[Dịch] Vĩnh Hằng Chí Tôn
Chương 41 : Bảo ngư cấp hai
.
Thở ra một hơi, Lý Phù Trần chậm rãi nói:
- Những Bảo ngư này, sư đệ cũng cần, xin lỗi rồi.
Sắc mặt Hoàng Thế Điền lạnh xuống:
- Lý sư đệ, ngươi đã cố ý tổn thương tình hữu nghị giữa sư huynh đệ, đừng trách Hoàng sư huynh ta ra tay vô tình.
Hô!
Không khí trong nháy mắt bị đánh xuyên, một nắm đấm to lớn đánh thẳng vào mặt của Lý Phù Trần, bá đạo hung hăng.
Lý Phù Trần lấy chưởng đối quyền, Phách Sơn Chưởng nghênh tiếp nắm đấm của Hoàng Thế Điền.
Đùng đùng!
Quyền chưởng giao nhau, không khí bạo liệt, kình phong kinh người.
Hoàng Thế Điền lui ba bước.
Lý Phù Trần lui bốn bước.
"Lại có thể chặn một quyền của ta..."
Hoàng Thế Điền híp mắt lại.
Năm nay hắn mười bảy tuổi, có tu vi Luyện Khí cảnh thất trọng hậu kỳ, tu luyện công pháp nhập môn của Thương Lan Tông, Tử Khí Quyết đến tầng thứ năm, bình thường mà nói, Lý Phù Trần chỉ là một người mới có tu vi Luyện Khí cảnh lục trọng, không thể nào tiếp được một chiêu của hắn.
- Lại tiếp ta một quyền.
Lực lượng cùng Chân khí của Hoàng Thế Điền bạo phát, nắm tay giống như một tảng đá từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh tới Lý Phù Trần.
Thấy một quyền bá đạo này của Hoàng Thế Điền, Lý Phù Trần không muốn đối cứng với đối phương, chân giẫm nhẹ trên mặt đất, nhảy lên không trung, sau đó, cước ảnh giống như mưa trút xuống Hoàng Thế Điền.
"Không tốt."
Hoàng Thế Điền đan hai tay lại, ra sức chống lại.
Ầm!
Một cước ảnh quét trúng vai của Hoàng Thế Điền, đá Hoàng Thế Điền bay ra ngoài.
"Không hổ là đệ tử của Thương Lan Tông."
Tay phải của Lý Phù Trần cho tới bây giờ còn có chút tê dại, thực lực của Hoàng Thế Điền so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn, nếu không phải Hồng Ngọc Công đột phá đến tầng thứ bảy, hắn muốn đánh bại đối phương ít nhất cũng phải sử dụng trăm chiêu.
"Thực lực trụ cột của hắn mạnh hơn, nhưng năng lực thực chiến cũng không tốt lắm."
Hoàng Thế Điền bị Lý Phù Trần đá trúng một cước, cả nửa người đều tê rần, khí huyết ứ động.
Trong thế giới Võ giả, cũng không phải người có tu vi cao, thì thực lực liền mạnh, Võ học có tác dụng lấy yếu thắng mạnh, nghiền ép đối phương.
Nhưng Võ học là chết, người là sống, Võ học linh động mới có thể phát ra uy lực chân chính.
Rất dễ nhận thấy, Thối pháp của Lý Phù Trần đã đến cấp độ sắc bén như thế này.
- Hoàng sư huynh, đắc tội rồi.
Lý Phù Trần đi qua đối phương.
Hoàng Thế Điền bưng vai, sắc mặt tái xanh.
. . .
Ý thức bám vào lưỡi câu, thế giới dưới hồ, giống như hiện ra trước mắt.
Rất nhanh, Lý Phù Trần chú ý vào một con cá nhỏ chừng một thước, màu xanh lam, cả người có dòng điện nhàn nhạt.
"Đây là Bảo ngư cấp hai Lam Điện Ngư!"
Ánh mắt của Lý Phù Trần phát sáng.
Bảo ngư cấp một một cân một trăm điểm cống hiến, Bảo ngư cấp hai thì một cân tới một ngàn điểm cống hiến, có người nói, ăn một con Bảo ngư cấp hai, hiệu quả không kém ngâm Thối Thân Trì.
Nhưng mà, trong đệ tử Ngoại Tông, rất ít người có thể câu được Bảo ngư cấp hai, lần câu được Bảo ngư cấp hai, chính là ba tháng trước.
Lý Phù Trần cẩn thận chuyển động lưỡi câu tới gần Lam Điện Ngư.
Lam Điện Ngư giống như ghét bỏ con mồi này, không lập tức cắn nuốt.
Lý Phù Trần cười khổ, Bảo ngư cấp hai đều thích mồi câu cấp hai, nhưng mồi câu cấp hai quá mắc, tới năm mươi kim tệ một hộp, so với vàng còn đắt hơn.
Lý Phù Trần không tin tà, đem lưỡi câu di động đến bên miệng của Lam Điện Ngư.
Dù sao cũng là mồi câu cấp một, Lam Điện Ngư miễn cưỡng há mồm, chuẩn bị nuốt mồi câu, bởi vì tốc độ nuốt quá nhanh, lưỡi câu của Lý Phù Trần không có chút phản ứng nào, cũng may ý thức của Lý Phù Trần bám lên đó.
Lam Điện Ngư nuốt mồi câu trong nháy mắt, Lý Phù Trần đột nhiên động nhẹ cần câu, lưỡi câu xuyên vào miệng của Lam Điện Ngư.
Không cần hình dung lực lượng của Lam Điện Ngư, Lý Phù Trần gần như bị Lam Điện Ngư kéo vào hồ nước.
"Chỉ sợ có nghìn cân lực."
Lý Phù Trần làm trung bình tấn vững vàng, thân thể ngửa ra sau, lực lượng cùng Chân khí bạo phát đến cực hạn.
Ào ào!
Trên mặt hồ nhấc lên sóng lớn, kèm theo dòng điện màu xanh nhạt, rẹt rẹt vang dội.
- Động tĩnh thật lớn, lẽ nào hắn lại câu được Bảo ngư cấp một sao?
- Chỉ sợ không phải con cá nhỏ.
Ánh mắt của mọi người bị hấp dẫn, thậm chí không ít người buông cần câu, đi tới phía sau Lý Phù Trần.
"Lên cho ta."
Dưới tác dụng của lực đạo, cần câu cong lại thành hình bán nguyệt, đây là chuyện trước nay chưa từng có, phải biết rằng cần câu trong tay Lý Phù Trần là cấp hai, giá trị tới ba ngàn kim tệ.
Ầm ầm!
Dòng nước nổ tung, một con cá nhỏ dài một thước màu lam nhạt, vạch nước bay lên không.
Dòng điện tiếp xúc với không khí, phát ra âm thành đùng đùng.
- Trời ơi, là Lam Điện Ngư.
- Nghịch thiên, thực sự muốn nghịch thiên, lẽ nào hắn là cao thủ câu cá.
Tất cả mọi người sợ ngây người, sau đó hít thở ồ ồ, đỏ mắt lên, tham lam nhìn chằm chằm Lam Điện Ngư giữa không trung.
Lý Phù Trần không quản phía sau có mấy người, thu cần câu về, bàn tay nhanh chóng nắm lấy Lam Điện Ngư.
Đùng!
Dòng điện loé lên, một bàn tay bắt được Lam Điện Ngư, nhưng không phải của Lý Phù Trần.
Mà là một thiếu niên khôi ngô.
Giống như gã đánh giá thấp cường độ dòng điện của Lam Điện Ngư, thân thể của gả liền cứng ngắc, bàn tay bốc khói xanh.
Lạnh lùng liếc nhìn thiếu niên khôi ngô, Lý Phù Trần lấy tay đoạt lấy Lam Điện Ngư trong tay gã.
Lam Điện Ngư vẫn giãy dụa, nhưng lúc này, nó đã rời khỏi hồ nước, lực lượng bị giảm đi, dòng điện cũng tiêu hao nhiều, không thể nào thoát được lòng bàn tay của Lý Phù Trần.
- Láo xược.
Thiếu niên khôi ngô thoát khỏi trạng thái cứng ngắc, âm trầm trừng mắt Lý Phù Trần, trong mắt nổi lên sát khí.
- Cút!
Đối với loại người chuyên môn cướp đoạt đồ vật của người khác, Lý Phù Trần không cần thiết phải khách khí.
- Muốn chết, dám nói với La sư huynh như vậy.
Thiếu niên ngâm đen bên cạnh thiếu niên khôi ngô lạnh lẽo nói.
- Ta không biết các ngươi, mới các ngươi không nên quấy rầy ta.
Đem Lam Điện Ngư ném vào trong giỏ cá, Lý Phù Trần dự định rời đi.
- Còn muốn chạy, dễ dàng như vậy sao.
Thiếu niên ngâm đen chụp lấy vai của Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần thoáng động, né tránh một trảo của thiếu niên ngâm đen, đột nhiên thân thể bay lên không, trong một hơi thở đá thiếu niên ngâm đen hơn mười cước, giống như mưa to gió lớn, làm không ít người sợ hãi, thầm nghĩ Lý Phù Trần cũng không phải đơn giản như bề ngoài.
Thiếu niên ngâm đen lui lại, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Thấy gã lùi tới gần mép bình đài, thiếu niên khôi ngô xuất thủ.
Giống như Lý Phù Trần, thiếu niên khôi ngô cũng thi triển Thối pháp.
Nếu nói Thối pháp của Lý Phù Trần giống như mưa to gió lớn, thì Thối pháp của thiếu niên khôi ngô giống như sấm sét giữa trời, vô cùng mãnh liệt, quét ra một cước, cước ảnh đầy trời đều tiêu tán.
Ầm!
Kình khí nổ tung, Lý Phù Trần lui về sau hơn mười bước.
"Tu vi Luyện Khí cảnh bát trọng!"
Sắc mặt của Lý Phù Trần ngưng trọng.
Thiếu niên khôi ngô đừng sừng sững trước mặt thiếu niên ngâm đen, gằng từng chữ lạnh lẽo:
- Ngươi có thể chọn hai con đường, thứ nhất, giao ra tất cả Bảo ngư, thứ hai, bị ta đánh thành chó chết.
Lời nói ẩn chứa sát khí, mọi người đều biết gã nghiêm túc.
- Tên người mới này thật xui xẻo, La Khải là Võ giả Luyện Khí cảnh bát trọng, ba tháng trước còn đánh bại một sư huynh Luyện Khí cảnh cửu trọng.
- Chim chết vì ăn, ta xem vị sư đệ này không phải người hiền lành gì.
Mọi người đều nhanh chóng tản ra, cho hai người một chỗ rộng lớn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện