Ma này vừa rơi xuống thì liền tiêu tán đi mất, kể cả Đại Uy Đức Ma Vương cũng vậy, tựa hồ chưa từng tồn tại.
Hiển nhiên là đã bị Hoa Thiên Đô thu lấy toàn bộ.
Xuyên qua cửa đá, Phương Hàn lại trở về Nội Tiên Viện ở Vũ Hóa Thành, lúc này có rất nhiều khảo hạch đệ tử đều đã trở về, đang túm năm tụm ba thảo luận. Thấy Phương Hàn trở về, ánh mắt họ đều lộ ra vẻ khác thường, có người còn chỉ chỉ trỏ trỏ, vẻ mặt hèn mọn, bỉ ổi.
Chuyện hắn khiêu chiến Hoa Thiên Đô là một việc gây oanh động rất lớn, nhanh chóng được truyền bá, xôn xao bàn luận khắp nơi.
Ngay cả những trưởng lão làm khảo quan cũng nhìn hắn với ánh mặt dị thường, tựa hồ nhìn thấy một ôn thần, cố gắng né tránh tuyệt không cùng hắn nói một tiếng nào.
Phương hàn cũng không có để ý mấy chuyện này, trực tiếp đến nơi tiếp nhận vật phẩm, nhận lấy một thanh thượng phẩm pháp kiếm, các loại pháp phù, Thần Hành Phù, một bộ Hoàng Bố Mã Giáp, bên trên có rất nhiều đồ án hình làn gió, có chứa pháp lực. Chỉ cần buộc chặt vào hai chân, ra sức chạy trốn thì sẽ có một luồng thanh phong vờn quanh thân thể, khiến cho thân thể nhẹ như chi yến, chạy nhanh như bay, không hao phí chút thể lực nào, một ngày đi ngàn dặm không phải là chuyện khó.
Còn có truyền tin hạc, Điệp Kim Cương phù (Một khi đốt cháy lên có thể ngăn cản cung, nỏ, đao kiếm, thậm chí đón đỡ được một lần phi kiếm. Sau khi đốt lên thì có công hiệu trong vòng một nén hương, dùng để cứu mạng trong tình huống khẩn cấp.)
Một Tiềm Thủy Phù, khi ngậm phù này trong miệng thì có thể hít thở trong nước, không lo ngạt thở mà chết.
Còn có các loại pháp phù khác, đối với cuộc sống hàng ngày hoặc tu hành đều hữu dụng. Tặng phẩm phong phú hơn nhiều so với ngoại môn đệ tử.
Trừ những cái đó ra, còn có một lọ đan dược, một thủy họa đạo bào, chẳng những có thể chống đỡ đao kiếm, còn có thể ngăn cản nước, lửa dính lên người, nước lửa đến gần đều sẽ bị đẩy ra.
Thanh pháp kiếm này Phương Hàn cũng không cần, bởi vì hắn có một thanh pháp kiếm được Phương Thanh Tuyết luyện chế qua, có chứa tử điện mãnh liệt, phi thường lợi hại, trừ việc không thể phóng kiếm giết địch thì lực sát thương không kém gì phi kiếm.
“Đây là phòng của ngươi, ở trong Nội Tiên Viện, đây là môn bài của ngươi, không được sự đồng ý của ngươi thì người khác không thể tự ý xông vào, nếu không sẽ bị xử lý theo môn quy. Mỗi tháng có tại Truyền Công Viện có ba ngày sẽ có trưởng lão từ Vũ Hóa Thiên Cung xuống truyền thụ công pháp tu luyện tinh thần, giảng giải các loại huyền bí trong tinh thần, chỉ điểm giúp cho các ngươi có thể tiến vào Thần Thông Bí Cảnh.
Trưởng lão phát các loại vật phẩm xong, nhìn chằm chằm Phương Hàn hồi lâu, sau đó mới có chút không tình nguyện mở miệng nói.
Phương Hàn cũng không gật đầu, chỉ ừ một tiếng tỏ ý đã rõ ràng, cô độc mà tiêu sái đi ra ngoài.
“Ha ha, đây không phải là tên Phương Hàn không biết tự lượng sức sao?” Ngay khi hắn đi ra cửa, tự nhiên có một thanh âm vang lên, Phương Hàn quay lại, thấy một nam tử, bên cạnh hắn chính là Phương Thanh Vi.
Phương Thanh Vi đã mặc thủy hỏa đạo bào, hiển nhiên cũng tấn chức thành nội môn đệ tử. Lúc này Phương Thanh Vi nhìn Phương Hàn có chút hả hê, vẻ mặt rất là vui sướng.
Mà nam tử bên người nàng khóe miệng nhếch lên, ánh mắt nheo lại, có ý trêu chọc.
“Ngươi là ai?” Phương Hàn lạnh nhạt nói.
“Diệp Nam Thiên! Ngươi không phải là hôn phu của Thanh Vi sao? Nói người nào cùng Thanh Vi ở cùng một chỗ mà để ngươi thấy một lần thì đánh một lần đó sao? Ta bây giờ ở cùng một chỗ với Phương Thanh Vi, ngươi có muốn đánh ta không? Ah, phải rồi, nghe nói ngươi có dũng khí chống lại Hoa sư huynh. Thật sự là không biết sợ là gì sao, Thất Sát Hồ Lô bị lấy mất, cảm giác như thế nào?”
Diệp Nam Thiên đứng bên cạnh Phương Thanh Vi nói.
Phương Hàn nhìn Diệp Nam Thiên, tinh thần tập trung cao độ liền có thể cảm giác thực lực nam tử này rất cường đại, chỉ sợ không kém mình, hơn nữa độ ngưng luyện tinh thần cũng cao hơn, tựa hồ có thể tùy thời biến hóa, phá kiển thành điệp, cảnh giới tu luyện so với mình cao hơn nhiều, khẳng định là người xuất sắc trong đám nội môn đệ tử!
“Muốn biết ta có sợ hay không sợ thì ngươi có thể thử một lần.” Phương Hàn nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài.
“Thử một lần? Qua mấy tháng nữa sẽ có thi đấu xếp hạng lại Sơn Hà Bảng, đến lúc đó ta sẽ ở trên Sơn Hà Bảng chờ ngươi. Ah quên nói cho ngươi biết, ta xếp thứ ba trên Sơn Hà Bảng, ngươi có thể gọi ta một tiếng Diệp sư huynh. Bất quá mất đi Thất Sát Hồ Lo, chỉ sợ ngay cả hạng mười của Sơn Hà Bảng cũng không với tới.”
Diệp Nam Thiên cười ha hả nói: “Thanh Vi, chúng ta đi thôi.”
Phương Hàn, ngươi trước sau gì vẫn là nô tài thôi, vĩnh viễn không thể thay đổi.” Phương Thanh Vi liếc mắt nhìn Phương Hàn, lưu lại một câu rồi quay đi.
“Hạng ba Sơn Hà Bảng, Diệp Nam Thiên! Mấy tháng nữa ngươi sẽ không còn là hạng ba nữa!” Phương Hàn cũng không có động thủ mà lại tiếp tục đi về phòng của mình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện