[Dịch] Vĩnh Hằng Kiếm Chủ
Chương 1 : Hồng Tùng Môn
.
"Vi sư... giao bí kỹ cuối cùng... cho ngươi rồi... Đừng... khiến vi sư... thất vọng.... "
Lâm Tân vừa mới mở mắt ra, còn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, liền nhìn thấy một ông lão mặc trường bào thời cổ. Đôi mắt lão trợn to, vẻ mặt bi thống, hít nhẹ một hơi rồi nhét một quyển sách cũ vàng vào trong tay hắn.
Trong mắt lão tràn đầy kỳ vọng và chờ mong, hai tay khô gầy khẽ rủ xuống, không còn khí lực nữa. Đôi mắt cũng trợn to, không thể khép lại.
Lâm Tân ngơ ngác đứng ở bên giường, hoàn toàn không biết là thế nào.
"Sư phụ !!!" Đột nhiên có một tiếng khóc chói tai vang lên từ sau lưng hắn.
Từ bên cạnh, một cô bé tóc đuôi ngựa mặc quần áo dài màu vàng bỗng bổ nhào vào người ông lão, gào khóc như mưa.
Lâm Tân lúc này mới giật mình tỉnh lại, đảo mắt nhìn xung quanh. Hắn đang đứng trong một gian nhà gỗ không lớn lắm, xung quanh đều là tường gỗ màu nâu, xây từ những cây gỗ tròn tùy tiện vót thành. Thoang thoảng trong không gian là mùi hương gỗ nhàn nhạt, cùng với mùi vị nồng đậm của thuốc bắc.
"Sư huynh... " Một tiếng kêu yếu ớt, có chút nghẹn ngào vang lên sau lưng hắn.
Lâm Tân ngơ ngác xoay người, nhìn thấy hai người anh em có tướng mạo rất giống nhau. Họ đều mặc quần áo màu xám, loại dùng dây buộc bên hông, không có khuy áo, tựa như trang phục thời cổ của Trung Quốc.
Chuyện này là thế nào?
Đầu óc Lâm Tân rối như tơ vò. Hắn nhớ là một phút trước, chính mình còn ngồi bên máy tính, vừa uống trà vừa thảo luận với bạn bè trên mạng. Sau đó cảm thấy mệt mỏi, định gục xuống bàn nghỉ ngơi, nào ngờ một giây sau lại đi đến cái nơi không thể hiểu được này.
"Sư huynh, làm sao bây giờ?" Ánh mắt hai anh em nọ lộ vẻ ngơ ngác, nhìn qua liền cảm thấy IQ không cao.
Lâm Tân che trán, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắn duỗi ngón tay ra, chỉ vào chính mình.
"Ta hỏi các ngươi, ta tên gì?"
Hai anh em kia chớp chớp mắt.
"Đại sư huynh."
"Ta hỏi tên." Lâm Tân không biết phải làm sao.
"... "
Hai anh em liếc nhau.
"Lâm Tâm Như."
"... " Lâm Tân cảm giác gân sau gáy mình muốn bục ra.
"Đại sư huynh, ngươi sao vậy?" Người anh trong hai anh em nhà ngốc lộ vẻ không hiểu ra sao.
"Không... Không có gì." Lâm Tân có vẻ vô lực, nói: "Ta muốn yên lặng một mình... "
Hắn lảo đảo đi ra khỏi nhà gỗ, có cảm giác như mình đang đóng phim cổ trang. Trước cửa có một bậc cửa cao cao, ánh nắng mặt trời chiếu qua cánh cửa như bị bẻ gẫy.
Hai khoảng màu vàng ở trên mặt đất ở trong và ngoài phòng rất là lóa mắt.
Ra khỏi nhà gỗ, bên ngoài là một thế giới màu vàng. Một cây thông già thấp lùn mọc ở giữa sân nhỏ, ánh sáng mặt trời xuyên qua lá thông nhỏ bé đang đung đưa dao động, tựa như một bãi cát vàng.
Một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, Lâm Tân lộ vẻ thẫn thờ. Hắn nhìn mình từ trên xuống dưới, trên người mặc một bộ y phục màu đen tựa như đạo bào, mái tóc bị quấn lại, dưới chân quấn xà cạp, dải vải màu trắng nhìn qua đã thấy bẩn thỉu nhem nhuốc...
"Cái này đúng là... hoàn toàn không thể hiểu được... " Hắn ôm đầu ngồi xuống, cảm giác trong đầu hỗn loạn như sông cuộn biển gầm.
Trí nhớ của mình, trí nhớ của thân thể này, hòa vào nhau như đang trộn hồ dán.
Sau lưng là tiếng khóc chói tai, đám sư đệ sư muội kia vẫn vô cùng đau khổ.
Trong đầu hắn dần dần sắp xếp được một ít thông tin về tình huống hiện giờ.
Lâm Tân Như... là tên hiện tại của hắn. Con trai của một thương nhân giàu có ở trong thành trì dưới núi, là đại thiếu gia, đại sư huynh của cái môn phái nhỏ bé này. Hắn tập võ từ nhỏ, còn cha nhưng không còn mẹ, có một nhị bá làm quan sai.
Điều quan trọng nhất không phải chuyện này, mà là cái thế giới này, hoàn toàn bất đồng với thế giới trước kia.
Lâm Tân nhớ lại ký ức còn sót trong đầu, không có ô tô, không có máy bay, không có đèn điện, không có cái gì....
Hắn đang ngồi ở trong sân của đạo quán Hồng Tùng ở trên núi Hồng Tùng. Dưới chân núi là thành Hồng Tùng, chính là quê quán của hắn. Từ nhỏ tới lớn, nơi xa nhất từng đi trong trí nhớ của hắn chính là thành Hải Tu ở cách nơi này hơn trăm dặm.
Xung quanh là một thế giới hoang vu, không phải núi sâu thì chính là rừng hoang, mãnh thú nhiều vô kể.
Lâm Tân ngơ ngơ ngác ngác, vất vả lắm mới hiểu rõ tình huống của mình. Hắn đúng là xuyên không rồi... Sau vài ngày khiếp sợ, không thể tin tưởng, hoài nghi, chạy loạn khắp nơi, cuối cùng hắn cũng triệt để minh bạch tình hình hiện tại. Đó chính là, hắn không thể trở về được nữa rồi...
Ngây ngốc vài ngày trên núi, dựa theo nguyện vọng của sư phụ, bốn người vùi di thể của ông xuống nghĩa địa ở phía sau đạo quán trên núi. Cả Hồng Tùng Môn chỉ còn lại bốn người cùng sinh hoạt.
Lâm Tân cũng dần dần làm rõ được tình huống xung quanh mình.
Môn phái của họ gọi là Hồng Tùng Môn, chỉ là một môn phái nhỏ đã lụi bại, có điều nghe kể từng có lịch sử không tệ.
Cả môn chỉ có vài người. Hai anh em có vấn đề về trí não, Lộ Vân và Lộ Vũ, được sư phụ thu dưỡng từ nhỏ, lớn lên ở ngay chỗ này. Thiên phú tầm thường, nhưng được cái trung thành.
Còn có một sư muội tên là An Dĩnh, cũng từ dưới núi lên đây học võ. Nàng dung mạo thanh tú, thiên phú không tồi, nên được sư phụ yêu mến. Trên thực tế, nàng mới là người có chỉ số vũ lực mạnh nhất, bảo vệ cho đạo quán này.
Nàng đã luyện kiếm pháp trấn môn của Hồng Tùng Môn là Hồng Tùng Kiếm đến tình trạng lô hỏa thuần thanh. Từ nhỏ tới giờ, ra ngoài đánh nhau đều là nàng xông lên đầu tiên. Chỉ là nàng có tính cách lỗ mãng, thích dùng vũ lực giải quyết mọi chuyện, thường bị người nhà liều mạng giữ lại. Nhiều lần gặp rắc rối, khiến huynh trưởng trong nhà phải bỏ tiền ra để giải quyết. Về sau nhân duyên trùng hợp, liền gia nhập Hồng Tùng Môn.
Còn đại sư huynh như hắn, thực ra kiếm pháp rất tầm thường, chỉ mạnh hơn hai anh em Lộ Vân một chút. Nếu không phải trong nhà có tiền duy trì chi phí ăn uống cho môn phái, thì đúng là không tới phiên hắn làm đại sư huynh.
"Đại sư huynh, có người đến, là Hoành Đao Môn đấy!"
Tới thế giới này đã được sáu ngày, Lâm Tân đang ngồi trong phòng, cẩn thận học tập văn tự của nơi này theo trí nhớ. "Bành" một tiếng, cửa phòng hắn bị phá mở, anh ngốc Lộ Vân xông tới, mặt đầy lo lắng hô to.
"Hoành Đao Môn?" Lâm Tân hơi sững sờ, lập tức nhớ ra. Hoành Đao Môn này cũng là một môn phái nhỏ, nằm ở trên ngọn núi nhỏ ở gần đó, do một võ sư trong thành lập ra.
"Bọn họ tới làm gì?" Hắn để sách xuống, hỏi. Trong lòng có cảm giác không ổn.
"Khẳng định là không có gì tốt!" Lộ Vân lớn tiếng nói, xông lại định kéo Lâm Tân đi.
"Sư tỷ An Dĩnh của ngươi đâu?" Chuyện đầu tiên Lâm Tân làm không phải là đứng dậy, mà ngồi im trên ghế, sống chết cũng không di động.
"Nàng đi trước rồi! Nói là muốn đàm phán với đối phương." Lộ Vân thấy đại sư huyn vẫn ngồi trên ghế dựa, liền nóng nảy, "Đại sư huynh, sao ngươi còn ngồi đó!"
"Đi ngay... đi ngay!" Lâm Tân hơi chùn chân. Trước giờ đều sống ở xã hội văn minh, đâu có gặp loại chuyện phiền toái này. Hắn tận lực duy trì nét mặt trấn định, nhưng hai tay gắt gao bắt lấy tay vịn ghế dựa, không đứng dậy được.
Lúc này, bên ngoài đã truyền tới tiếng người, tiếng bước chân liên hồi, tựa như có người tụ tập ở trước cửa đạo quán.
"Tùng Diệp đạo trưởng của Hồng Tùng Môn đâu rồi? Ta là Hoắc Hoành Đao, tháng trước các ngươi đã đánh môn hạ đệ tử của ta bị thương, hôm nay có cho chúng ta một cái thuyết pháp hay không?"
Tiếng hô thô lỗ của một đại hán vọng vào từ bên ngoài.
"Thuyết pháp? Thuyết pháp cái gì? Kiếm của lão tử chính là thuyết pháp! !"
Giọng của An Dĩnh bỗng nhiên vang lên, sau đó chính là một hồi ầm lên các loại tiếng va chạm của vũ khí, loeng choeng loeng choeng. Rõ là đã trực tiếp đánh nhau!
"Sư tỷ đấu võ rồi! Đại sư huynh! Mau! Mau lên!!" Lộ Vân gào lên như khóc tang.
"Thế là đánh luôn? Con mẹ nó, một câu nói nhảm cũng không có, có phải quá trực tiếp hay không!!" Lâm Tân cảm giác tim nhảy dồn dập, "Trong phim không phải thời cổ đại trước khi đánh nhau đều phải hô tên đồ ăn... nhầm, tên chiêu thức hay sao?" Đầu óc hẳn rối cả lên, nhưng lại cố gắng tự trấn định lại.
"Gấp cái gì." Hắn cảm giác giọng mình hơi run, "Chúng ta tối nay... tối nay ra ngoài, còn có thể đánh bọn họ trở tay không kịp... "
"Không phải, đại sư huynh, ta là sợ sư tỷ! Sợ sư tỷ ra tay quá nặng. Lúc ấy sẽ chết người đó!" Lộ Vân kêu gào như đưa đám.
"Hả?"
"Mau! Mau lên! Lúc này chỉ có đại sư huynh mới có thể kéo được nàng. Mau lên, không lại trễ mất.!" Lộ Vân gấp đến mức đổ mồ hôi trán.
"Móa!" Lâm Tân cảm giác như trong đầu có một vạn con thảo nê mã đang điên cuồng gào thét lao qua.
(thảo nê mã=dmm, kiểu như vạn dòng chữ dmm lao trong đầu vậy)
Tiếng ấm bên ngoài dần dần ít đi, thỉnh thoảng xen lẫn từng hồi kêu rên thảm thiết.
Lộ Vân vất vả lắm mới kéo được Lâm Tân ra ngoài.
Trên mặt đất trong Tứ Hợp Viện là một mảng ngổn ngang, bừa bộn. Ba bốn đại hán nằm chồng lên nhau, sư muội An Dĩnh đang đánh nhau với một nam nhân mặt đen. Đao kiếm trong tay hai người va vào nhau loeng choeng loeng choeng như từng đoàn chớp bạc.
Hai người một hồi đẩy qua, một hồi lui lại, di chuyển một vòng trong sân. Người mặt đen bỗng nhảy vút ra sau, lui khỏi chiến trường, thở hổn hà hổn hển.
"Tốt tốt tốt! Không hổ là Hồng Tùng An Dĩnh, hôm nay lão tử nhận thua! Đi!"
An Dĩnh mặc quần áo bó màu xanh lá, đai lưng màu đen ở quanh hông có chút chói mắt, khuôn mặt trắng noãn thoáng phớt hồng, cũng là đầu đầy mồ hôi. Có điều nhờ quanh năm luyện võ nên dáng người cực kỳ thon thả, hai chân thon dài, trước sau lồi lõm, đôi ngựa buông ngay ngắn xuống ở sau gáy. Cho nên mặc dù gương mặt chỉ tính là thanh tú, nhưng kết hợp lại rất có phong phạm nữ thần.
"Muốn đi, không dễ dàng như vậy!"
Nàng thấy đối thủ muốn chạy, hàng mi lập tức dựng lên, trong mắt lóe sát khí, xông lên định đá ra một cước. Nhưng mà đúng vào lúc này, ánh mắt nàng liếc nghiêng qua Lâm Tân đang tới cửa phòng, lập tức thu hồi đùi phải, hàng mi vừa dựng thẳng lên cũng nhu hòa xuống.
"Đại sư huynh, ngươi cũng thấy đấy, đừng trách ta, là bọn họ động thủ trước!" Nàng này vừa ăn cướp vừa la làng, lập tức giơ hai tay lên tỏ vẻ người vô tội.
"Ta... Ta... !" Hoắc Hoành Đao của Hoành Đao Môn suýt chút nữa thì phun ra một ngụm huyết. Hắn vừa mới tới cửa, chưa kịp nói hai câu thì nữ nhân này đã lao tới, gầm rú rồi trực tiếp đấu võ. Trời có mắt, hắn chỉ muốn tới đàm phán nhẹ nhàng, xem có thể vớt được chút bồi thường hay không. Hoàn toàn không có ý định đánh nhau mà... !
Lâm Tân nhìn đao kiếm sáng loáng, trong lòng hơi bồn chồn. Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng lúc thực sự nhìn thấy tình cảnh chém giết này, hắn mới biết được bản thân mình có chút giả.
Nhưng hắn biết, cả An Dĩnh nhìn qua như người vô tội, và đại hán mặt đen Hoắc Hoành Đao đang cầm đao kia, đều là dân liều mạng thực sự.
Trên danh nghĩa, hắn là đại sư huynh. Nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, chút vũ lực nhỏ nhoi của hắn đi lên còn chưa đủ để người ta chặt cho một đao đấy.
Cũng may, hắn vốn không dựa vào vũ lực để lên làm đại sư huynh. Một thân bản lĩnh vốn là bằng không, vũ lực chỉ là loại yếu trong đạo quán, nhưng hắn lại là người quản lý bát cơm của mọi người. Hồng Tùng Môn gần như dựa cả vào hắn, chi phí ăn uống cùng với sinh hoạt của mọi người đều do nhà hắn dưới chân núi chi tiền ủng hộ. Cho nên An Dĩnh và anh em Lộ Vân đều tôn trọng hắn. Đây cũng là chuyện không có biện pháp nào.
"Bây giờ ngươi muốn thế nào?!" Hoắc Hoành Đao rõ ràng là không đánh được An Dĩnh, lúc này trên mặt lộ vẻ cảnh giác bất an. Đám đệ tử của Hoành Đao Môn nằm dưới đất cũng nỗ lực bò lên. Bất quá có người gãy tay, có người bị chặt đứt mấy cái ngón tay, cũng có người sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là bị nội thương, máu phun đầy đất.
Hoắc Hoành đao cũng vì nghe nói tình huống của Hồng Tùng Môn, vốn cho là Hồng Tùng đạo trưởng mạnh nhất đã chết rồi, hắn còn có thể tới chiếm chút tiện nghi. Không ngờ lại ra một An Dĩnh lợi hại như vậy! Quy Nguyên Công của con nhãi này sắp lên tầng hai rồi?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện