[Dịch] Vĩnh Sinh

Chương 47 : Ma suất

Người đăng: 

.
“Phệ Kim Ngô Công là một loại thượng cổ độc trùng cực kỳ hiếm thấy, chuyên ăn các khoáng mạch kim loại dưới lòng đất, còn sinh sống trong vùng nước cực độc, cho nên rất nguy hiểm, dù cho cao thủ Thần biến cảnh giới thì có bị cắn một phát cũng chết ngay tức thì. Thất sát hồ lô chính là bảo bối thuần âm, Phệ kim ngô công được khí thuần âm bồi bổ, thể xác càng thêm cô đọng! Bích hỏa chỉ có thể làm chúng nó hơi bỏng một chút chứ không thể giết chết bọn chúng. Bất qua đây cũng là do tu vi Kim Thạch Đài còn kém, nếu như tu luyện chân khí thành cương khí thì những con rết này cũng phải chết thôi.” Mắt thấy một đội Phệ Kim Ngô Công bay ra ngoài, xông thẳng qua Bích diễm, mặc dụ bị đốt cháy nhưng cũng không có chết, giao long Diêm không khỏi cười lên khanh khách. Sau đó lại một đội bốn mươi chín Mỹ Nhân Yêu Phong bay ra, những yêu phong này toàn thân đều là lông tơ vàng kim, phần đuôi giống hệt bản thu nhỏ khuôn mặt một mỹ nữ, đuôi dài và nhỏ, nhìn phần đuôi của nó Phương Hàn không hề nghi ngờ chuyện nó có thể xuyên thủng một tấm thép dày. Mỹ Nhân Yêu Phong kịch độc! Cũng là một loại độc vật hiếm thấy. Tiếp đó lại bay ra một đám muỗi. Đám muỗi này là quỷ bí nhất, lúc vừa bay ra thì chỉ lớn cỡ ngón cái, toàn thân như được tạo thành từ huyết ngọc, nhưng chỉ khẽ hít vào một luồng khí thì cơ thể lớn lên, lớn hơn cả một nắm tay, trông rất khủng bố. “Đây là Huyết trì độc văn, một trong thất độc, tương truyền chỉ sinh trưởng được ở luyện ngục huyết trì trong tông phái thần bí nhất của Ma đạo là Huyết Ảnh Tông. Chỉ cắn một cái lập tức có thể hút hết máu huyết toàn thân. Đây cũng không phải là chuyện kinh khủng nhất, kinh khủng nhất chính là…” Diêm bỗng cười một cách quái dị. “Kinh khủng nhất là cái gì?” Phương Hàn vội hỏi. Đáp lại hắn chính là một tiếng Ầm! Một tiếng nổ mạnh. Nguyên lai con muỗi đầu tiên sau khi lớn lên, xông qua Thiên Lang yên bị bích hỏa đốt, kêu lên một tiếng thê thảm giống như tiếng cú kêu đê. Huyết Trì Độc Văn không phải không sợ hỏa diễm như Mỹ nhân yêu phong cùng Phệ kim ngô công. Nó sau khi bị đốt tổn thương nghiêm trọng trong Bích diễm, ra sức xông thẳng về phía trước một đoạn dài, đến gần Kim Thạch Đài thì hạ xuống, đột nhiên nổ tung! Tiếng nổ mãnh liệt, đem hỏa diễm đánh tan hơn phân nửa, nguyên lai Huyết trì độc văn khi bị thương chí mạng thì sẽ nổ mạnh, lực nổ không kém gì hỏa dược phá núi. Phương Hàn khi còn làm nô bộc ở Long Uyên tỉnh đã từng chứng kiến quan phủ dùng hỏa dược để phá núi, xây dựng thủy lợi. Một thùng hỏa dược nổ tung, núi bị phá ra một mảng lớn, đá vỡ ra bay khắp nơi, trông thấy cảnh huyết văn nổ, uy thế không thua kém gì hỏa dược, tạo nên một làn sóng chấn động, thổi tan cả một phần Lang yên. Hắn tuyệt không thể ngờ được, một đầu huyết văn nho nhỏ lại ẩn chứa lực lượng khủng bố như vậy. “Thượng cổ thất độc! Lại là thượng cổ thất độc…… Huyết Trì Độc Văn! Trong Thất sát hồ lô lại có Huyết Trì Độc Văn.” Kim Thạch Đài đang thi triển Bích Diễm Thất Tu Thần Mang mạnh mẽ luyện hóa Lang yên, trong mắt hắn Phương Hàn không đáng để ý tới, một chần truyền đệ tử sao lại phải e ngại một tên ngoại môn đệ tử. Hơn nữa cao thủ Thần Thông Bí Cảnh đều xem những kẻ ở Thân Thể Cảnh như con sâu cái kiến. Có thần thông quảng đại, lực lượng vô cùng, khó tránh khỏi xem kẻ khác như con sâu cái kiến. Nhưng thình lình Phương Hàn lại phóng xuất ra độc trùng, mắt thấy Phệ kim ngô công, Mỹ nhân yêu phong bay tới, hắn đã muốn thi triển pháp lực bắt lấy rồi xóa đi thần trí, biến thành của mình. Nhưng lại không ngờ Huyết Trì Độc Văn vừa bay ra lại gần bên mình hắn liền nổ mạnh, thiếu chút nữa là đánh tan hết pháp lực làm hắn rơi xuống đất. Trong lúc cấp bách, hắn vội bay lên cao. Trùng không thể bay cao được, hắn muốn nhờ độ cao để tránh né độc trùng, hắn thật sự có chút kiêng kỵ Huyết Trì Độc Văn. Huyết Trì Độc Văn có thể nổ mạnh, thật sự có lực sát thương rất lớn, có thể nói về luyện trùng thuật của Ma Môn đạt được thành tựu cực cao, cho dùng là bị phi kiếm đánh tới, một đầu muỗi nổ mạnh cũng có thể khiến phi kiếm văng đi, thậm chí bị chấn gãy.” Huyết lôi mãnh liệt. “Bây giờ có thể thấy uy lực của Huyết Trì Độc Văn rồi đó. Thủ đoạn nổ mạnh này được gọi là Huyết Lôi, chuyên dùng để phá hộ thân chân nguyên, cương khí của Tiên đạo. Trong hồ lô này nuôi dưỡng một cặp muỗi phụ mẫu, dùng máu huyết để nuôi dưỡng thì sẽ không ngừng sinh sôi. Đây là Yêu Thần trao đổi bí pháp với tông chủ Huyết Ảnh tông, Huyết Ảnh Đại đế hồi mấy ngàn năm trước. Diêm tựa hồ chuyện gì cũng biết. Nhất là chuyện của thế hệ trước Ma Đế, Yêu Thần, Tiên Đạo chí tôn đối với hắn có vẻ cực kỳ quen thuộc, hiển nhiên là lão ngoan đồng sống mấy ngàn năm. “Kim Thạch Đài ngươi có thủ đoạn gì nữa thì cứ thi triển ra đi. Ngươi bây giờ không giết được ta, chờ Thanh Tuyết sư tỷ khu trừ yêu khí xong thì chính là giờ tàn của ngươi rồi. Đệ tử chân truyền Vũ Hóa Môn sẽ mất đi một người.” Phương Hàn thấy Kim Thạch Đài bay xa xa trên cao, cũng không điều khiển độc trùng truy kích mà dùng tâm niệm điều khiển, thu hết toàn bộ độc trùng trở về, độc trùng lần lượt tiến vào bên trong hồ lô, trở về sống trong các ô vuông trong đó. Giặc cùng chớ đuổi, miễn cho độc trùng xảy vấn đề gì bị bắt đi, cứ vững vàng phòng thủ ở đây, chờ Phương Thanh Tuyết tỉnh lại mới là biện pháp tốt nhất. “Kim sư đệ, ngươi thu lang yên lại, để ta cùng Phương sư muội nói chuyện rõ ràng.” Đúng lúc này, một âm thanh nhàn nhạt từ phía trên truyền tới, theo thanh âm xuất hiện một đoạt kim quang long lánh, kéo dài từ chân trời tiến thẳng đến, xé ngang may trắng trên trời thành hai phần. Sưu! Thanh âm còn chưa tán đi thì kim quang đã dừng nơi cồn cát, cách Phương Hàn chừng mười trượng, tốc độ của kim quang nhanh ngang bằng với tốc độc của âm thanh. Kim quang tán đi, để lộ ra một đạo nhân trẻ tuổi mặc quần áo màu vàng kim, đôi mắt lạnh lùng không chút tình cảm quan sát Phương Hàn cùng Phương Thanh Tuyết. Nhất là khi hắn chứng kiến Phương Thanh Tuyết ở trong cái kén ở bên trong, được Tử Điện Âm Dương Đại xà vây quanh thì sắc mặt chợt biến, hơi nhíu mày. “Đây là một cao thủ! Lợi hại hơn so với Kim Thạch Đài nhiều. Không nên vọng động ra tay. Hắn tu luyện Huyền Kim Kiếm Khí, là một loại thần thông lăng lệ, khắc nghiệt như Thiên Hàn Huyền Minh khí. Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì nhất định phải có người chết. Diêm trông thấy Phương Hàn rục rịch vội mở miệng cảnh cáo. Vũ Hóa Môn có tám đại thần thông, Tử Diện Lôi Đao, Bích Diễm Thất Tu Mang, Đại Tự Tại Huyền Kim Kiếm Khí, Thiên Hàn Huyền Minh Khí…. Chỉ có chân truyền đệ tử mới có thể tu luyện. “Ta là đệ tử chân truyền ở Thạch Long Phong, tên là Thạch Long Tử, ngươi tên là gì?” Người này cũng không có ác liệt như Kim Thạch Đài, trước tiên tự giới thiệu bản thân. “Ngoại môn đệ tử Phương Hàn.” Phương Hàn cũng không có hành động thiếu suy nghĩ. “Ngươi mở ra.” Thạch Long Tử thoáng nhíu lông mày. Không biết Thạch Sư Huynh sao lại phải giết Phương sư tỷ? Chẳng lẽ Vũ Hóa Môn không phải là môn phái Tiên đạo sao? Sao lại tàn sát lẫn nhâu như Ma môn vậy? Ta mặc dù là ngoại môn đệ tử nhưng cũng biết môn quy. Chưởng giao Vũ Hóa Môn ta là Tiên Đạo Chí Tôn có thể thấy rõ mọi việc, các người làm càn lão nhân gia tự nhiên sẽ biết rõ hết thảy.” Phương Hàn can đảm nói. “Ta cũng không có giết Phương sư muội, chỉ là yêu cầu nàng nộp ra một vật để ta nộp cho trưởng lão môn phái mà thôi. Đồ vật này có quan hệ trọng đại, liên quan đến hơn thua giữa Tiên Đạo và Ma Đạo. Ngươi tuy cầm trong tay Thất sát hồ lô nhưng cũng không phải là đối thủ của ta, cho dù ngươi có góp nhặt đủ bảy thanh phi kiếm, bố trí thành Thất Sát Kiếm Trận cũng không làm khó dễ được ta.” Thạch Long Tử chậm rãi nói: “Bất quá ta cũng không muốn làm ngươi bị thương. Kim sư đệ tính tình có chút nóng nảy, ngươi nếu như muốn, ta cho ngươi một thanh phi kiếm, thấy sao?” “Đây mới là phong phạm của chân truyền tiên đạo, không giống như Kim Thạch Đài, nhờ vào dược vật mà tiến vào Thần thông bí cảnh. Bất quá như vậy, tên Thạch Long Tử này càng nguy hiểm hơn.” Diêm nhắc nhở. “Hết thảy sự tình chờ Thanh Tuyết sư tỉnh tỉnh lại rồi nói sau. Đều là Vũ Hóa Môn đệ tử, không thể hảo hảo thương lượng sao?” Phương Hàn không chút buông lỏng nói. “Tiểu tử, ngươi chỉ là một tên ngoại môn đệ tử mà dám ăn nói như vậy sao, rõ là muốn chết?” Kim Thạch Đài từ trên không hạ xuống, trên mặt lộ vẻ tức giận, tựa hồ muôn giết chết Phương Hàn ngay tức thì. “Sư đệ, bình tĩnh một chút.” Thạch Long Tử khoát tay nói: “Ta thật sự không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ.” “Nhưng…” Kim Thạch Đài vội nói, trong ánh mắt lóe ra một tia âm lãnh. “Không có nhưng nhị gì hết, cho dù đồ vật kia thật sự ở trong tay Phương sư muội ta cũng không hứng thú lắm. Ta sở dĩ nghe lời ngươi là vì muốn gặp một người khác ở bên cạnh Phương sư muội. Đó là thiên tài ngàn năm mới xuất hiện của Ma môn, con trai Tiên Thiên Ma Đế, Ma Suất ứng Thiên Tình.” Thạch long Tử lạnh nhạt nói, đột nhiên thanh âm đề cao gấp bội, hướng lên trời hét to, trong thanh âm mang theo kim sắc nhàn nhạt, đâm thẳng lên trời, truyền xa đến hơn trăm dặm. “Ứng Thiên Tình, ta biết chắc ngươi sẽ xuất hiện, chỉ cần Phương sư muội gặp nguy hiểm thì ngươi sẽ xuất hiện. Ngươi còn không chịu ra mặt, chẳng lẽ đợi ta sử dụng Huyền Kim Kiếm Khí công phá Tử Điện thần thông của Phương sư muội sao?” Thanh âm to lớn kéo dài, không ngừng truyền ra xa. Một hồi lâu sau vẫn không có một tiếng nào hồi đáp. “Đã như vậy thì ta động thủ!” Thạch Long Tử tiến lên một bước. “Thạch Long Tử, ngươi dám động một ngón tay thì sẽ gặp cảnh vạn kiếp bất phục.” Đúng lúc này từ trên bầu trời truyền đến một giọng nói lạnh lùng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang